Hokai Phía Đông .


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Lâm Thiên trần như nhộng người trên phía giường lớn kinh người, trên đấy có
biết bao nhiêu lạc hồng xử nữ đêm qua, không thể nào điếm hết được.

Lâm Thiên một đêm chiến lực, chinh chiến hết chúng mỹ nhân, thải bổ tất cả
đỉnh lô tiến nhập từ Hokai.

“Hừ, không ngờ lại có Âm Dương Chi Khí ở trong người các nàng, tên Bổn Hoàng
kia làm sao có thể làm được điều này .”

Cảm nhận được trong cơ thể tràn ngập một nguồn Âm Dương Chi Khí bạo loạn, hắn
thầm cười lạnh . Hắn mang theo Thuần Dương Thần Thể chính là Âm Dương Đại Đạo
điều phải thuần phục nói chi là chỉ nho nhỏ vài tia Âm Dương Chi Khí.

“Luyện cho ta .”

Thúc dục chân khí trong người, hắn dễ dàng từng tia một hòa tan thành thực
lực bản thân.

“Vù vù .”

Âm Dương Chi Khí khủng bố tụ tập trong người hắn nháy mắt bị luyện hóa, chẳng
nhưng không tổn thương hắn, mà còn tẩm bổ thực lực của hắn hơn nhiều.

“Oanh ...Oanh .”

Liên tục đột phá, Âm Nguyên Xử Nữ năng lượng đã đủ để đột phá đại cảnh giới ,
bình cảnh Võ Tinh Đệ Nhất Trọng mở ra, tiến thẳng một đường đến đệ Tứ Trọng.

“Lâm Thiên . Thực lực : 51 .”

Lâm Thiên thỏa mãng gật đầu . 51 chiến lực này đã không kém một tên Võ Vương
cấp thấp nhất rồi . Nếu toàn bộ thực lực bộc phát, đánh một trận với một tên
Võ Vương sơ kỳ bất bại là điều có thể làm được.

“Hừ, phải cảm ơn Âm Dương Chân Khí của Bổn Hoàng kia thôi, không thì ta cũng
không thể nào đột phá Tam trọng Võ Tinh .”

Mặc dù là nói thế, nhưng Lâm Thiên lại không thề thấy vui cười tý nào, dù
sao bây giờ chúng nữ điều đã qua có vợ chồng tình nghĩa, cảm thấy các nàng bị
lợi dụng, làm một việc nguy hiểm như vậy hắn nào còn vui được.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

“Hống.” Bầy bầy, đàn đàn Đột Biến Thú dưới tiếng rống nào điều kinh hãi tháo
chạy, cả một vùng khổng lồ thành trì toàn bộ gia súc, thú vật điều chạy loạn
lên hết . Mọi con thú tựa như đang sợ hãi một thứ khủng bố đang tiếng gần.

“Vù vù .”

Bầu trời dần xuất hiện một đám bóng đen, tất nhiên không phải là máy bay được
, dù sao bây giờ thế giới khắp nơi điều bị Bom Hạt Nhân tàn phá, các mạch vi
năng điều vị thiêu cháy, không thể sử dụng công nghệ cao được nữa.

“Két…”

Tất cả, điều là Đại Bằng.

Đúng vậy, tất cả điều là Đại Bằng Đột Biến Thú, với thân hình có thể giương
ra tận 10 mét, nó có thể mang theo 10 người dễ dàng vô cùng . Bản thân lại là
2 Cấp Đột Biến Thú sức chiến đấu tất nhiên cũng không kém.

Đại Bằng loại thuần chủng này, Lâm Thiên đã tốn không ít công sức, lặng lẽ
trốn đến hang ổ của nó dùng 4 Cấp Tiểu Kim thu phục con đầu đàn là Ưng Vương 3
cấp Đột Biến Thú . Đừng xem chênh lệch chỉ nhất cấp, mỗi cấp Đột Biến Thú
càng về sau càng trên lệch nhiều . Tựa như Ưng Vương 3 cấp Đột Biến Thứ nhưng
thực lực chỉ là 36 còn Tiểu Hắc 4 cấp lại là 59 . Tiểu Hắc muốn giết Ưng Vương
, nói thật ra rất là dễ dàng.

Tổng cộng có gần trăm con cự đại Đại Bằng xuất hiện trên bầu trời Hokai lãnh
thổ . Từng quả đạn pháo nhanh chống lên súng, phòng thủ từng đầu Cự Bằng tiến
đến.

Có điều bọn hắn không biết, Cự Bằng Thú Bầy chỉ là vận chuyển mà thôi, thứ
chiến đấu lại chính là khủng bố đội quân Tiến Hóa Giả của Lâm Thiên.

Hàng nghìn hàng vạn bóng người từ trên bầu trời hàng trăm mét rơi xuống tự do
, một khung cảnh gì là chiến tranh thế giới cũng chưa thể nào nhìn thấy đập
vào mắt từng tên binh sĩ canh pháo phòng.

Ánh sáng chiều tà lóm đóm chiếu qua từng khe mây, đại quân Tiến Hóa Giả, ỷ
vào thân thể điều là cấp 2, chỉ ung dung mang vào người vào móng chống lực ,
còn lại cơ hồ điều là rơi tự do.

Đến ngay cạnh mặt đất chưa tới 50 mét, mỗi người phía sau lưng tựa như mọc
cánh kim thiết, hai chiếc cánh khổng lồ từ sắc thép mang họ nhẹ nhàng lướt
qua như một con chim trên bầu trời.

Bất kể binh lính canh phòng tuyến có bắn thế nào, cũng không thê theo đuổi
kịp tốc độ bay của họ...không phải gọi là lướt gió.

“Ầm ...ầm .”

Vô số khẩu đạn pháo nhỏ rơi xuống tuyến phòng thủ Hokai . Mỗi tên Tiến Hóa Giả
điều như mang theo vài trái pháo, tùy tiện ném cũng chết vài tên lính.

“Oanh …”

“Rào.”

“Xong...Xong rồi, kết thúc rồi .”

Cả một tòa khổng lồ tường thành cao 3-40 chục mét điều bị phá một lổ hổng
khổng lồ, từ một lổ hổng, một cái đầu khổng lồ màu bạch kim chói lòa hiện ra
.

Tất cả bình sĩ như chết đứng, nhìn bầu trời vô số Đại Bằng như múa khắp bầu
trời, nhìn Tiến Hóa Giả có kỳ lạ cánh sắt công nghệ lướt gió chiến đấu, nhìn
khổng lồ đầu cự lang xuất hiện phá tường . Trong lòng liền xuất hiện một luồn
tuyệt vọng tận đấy vực.

“Chúng ta …..chết chắc rồi .”

“Ngao …”

“Oanh Oanh .”

Cự Lang bạch kim thân thể như một toàn núi nhỏ, dẫm đạp cả một dẫy tường
thành như dẫm một con kiến . Mỗi lần nó đạp xuống, suông suối bắn lên, đất
núi sói mòn, có khi tất cả mặt đất điều bất đầu rạng nứt cũng nên.

Cả một tòa thành điều bị nó trong vài lần đạp phá hủy toàn bộ, nó ngạo nghễ
hướng lên bầu trời rống lớn.

“Ngao …”

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, bầu trời lại xuất hiện vô số ánh nham
thạch rơi lả ta xuống mặt đất, sức công phá không gì sánh nổi, chính là sắt
thép bomke điều bị một viên nho nhỏ thiên thạch phá hủy . Cả bầu trời bấy giờ
đã mịt mù thiên thạch, chỉ cần toàn bộ rơi xuống tất cả khu vực phía đông
Hokai này điều sẽ bị hủy diệt.

“Thôi, đừng giết thường dân, bọn họ có lợi cho ta .”

Vì tốt hơn khai thác nhân loại tận thế, người kia liền ra lệnh đầu Cự Lang
dừng lại giáng thiên thạch.

Người đó không ai khác chính là Lâm Thiên . Hắn lúc này đang đứng trên đầu Đại
Bằng Vương nhìn xuống cả một khu vực khổng lồ Hokai lãnh địa.

Hắn bất kể Bổn Hoàng đó ra sao, hắn chỉ cần biết, ba ngày đã qua, Bồn Hoàng
không quy thuận hắn . Cho nên, hắn phải chết.

“Thống soái phía Đông Hokai đâu, chịu thuần phục hay tận diệt .”

Chỉ nhàn nhạt lời nói, nhưng mà khủng bố sóng âm đã truyền đến làm run rẩy cả
một vùng bầu trời . Chấn nhân loại phái bên trong thành, bất kể là Tiến Hóa
Giả hay là người thường, điều ôm đầu đau đớn nằm dưới đất.

Chỉ một sóng âm, khuất phục gần cả tram ngàn người . Kinh khủng sợ hãi lan
tràn, một lão già hèn mọn ngậm lấy điều xì gà run rẩy oán hận nhìn lên bầu
trời.

“Hừ, chỉ là một con chim, một con chó, chủ nhân cũng chả khác biệt gì ,
toàn là một …”

“Két…”

Khổng lồ Đại Bằng mở miệng, một cột phong lôi thực tính năng lượng tụ thành
một cơn lốc xoáy khủng bố, lập tức cuốn theo tên Chủ Soái kia bật vô âm tính
, chỉ là trên mảnh đất để lại vô số mảnh thịt nát ...khỏi cần nghĩ cũng biết
lão ấy đã ra sao.

Lâm Thiên bóng ảnh dần đáp xuống đầu Đại Bằng, Đại Bằng cúi người cho hắn
bước xuống đầu Tiểu Hắc.

“Các ngươi ...thuần phục ...hoặc ...chết .”

Hắn từ tốn nói, mỗi âm mỗi chữ dù không qua lớn cảm xúc lại đi sâu vào lòng
người ở đây . Vô số thị dân cúi người trước hắn, ngay cả không ít bình sĩ
nhìn cảnh tượng thê thảm không thể nào thể thảm hơn được nữa của Hokai, trong
lòng điều tro nguội buôn bỏ vũ khí, cúi người trước vị như thần như thánh kia
.

Đứng trên đầu của Tiểu Hắc, nhìn toàn bộ thị dân trong thành thuần phục ,
trong lòng nhàn nhạt có một tia không thấu hiểu vui sướng lên, ngay cả Thuần
Dương Thần Thể để hơi động dung, tựa hồ gặp được thứ gì đó bổ dưỡng.

Lâm Thiên mặc kệ chúng sinh quỳ lạy, bản thân chỉ ngước mặt lên trời, một
cảm giác cộng minh giữa hắn cùng thế giới này, không biết lúc nào lại xuất
hiện, lúc có lại như không, lúc không lại như có . Một cảm giác thật là kỳ
diệu xuất hiện trong trái tim hắn.

“Ta ...sẽ thống trị ư …”

Vô thanh vô thức, hắn nói ra 5 từ mà chính bản thân cũng không nghĩ tới.

( có cảm giác ảo ảo sao nhỉ, ta đang cố theo bước chân của Hợp Thể Song Tu a
...he he ...)


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #58