Chủ Thần Nhập Thân


Người đăng: tbthinh

Đó là một ngày âm u đầy mây, khi mà Trần Thịnh đang từ trường trở về nhà, hắn
nhặt được một chiếc đồng hồ không biết của ai làm rơi ở bên vệ đường. Định
nhặt lên đưa cho đồn cảnh sát (vì hắn đang sống tại Nhật, nơi đó nhặt được đồ
rơi thì chỉ có thể đi nộp trả lại thôi) thì một tia sáng lóe lên, cái đồng hồ
biến mất, mà hắn có cảm giác như nó đã nhập vào thân thể của mình. Chưa kịp
hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một tiếng nói máy móc vang lên trong đầu hắn:

“Xác nhận chủ nhân. Đã xác nhận xong. Bắt đầu chuẩn bị truyền tống đến thế
giới đầu tiên, trong vòng năm giây bắt đầu truyền tống.”

Âm thanh lạ lẫm này làm Trần Thịnh sợ hết hồn: “Cái quỷ gì trong đầu mình vậy?
Truyền tống đến thế giới khác gì nữa đây?”. Hắn la hoảng lên:

“Ê vụ gì vậy? Cái gì mà truyền tống đến thế giới khác? Ai đang nói chuyện đó
hả? ”

Nhưng không có tiếng trả lời, năm giây đã đến, hắn chỉ kịp cảm nhận được ánh
mắt khác thường của người đi đường nhìn mình vì tự dưng la lên thì hai mắt đã
tối đen.

Thật là lạnh, đó là thứ đầu tiên mà Trần Thịnh cảm nhận. Hắn chậm rãi mở mắt,
phát hiện mình đang nằm dài trên một bãi cỏ. Hắn đang ngửa mặt nhìn lên bầu
trời đầy mây u ám, mưa lất phất làm cho hắn cảm thấy thật khó chịu.

“Rốt cuộc đây là đâu cơ chứ? Lúc nãy mình vẫn còn đang ngoài đường cơ mà!”

Lồm cồm bò dậy, Trần Thịnh có chút choáng váng đầu óc nhìn xung quanh, hắn
không hề có một khái niệm gì về vị trí hiện tại của mình. Tầm nhìn cũng là cực
kì có hạn, hoàn toàn không thể nhìn xa được trong cái kiểu thời tiết mưa phùn
kết hợp với sương mù này.

Vẫn chưa kịp xác nhận lại mình đang ở đâu thì hắn phát hiện một bóng người
xiêu vẹo đi tới gần hắn. Vui mừng quá đỗi, hắn chạy về hướng người đang đi
tới: “Có đồng loại là được rồi!” – hắn nghĩ. Tuy nhiên chưa kịp mở miệng kêu
lên thành tiếng thì hắn đã chuyển nó thành tiếng thét kinh hoàng. Đây rõ ràng
không phải là một “đồng loại” rồi. Ít nhất Trần Thịnh chắc chắn là không một
“đồng loại” nào mà não lộ ra ngoài, con mắt cũng sắp rơi ra, miệng đầy giòi bọ
mà còn sống để “đi” như vậy được.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, vọt lẹ! Hoàn hồn lại Trần Thịnh liền lấy hết sức
cha sinh mẹ đẻ ra mà chạy. Chẳng cần biết phương hướng đông tây nam bắc gì
hết, rời xa con quỷ ghớm ghiếc này là được. Chẳng biết đã chạy bao lâu, rốt
cuộc Trần Thịnh phát hiện một ngôi nhà hiện ra trước mắt, hắn cũng chẳng quan
tâm là có thất lễ hay không, lao thẳng vào trong đóng cửa lại cái rầm.

Vào trong mới phát hiện ra là nhà không có ai cả. Hắn cũng mặc kệ, đẩy cái bàn
duy nhất trong căn nhà chắn lại cánh cửa xong mới thở phào một cái: “Hú hồn cứ
tưởng chết, thứ gì mà thấy ghê hết sức!”

Có điều căn phòng này sao thấy quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi thì
phải. Trần Thịnh suy nghĩ nhìn xung quanh, một cái giường, một kệ sách, một
bếp lửa cháy bập bùng chỉ có ba que củi mà chẳng bao giờ tắt. Ít nhất là Trần
Thịnh không thấy que củi bị hao đi tí nào từ khi hắn ngồi xuống chiếc giường
trong căn phòng này.

“Làm sao mà giống y như trong Diablo 2 vầy nè? Chẳng lẽ mới chơi nó mấy bữa
trước rồi giờ xuyên không tới thế giới Diablo rồi? Nếu như vậy thì cái kệ sách
hoặc chiếc giường này sẽ giấu đồ, kiểm tra thử liền biết ngay!”

Trần Thịnh không cần phải kiểm tra lâu vì sau khi lật thử cái giường không thu
hoạch gì, hắn thử chạm vào giá sách thì bất ngờ một cây gậy văng ra cùng với
vài đồng tiền vàng.

Cầm cây gậy lên tay, kinh nghiệm đọc biết bao bộ truyện xuyên không, hắn thử
suy nghĩ mấy thứ như thuộc tính, lập tức hiện lên trước mắt hắn một vài thông
tin: “Đũa phép Triệu hồi Golem đất +1” một cái cực kỳ đơn giản thuộc tính.

“Thật sự là thế giới Diablo sao? Có điều sao lại quá đơn giản vầy nè? Công
kích, độ bền đâu? Chỉ đơn giản có cái cộng 1 golem đất là thế nào?”

Xem ra ở thế giới này hiện thực hơn nhiều so với trong trò chơi. Cũng phải
thôi, đũa phép mà, dùng đi đánh người như trong game thì cũng phải gọi là quá
vô lý. Đũa phép món đồ này, trong Diablo thế giới là rất thô to, không như
trong Harry Potter chỉ nhỏ gọn có thể cất vào túi áo loại này. Tuy nhiên cũng
không đủ để cầm nó đi nện quái vật đi?

Có này cái mở đầu, Trần Thịnh liền theo thói quen nói thầm trong lòng bảng
thuộc tính, một bóng mờ hiện lên trước mắt hắn.
Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 1 0/500.
Sức mạnh: 1.
Nhanh nhẹn: 1.
Thể chất: 1. Máu: 1. Thể lực: 1.
Tinh thần: 1. Ma lực: 1.
Tự do điểm thuộc tính: 50.
“Này cặn bã đến cùng cực thể chất a, người ta khỏi đầu đều là ít nhất 5 hay 10
điểm thuộc tính, mình chỉ có đáng thương 1 điểm. Còn cái nghề nghiệp vô hạn
giả là cái gì nữa? Rồi sao lại có tới 50 tự do điểm thuộc tính đây?”

Trần Thịnh có thật nhiều thắc mắc, nhưng mà hắn chưa kịp tự hỏi nhiều thì bên
ngoài truyền đến tiếng vang, báo hiệu cho hắn bên ngoài có “người” đến. Tất
nhiên là không phải người, mà là zombie.

“Lũ này có lỗ mũi chó ah!” – Trần Thịnh vô lực chửi rủa, cũng may mắn hắn vừa
nhặt được cây đũa phép này, không thì tiêu rồi. Có điều golem đất cấp 1 cũng
mất 20 mana để triệu hồi, may mắn hắn vẫn còn điểm thuộc tính tự do, vậy nên
không hề do dự đem tinh thần lực tăng lên 30, hắn liền triệu hồi ra golem đất.
Cấp 1 golem đất: máu 50, công kích 8-10.

Thân cao chừng 1m, xem ra như cái người lùn, có điều Trần Thịnh hiện tại đặt
cược hết vào nó.

Golem cũng không có làm Trần Thịnh thất vọng, 1m thân người đem zombie nện
bay, vài cú nện xong liền dứt điểm, phải nói nhanh gọn lẹ.

Hắn nhìn lại thấy điểm kinh nghiệm tăng them 50, biến thành 50/500.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #1