Trở Lại .


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

“Thật ...thỏa mái quá đi .”

Lâm thức dậy, tinh thần sảng khoái vô cùng.

“Ài….”

Hai tiếng nữ thở dài bên cạnh, bọn họ mệt mỏi quá sức ngay cả sức lực để tỉnh
lại cũng không có . Lâm Thiên thấy các nàng như thế, trong lòng cũng cười như
hiểu.

“Hừm, Dương Khí lại cố dấu hiệu tăng trưởng chậm hơn, dù sao các nàng chỉ là
người thường, dù có song tu cùng các nàng, thì Dương Khí cũng không giảm đi
bao nhiêu .”

“Rầm”

Saya hùng hồn đá ra cánh cửa.

“Lâm Thiên, tên mập Hirano lại có chuyện rồi ….ơ .”

Nhìn trên giường một đống bầy nhày, Saya im lặng đóng cửa lại, tràn ngập hắc
khí liếc nhìn qua bọn họ.

“Tốt tốt ….ăn vụng cả trong nhà ta ….hừ .”

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách gì ngăn cản . Nàng không
phải người ngu, ở tận thế này, pháp luật là thứ vớ vẫn, chí cần đủ thực lực
, ngươi muốn gì không ai dám cản.

“Đua súng đây nhóc con .”

Một tên binh lính vác theo một cây súng, tràn ngập đe dọa nhìn thằng mập nằm
trên đất, nhìn tên mập đang run rẩy ôm khẩu súng, tên binh lính càng thêm
càng quấy.

“Đây không phải đồ của tụi nhóc các ngươi có thể sở hữu, muốn cư trú ở đây
thì phải biết hi sinh, đồ dùng điều phải chia điều .”

Hirano mặc kệ hắn hâm dọa, uy hiếp, một mặt cẫn cầm chặt lấy khẩu súng của
mình, hắn tràn ngập không cam lòng.

“Dựa vào đâu mà lấy của tôi, các ông lấy tư cách gì mà lấy đi vật tư của
chúng tôi …”

“Thằng chó, mầy dám cãi à .”

Tên binh lính giận dữ, hắn nào tinh lại có một tên dần hèn dám cãi lại hắn ,
những người dân ở đây vì sinh tồn, không ai dám cãi lại bọn hắn, vô hình
trung, tạo ra một luồn ngạo khí kinh tởm cho bọn chúng.

Hắn đưa tay lên, tát lên mặt tên mập.

“Câm com mẹ mầy đi .”

“Bằng.”

Hirano nhắm mắt chảy lệ, trong lòng một nguồn hắc ám bốc lên, không ít lần
sinh tử rèn luyện, khiến hắn không như nguyên tác yếu đuối, cảm thấy tổn
thương đến bản thân, bản năng đã khiến hắn nâng lên khẩu súng phía hông bắn
ra.

“A ….con chó .”

Các đồng bạn phía bên cạnh hắn giận dữ, nhìn động đội bi thương, trong lòng
điều bây lên một cỗ phẫn nộ, tất cả điều đưa lên khẩu súng, miệng nhắm về
phía Hirano.

“Chết ta sẽ chết sao .” Hirano nhìn gần chục họng súng chĩa vào bản thân, hắn
gần như tuyệt vọng, chỉ có thể chờ chết.

“Bắn ...bắn nó .” Binh lính bị bắn kia, một bên cánh tay đã thủng một lỗ ,
máu chảy rền ra.

“Các …”

Dân chúng xung quanh muốn bất bình lên tiếng, nhưng bị bọn hắn quét mắt qua
liền lập tức câm lặng.

“Xoạt.”

Ngay lúc một chục khẩu súng đã đạn lên nòng, từng tiếng két kéo cò vang lên .
Một ánh kiếm lúc này lướt qua.

“Bịch .”

Những khẩu súng rơi vãi ra đầy đất, một cô thiếu nữ cầm một thanh Katana đứng
nhìn bọn hắn vô cùng nguy hiểm.

“Làm sao có thể .”

Tất cả mọi người điều khủng bố nhìn cô gái vừa xuất hiện, dù không biết vì
sao những khẩu súng vô duyên vô cớ toàn bộ bị chém đứt, nhưng tuyệt đối là do
nàng làm ra.

Bởi ở đây chỉ có một mình nàng mang theo kiếm ….mà một điều làm người sởn gai
óc là, nàng đứng các nơi các khẩu súng vài mét, tức là trong tích tắc, cô
nàng này đã có thể chém đứt súng trong phạm vi mây mét.

“Quái ...quái vật .”

Busujima Saeko lành lạnh nhìn qua tất cả mọi người.

“Ta không muốn làm quái vật ...nhưng bị ép buộc, có thể ta sẽ biến thành nó
chăng .”

Một luồn sát khí kinh người từ nàng phát ra, nhưng quân nhân quanh năm chiến
đấu, không biết bao lần vào sinh ra tử, giết không biết bao nhiêu người đối
địch, nhưng mà đối mặt với sát khí từ cô bé này ...mọi người từ trong tim
điều bất đầu rung sợ.

“Lùi ….lùi .”

Mấy tên quân nhân nào còn phách lối, trong miệng lẩm bẩm sợ hãi, tất cả điều
hợp ý lùi lại sau . cô bé này mang lại cho bọn họ nguy hiểm quá lớn rồi.

“Chẳng lẽ, con bé là Tiến Hóa Giả ….”

“Đúng a, chỉ có Tiến Hóa Giả mới có thể quái vật như vậy .”

“Chặc chặc, Tiến Hóa Giả ...lần này bọn chó quân nhân gặp miếng sắt rồi .”

Đám tị nạn thì thầm to nhỏ, tất cả mấy tên quân nhân lúc này cũng suy nghĩ
đến, mồ hôi trên đần càng chảy nhiều . Souichirou đã có lệnh, chỉ cần là
Tiến Hóa Giả, phải tận lực mời chào, tuyệt không thể đắt tội.

Saeko không quan tâm họ nghĩ gì, nhìn dưới chân Hirano hèn mọn ôm lấy khẩu
súng.

“Mang theo người thể chất gắp 3-4 lần người thường, chính là bọn hắn hợp lại
cũng khó thắng ngươi, ngươi cứ thế này ….thôi vậy, nể tình đồng đội, ta
giúp ngươi đến đây là hết .”

Saeko lạnh nhạt bỏ lại vài câu nói, sau đó bước đi, trong lòng nàng, ngoại
trừ Lâm Thiên ra, chẳng còn lưu lại vị trí cho ai ngay cả đồng bạn cũng tương
tự.

Lâm Thiên từ phương xa trông thấy, nhìn Saeko hành động, hắn lại không hề
ngăn cản, thậm chí còn thấy đồng cảm.

“Có đôi lúc ...quyết đoán mới khiến người khác tôn trọng .”

Lâm Thiên lúc này cũng bỏ đi ý định kia, nhìn tâm tính quân nhân ở đây quá
kém, chính là đến lúc hắn bước lên nắm quyền, tất cả bọn họ hắn điều phải
thay mới.

. . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . .. . . . ..

“Ngao…”

“Ngao…”

Một đàn sói lớn không biết bao nhiêu con, cứ như một đàn kiến chạy về, con
sói đầu đàn to lớn không biết bao nhiêu lần Hỏa Vân Thú, chỉ riêng thân thể
đã cao gần 20 mét, chỉ một cái đầu to, đã lớn bằng một ngôi nhà.

Nó sát khí kinh thiên, chỉ cần đi tới đâu, nó cùng bầy đàn tuyệt không chừa
một người sống, càng đi xa, chúng nó giết càng nhiều người, đến bây giờ ,
bọn chúng bầy đàn đã mạnh đến mức nào rồi ….khó biết được.

“Nhân loại, ngươi giết con ta, bây giờ thì chuẩn bị trả giá đi .”

Con thú to lớn nhất bầy, bất ngờ phát ra tiếng người, âm thanh già nua mang
theo mười phần hận ý, tựa như không chết không thôi kẻ địch đang trước mặt.

“Ngao ...Ngao …”

Đàn thú như đáp lại thủ lĩnh, chúng bi phẫn gào hét.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

“Rầm...Rầm”

Cổng thành to lớn vang lên âm thanh to lớn, cả đám người xôn xao, Takagi
toàn bộ điều chấn động.

“Cái gì thế này .”

Souichirou giận dữ, ném bỏ bàn trà, nhìn tên quân nhân kinh hãi chạy vào hét
.

“Thưa ...thưa ngài, bên ngoài có ...có Đột Biến Thú ...Thú ..”

Tên kia chưa nói hết, Souichirou đã bình tĩnh lại.

“Đột Biến Thú thì làm sao, dù súng không giết nổi nó, chúng ta vẫn còn không
ít đạn pháo mà, cần gì hốt hoảng .”

Tên quân nhân khổ bức.

“Thưa ngài, nếu là một con thì không đáng nói …”

Souichirou vẫn tiếp tục bình tĩnh.

“Một cặp à, tuy là chưa thấy bao giờ, nhưng mà cũng không đáng lo lắng .”

Tên quân nhân tức giận rống lớn.

“Là một bầy ...một bầy lớn hàng trăm con Đột Biến Thú thưa ngài .”

Tiếng nói như sấm vang, Souichirou lúc đầu còn giận dữ, sau đó lập tức kinh
hãi.

“Ngươi nói cái gì, cả bầy hàng trăm con .”

Lúc này đây, Souichirou không kiềm được run rẩy, trong lòng sợ hãi muốn chết
, ở ngoài cả trăm con Đột Biến Thú, chính là dốc toàn lực hỏa lực của Takagi
gia cũng không làm gì được.

“Thưa ngài …” Tên kia còn muốn xin chỉ lệnh, Souichirou lền phất tay bảo
ngừng.

“Chuẩn bị cho ta một xe loại bọc thép, chuẩn bị thu dọn vật tư lên đường .”

Souichirou suy tính nói ra, mặc dù trong lòng cẩm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng
mà vị kia là quân nhân được huấn luyện vô cùng tốt, chính là chết, hắn cũng
phải làm, phải để sinh mạng của chú nhân lên hàng đầu.

“Nhưng mà, còn người dân ...nếu chúng ta toàn bộ vật tư điều mang theo, bọn
họ làm sao sinh tồn .”

Tên kia còn muốn khuyên bảo, trong lòng một tên như hắn, vào sinh ra tử
không biết bao nhiêu lần, hắn tuy tàn nhẫn đã quen, nhưng tình huống như thế
này, vẫn cảm thấy không đành lòng .


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #50