Lâm Giang Ninh


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Lâm Thiên đi ra từ hệ thống không gian . Hệ Thống vốn là Bug đấy, trong đấy
tận một giờ mà bên ngoài chưa tới 1 phút nữa . Có điều hệ thống trí năng bảo
là lần đầu được, còn mấy lần khác chỉ có trong trạng thái không chiến đấu
hoặc tử vong mới có thể quay lại đây . Thật ….rất là nhức trym.

“Ồ, tên phế vật tu luyện gần chục năm mà chưa tới Nhị Trọng đây mà . Làm gì
lúp ló ở đây thế .”

Một tên mặt mũi hèn mọn đi tới, hắn mặc trên người cũng là Lâm Gia tộc nhân .
Có vẻ tên này không thích Lâm Thiên cho lắm . Mà cũng phải thôi, vốn diện mạo
cũ của hắn cũng được xem là siêu cấp tiểu bạch kiểm, mấy cô thiếu nữ ai mà
chả có chút để ý . Bọn thiếu niên tài tuấn này lại mấy tên không tự ngạo việc
mị lực lại bị thua một tên phế vật là việc họ khó chấp nhận, thế là trong
lòng họ chán ghét Lâm Thiên không tới mức tử thù nhưng mà cũng không kém . Dù
sao thế giới thực lực vi tôn này, một tên phế vật đi đâu cũng bị bài xích a.

Lâm Thiên quay mặt lại, vẻ mặt chăm chọc nhìn Lâm Tung . “Ta đi đâu chết
ngươi à .”

Lâm Tung vừa thấy diện mạo của hắn sợ ngây người . Trên đời làm sao có thể có
diện mạo hoàn mỹ như thế, chính hắn lúc này cũng mặc cảm tự ti vô cùng, hắn
không tin được người ngọc diện như khắc này lại là tên tiểu bạch kiểm kia ,
nhưng mà lệnh bài của đệ tử trong tộc lại không thể nào làm giả được.

Nhanh lấy lại tinh thần, trong lòng hắn lại tăng thêm một cỗ ghen ghét . “Mẹ
kiếp, ta vốn không muốn đánh ngươi, nhưng mà ngươi lại chọc giận ta .”

Hắn một cước nhắc lên đạp vào eo Lâm Thiên . Lâm Thiên nếu chỉ là một người
bình thường thì làm sao chịu nổi một đạp của Tam Trọng như hắn, gãy xương gãy
tay là điều khó tránh khỏi.

“Hừ, muốn hiếp ta yếu à .”

Hắn không thèm để ý, một tay dùng tốc độ cực nhanh bắt lại chân của Lâm Tung
. Tung một cú trời giáng vào đầu gối hắn . Thành động vừa nhanh vừa lưu loát
của hắn làm Lâm Tung chưa kịp phản ứng thì chân đã bị đánh nát đầu gối.

“Aaaaaa”

Một tiếng như heo chọc tiết . Lâm Tung ôm cái chân bị đánh nát xuyên vẹo khóc
hét . Gần đó, hai tên canh cửa thủ vệ tiến lại.

“Nơi đây là Lâm Phủ, không phận sự cút đi .”

Bọn hắn không quan tâm ai chết ai bị thương, đó là chuyện của thành chủ, bọn
hắn nhiệm vụ chỉ là canh cổng Lâm Gia mà thôi.

“A, Lâm Tung …”

Hai tên tiến lại gần liền phát hiện người bị đánh chân tàn phế kia lại là Lâm
Tung, tên Lâm Tung này cũng không phải nổi danh gì mà điều nhờ anh của hắn là
Lâm Ngụy một tên thiên tài Lục Trọng trong gia tộc . Trong gia tộc cũng xếp
hàng thứ 4 chỉ sau Lâm Tiến, Lâm Nguyệt, Lâm Y.

“Mọe, hai người nhân bắt hắn lại, anh ta bảo đảm có thưởng .”

Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhau một chút điều cầm lên vũ khí.

“Lâm Thiên ngươi đã thương đồng tộc, ta phải bắt ngươi đi Lâm Tiến thiếu gia
trị tội .”

Lâm Thiên mỉm cười . “Lý do củ lìn, ta phải do Chấp Pháp Đường phản xử nào để
một tên tộc nhân phán xét, hơn nữa ta là tự vệ chính đáng, ta cũng chẳng có
tội để phán a.”

Hai tên vệ sĩ lúc nào để yên, tuy có chút chột dạ nhưng nghĩ đến mẹ của hắn
không có ở đây cũng không quá đáng lo, dù sao người chịu tội không phải bọn
hắn mà là Lâm Ngụy.

“Hừ, nói nhiều vô dụng .”

Hai tên điều là Ngũ Trọng, một tay thực lực có thể nhắc lên 500 kg, một
quyền bình thường cũng đủ giết chết một người thường . Hai bọn hắn điều tung
quyền vào người Lâm Thiên.

Lâm Thiên sát khí nổi lên, nhiều lần bị phiền phức dù thần kinh không bình
thường như hắn cũng không nhịn được . Mặc kệ mấy tên này sử dụng vũ khí hay
không, hắn điều đấm ra hai quyền.

“Bụp”

Một âm thanh vang thật lớn . Hai tên vệ sĩ lùi lại, khó tin nhìn quyền đối
quyền lại chịu thua Lâm Thiên với lại tốc độ cũng vượt hơn bọn hắn . Cái này
Lâm Thiên thật là một tên phế vật hay chính là thiên tài đây.

“Hai người các người các ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn .”

Lâm Thiên lạnh lẽo nói . Lâm Gia ngoài thân nhân của hắn cũng chẳng có ý nghĩ
gì, dù không về thì thôi, hắn chẳng có tổn thất gì.

Lâm Thiên quyền lực đánh ra . Hai tên vệ sĩ liên tục lùi lại chống đỡ, ngay
lúc bọn hắn sắp bị hắn dồn vào đường chết lại xuất hiện một âm thanh chấn
ngang.

“Lâm Thiên to gan, dám đánh cả canh cửa Lâm Gia tội này đáng muôn chết .”

Tam trưởng lão Lâm Càn, cha của Lâm Ngụy cùng Lâm Tung xuất hiện . Hắn vô
tình bắt gặp chuyện này, hắn mà không tới kịp lúc cũng khó thể tin một tên
phế vật như Lâm Thiên lại có thể đánh hai tên canh cổng vệ sĩ Ngũ Trọng như
đánh chó vậy . Trong lòng thầm kinh hãi, quyết tâm phải diệt trừ tên Lâm
Thiên giả trư ăn thịt hổ này, nếu không địa vị của con hắn sẽ bị lung lây .
Phải biết niên kỷ Lâm Ngụy đã 18 hơn Lâm Thiên hai tuổi đã là Lục Trọng mà Lâm
Thiên lúc này biểu hiện ra thực lực lại không dưới Ngũ Trọng hậu kỳ.

“Ồ, Tam trưởng lão, cứu chúng ta .”

Tam trưởng lão phất người một trảo . Muốn Lâm Thiên chết mà không đối chứng ,
dù sao hắn tin tưởng trong tộc vẫn chưa ai biết việc này, dù mẹ hắn có truy
cứu cũng chẳng ai tin một tên phế vật thực lực lại đến Ngũ Trọng hậu kỳ cả ,
mà nếu đã là phế vật thì gia tộc sẽ càng không để ý.

Càng nghĩ, lực đạo hắn tăng đến cực hạn . Bát Trọng hậu kỳ hơn 800 kg quyền
lực thẳng tấp tiến tới . Chỉ một quyền này dù có là Thất Trọng cũng sẽ bị
thương nặng.

Lâm Thiên không ngờ Tam trưởng lão lại quyết đoán không dài dòng như thể, một
quyền liền muốn tất sát . Nhưng hắn không sợ, hắn cũng không phải Lục Trọng
bình thường, đã qua Dâm Thần Huyết Mạch cãi tạo, hắn lực lượng đã không dưới
800 kg quyền lực.

Ngay lúc hắn muốn thử dốc toàn lực phản kháng, một bàn tay nhỏ nhắn tát bay
tam trưởng lão.

“Cút”

Tam trưởng lão bị một tát này đánh bay vào tường làm thủng một lổ lớn.

Lâm Giang Ninh thả người đi đến bên cạnh Lâm Thiên ôm hắn gấp gáp hỏi.

“Tiểu oa nhi, ngươi có bị tổn thương không .”

Lâm Thiên cảm thấy cả người sờ mó khắp nơi khiến Dâm Huyết cũng hơi sôi trào .
“Ninh cô cô, ta cũng không có gì a .”

Lâm Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại trừng mắt Tam trưởng lão.

“Đây là ý gì, ngươi lại muốn giết Lâm Thiên .”

Tam trưởng lão hoảng hốt, không phải Lâm Giang Ninh nha đầu nhà đi lịch lãm
sao, tại sao lại quay về . Trong lòng cực lực đè nén nội thương, thực lực
Lâm Giang Ninh này vốn cao hơn hắn, đến chính hắn cũng không biết người phụ
nữ này mạnh đến mức nào, chỉ đành ngậm oán độc, cười khổ.

“Hắn đánh con ta tàn phế, ta nhất thời hỏa giận nên ra tay hơi nặng .”

Lâm Giang Ninh hừ lạnh.

“Hơi nặng thôi ư ,nếu không phải to về sớm thì có thể Lâm Thiên đã chết rồi .”

Lâm Thiên lười nhát kéo tay nàng nói.

“Thôi cô cô, chuyện này rất phiền phức, ta cũng không muốn truy cứu .”

Hai người bỏ lại Tam trưởng lão một mặt độc ác nhìn bóng lưng, đi vào Lâm Gia
.

“Tiểu Thiên mấy tháng nay có gì không tốt không, có ai ức hiếp không, nói
cùng ta, giờ ta đã mạnh lắm rồi mấy tên lão già đó chẳng làm gì nổi ta đâu .”

Lâm Thiên nhìn Lâm Giang Ninh như thanh xuân thiếu nữ vui đùa, trong lòng
ngọt ngào . Nàng vốn là một cô gái mẹ hắn cứu trong rừng, lúc ấy hắn chỉ mới
vài tuổi, ai ngờ nàng lại có thiên phú kinh người chỉ đến 14 tuổi năm ấy đã
đột phá Thất Trọng thực lực, cũng không biết bao năm nay nàng đã bước tới
cảnh giới gì.

“Cô cô người không cần lo, ta nào có bị ai ức hiếp, ta không ức hiếp người
khác thì đã mừng rồi .”

Lâm Giang Ninh cười hì hì, bất ngờ nhìn gương mặt hắn liền sợ hãi há mồm .
“Lâm Thiên, ngươi tháng qua phát triển tuấn tú như thế, ngay cả ta nhìn cũng
hết hồn .”

Lâm Thiên cười không giải thích . Hắn bổng lại bơ vơ hỏi một ít thứ.

“Cô cô cũng 24 rồi, chắc cũng có ý trung nhân rồi nhỉ .”

Lâm Giang Ninh đang vui cười, nháy mắt khuôn mặt trắng bệch, vội vã lắc đầu
, hốt hoảng chối bỏ.

“Không ...không có a, ta ...không bao giờ …..”

Nàng nhìn xung quang một lát phát hiện không có ai, lúc này mới ôm thật chặt
hắn, trao hắn một nụ hôn thật nồng nàng.

“Ta chỉ yêu ngươi thôi .”

Lâm Thiên ôm lấy ngọc thể trong lòng, hai tay bế hai quả mông nặng trịch của
nàng xoa bóp . Hai người không hề có ngượng ngùng nhìn liền biết đã làm không
ít lần.

Lâm Nguyệt Ninh bị hắn trêu chọc chốc lát thở thổn hển . Lâm Thiên có chút
tiết nuối buôn nàng ra . Hắn cũng không phải yếu sinh lý hay gì mà khổ một cái
là mẹ hắn không cho hắn chưa thành nhân mà đã ngủ cùng nữ nhân khác.

Chuyện này mẹ của hắn Thánh Nguyệt cũng biết, tuy bất đắt dĩ nhưng dù sao phù
sa không chảy ruộng ngoài . Nàng cũng là một rất phóng khoáng, nhưng tuyệt
đối phải là Thành Niên Bỉ kết thúc mới được làm một số chuyện phu thê kia.

Nhìn Lâm Thiên buồn bả, Lâm Nguyệt Ninh yêu kiều nhắc cái mông to lớn ngồi
xuống ghế gỗ cạnh hắn.

“Lâm Thiên, đừng buồn nha, chỉ còn vài tháng nữa Thành Niên Bỉ sẽ cử thành
đến lúc đó, ta sẽ ….sẽ ..”

Nàng ngượng ngùng nói, Lâm Thiên cũng quét đi dục hỏa trong người . Trong
lòng thầm cầu mong đến Thành Niên hội sớm một chút ...

( cho ta chút Commet góp ý đi, éo cầu gì đâu ....)


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #3