Rời Khỏi Động Phủ


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Luân Hồi Thánh Điển :

“Tu Luân Hồi Lực

Thiên Ngoại Hóa Thân

Trùng Tu Chuyển Thế

Bản Tôn Thăng Hoa

Cửu Chuyển Cửu Tu

Luân Hồi Đại Thành

Nắm Giữ Luân Hồi .”

. . . . . . . . . . ..

Lâm Thiên lấy ra Luân Hồi Thánh Điển, nhìn dòng giới thiệu có chút lạ lạ khó
hiểu.

“Viết cái quái gì thế này, học làm sao đây, có tác dụng phụ không, giới
thiệu như car .”

Lâm Thiên chửi một tiếng, lấy tri thức một người có chút văn minh như hắn ,
lại chuyên gia chém giết, bắt hắn hiểu thấu đáo mấy câu thơ này thì không
khác gì giết hắn.

“Hệ Thống cái này học làm sao cho ta chú gợi ý tí .”

Hệ thống trầm mặc.

“Ta cũng không biết .”

Lâm Thiên phục rồi . Hệ thống đại thần mà còn không biết thì hắn làm sao học .
Ngay lúc hắn muốn ném đi vào không gian hệ thống, Luân Hồi Thánh Điển hóa
thành một đạo văn tự kỳ ảo biến mất trong đầu hắn.

“A ….đau quá .”

Ôm đầu trong nhức nhói . Hắn khó chịu ôm lấy cái đầu như bị nhét vào vô số thứ
, trong thời gian một phút này, hắn cảm giác tựa như một con voi chui vào đầu
hắn dẫm đạp.

“Đệch, thì là thế .”

Hắn gần mấy phúc sau hồi phục, cũng hiểu ra Luân Hồi Thánh Điển cách dùng.

Công pháp này gọi là công pháp cũng được mà gọi là trung gian vật dẫn cũng
được . Nó thực chất là một đầu Luân Hồi Pháp Tắc . Vâng, thứ mà chỉ có Thánh
Nhân trong truyền thuyết mới có thể nắm giữ, dù không biết trong thế giới này
có Thánh Nhân tồn tại không nhưng hắn tin tưởng, bọn Tung Của không thể nào
đồn đại quá mức Thánh Nhân này nọ nếu mà bọn đó không có thực lực kia . Dù sao
đã hắn có thể xuyên qua thì những thứ vốn không có cũng có thể thành có, ai
mà nói trước được.

Luân Hồi Thánh Điển bao gồm cửu trọng mỗi trọng tương đương phải trùng tu một
lần . Hắn có thể dùng Thiên Ngoại Hóa Thân đi trùng tu, mỗi lần trùng tu sẽ
mất đi thực lực vốn có . Đến đi trở về có thể truyền lại cho Bản Tôn đột phá .
Hắn cần trùng tu chín lần nhưng mà mỗi lần điều có giới hạn nhất định mới được
trùng tu và đại thành thì có thể nắm giữ Pháp Tắc Luân Hồi còn không thì phải
tiếp tục lại ...nói chung rất rất phức tạp.

Lâm Thiên đau cả đầu . Bỏ qua một bên Luân Hồi Thánh Điển, dù sao hiện tại
hắn cũng chưa mạnh đến mức trùng tu được, muốn học nó cũng như nằm mộng vậy.

“Ơ ...yêu .”

Thiên Nữ vừa tỉnh lại, trên mặt hồng hào không dấu đi, cảm nhận phía dưới
còn truyền lại đau nhức trong lòng ngọt ngào như hoa mật . Nhìn thấy hắn đang
ngồi suy tư liền trèo lên lưng hôn hít.

“Hừ, ….”

Lâm Thiên hừ lạnh, vỗ mông nàng.

“Ui …”

Thiên Nữ đau đau lùi lại ngoan ngoãn.

. . . . . . . ..

Sau một hồi tình tứ hai người lại tiếp tục song tu một lần sau đó Thiên Nữ kể
ra mọi chuyện cùng tên áo đen kia.

Nàng tên giả là Thiên Nữ mà tên thật thì lâu quá nàng cũng không nhớ được ,
chỉ biết nàng là một quái vật sống gần mấy vạn năm đúng nghĩa . Từng là một
thế giới thiên tài đỉnh cấp, nàng cũng xem là những nhân vật phong vân một
hồi . Lúc nàng còn nhỏ, thời đó còn một ít Thượng Cổ Đại Năng còn sinh tồn ,
có điều bây giờ hình như tất cả điều tử vong đi . Dù sao không phải ai cũng có
tuổi thọ vĩnh sinh, đặt biệt là những vị kia tổn thương nguyên khí quá mức mà
tuổi thọ không còn bao nhiêu . Nàng từng được một vị trong đó truyền thừa cho
một ít pháp môn, sau đó lịch lãm một phen năng cao tâm tính . Không ngờ du
lịch tại Thiên Nguyên Đại Lục này thì bị một tên thực lực không kém nàng là
Dâm Thiên Tà để ý . Tên này tu luyện công pháp điều cần tiêu hao xử nữ âm
nguyên tu luyện, có điều tên này hút chết hết tất cả đỉnh lô chứ không phải
song tu như Lâm Thiên, có thể nói công pháp của hắn kém rất nhiều Dâm Thần Bí
Pháp . Đại khái là họ gặp nhau ở Thượng Cổ Động Phủ này rồi giao chiến gần cả
vạn năm, thật thì cũng chỉ tính trong đấy thôi . Bởi lúc trước, nó còn có
trận pháp thôi động thời gian, bọn họ chiến nhau phá vỡ kết giới khiến thời
gian ngừng lại, đến khi tỉnh lại đã vạn năm sau rồi . Cuộc chiến tiếp gần cả
tháng hai người mới phân ra thắng bại rồi cũng là lúc chuyện Lâm Thiên tới đã
xẩy ra.

Lâm Thiên nghe xong cảm thán . “Toàn là lão quái vật vạn năm .”

Thiên Nữ nhịn đau nghiến răng đá hắn một cái.

“Cút, không phải kết giới thời gian rối loạn thì tuổi cả ta chỉ mới vài trăm
thôi, làm gì tới vài vạn tuổi chứ .”

Lâm Thiên cười ha hả, dùng tay mát xoa cho Thiên Nữ phần hạ thể . Một mặt
cười hì hì.

“Nói đùa, nói đùa .”

Thiên Nữ khinh bỉ hắn một hồi, sau đó lại cảm thấy tay của hắn phía dưới lại
tác quái, trong lòng nhịn không được rùng cả mình . Tên này sức chiến đấu Vô
Hạn à, nàng đã mệt mỏi không có chút sức lực thế mà hắn vẫn có thể chiến như
chưa có gì, nàng xoa cái bụng chứa đầy tinh hoa của hắn một mặt biểu tình
hoài nghi.

Hai người lại ‘xác nhập’ ‘tu luyện’ một trận rồi mới rút ra.

Lúc này mọi người Vân Diệp, Tôn Thiểu Y, Tôn Thiệu cùng các cô gái Bách Hoa
Tông một mặt tỉnh lại nhìn nhau, bọn họ bây giờ không biết nói gì cả . Trong
lòng cũng không biết kế tiếp làm thế nào.

“Hừ, chào các tỷ muội .” Thiên Nữ nở một nụ cười hắc ám . Nàng sao khi biết
Lâm Thiên chân thực không phải Chân Thể mà là Thần Thể, ý tưởng chiếm giữ lấy
hắn liền tắt luôn, nàng nghe qua Thuần Dương Chân Thể một ngày ngự trăm nữ
cũng là bình thường, hắn một thân Thẩn Thể chưa từng xuất hiện thì khủng bố
cỡ nào .Đại khái thì, nàng một ngày này đã thử qua hắn đã giày dò gần như
kiệt lực rồi, nàng có chút sợ a.

Sau một hồi thuyết phục, Lâm Thiên cũng không biết các nàng nói gì làm gì ,
hắn chỉ lo một mặt củng cố thực lực thôi . Dù sao mới đột phá căn cơ chưa vững
, vẫn cần phải tu lại một ít.

. . . . . . . . . . . . . . . . ..

Trời nắng chói chan, tất cả một người đi ra cái động phủ đó . Tiểu Thiên Thế
Giới kia bị Thiên Nữ luyện hóa thành thế giới trốn vào đan điền của nàng . Cái
này mới là một trong ba thứ quý gia hắn thu được thôi . Bởi còn hai thứ khác
nữa, một là quyển sách, một là một cái là một cái quan tài.

Quyển sách có tên là Thánh Nữ Vấn Thiên Quyết, chủ tu là nữ nhân, công pháp
này đã vượt qua Cực Phẩm Phàm Cấp phạm trù, đạt đến Thiên Cấp Cực Phẩm . Cái
này chính Lâm Thiên cũng không biết là giai bậc gì, chỉ nghe theo Thiên Nữ
bảo là tốt nhất công pháp nàng từng thấy, chính nàng cũng học luôn.

Lâm Thiên bó tay, hắn không biết quá nhiều thứ chỉ cần biết Bán Tiên cùng
nhận được Thượng Cổ Đại Năng truyền thừa một ít công pháp vẫn xem là lần đầu
tiên thấy tốt nhất công pháp thì cũng đủ biết công pháp này tốt đến mức nào.

Còn về phần quan tài . Ừm, Bán Tiên Thiên Nữ một chưởng phá nát hư không ,
hủy diệt gần vạn dặm lại không thể phá nó đi dù một gốc . Lâm Thiên im lặng
thu nó vào hệ thống không gian sau đó ...mặc xác nó.

Thế là ngoài Linh Dược cùng Nữ Nhân hắn thực sự chẳng thu lợi gì từ Thượng Cổ
Động Phủ, thật lòng thì ai mà biết được Thánh Nữ Bí Nguyệt này chủ nhân là nữ
đâu chứ, chỉ do Thiên Nữ bảo là công pháp nói thế thì hắn đành tin thôi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

Vân Diệp bối rối, lúc này làm gì cho phải đây . Không phải chỉ nàng, Tôn
Thiểu Y, Tôn Thiệu cùng mấy nữ nhân còn lại cũng không biết nói gì với tên
nam nhân vừa cướp đi trong trắng của mình.

“Mặc kệ, cùng lắm thì tự tử .” Tôn Thiệu thật sự thì cũng có tình cảm cùng
hắn, nếu không lúc trước đã không thường xuyên tranh chấp cùng một tên phế
vật như hắn rồi.

“Lâm Thiên ngươi muốn ra sao cùng bọn ta .”

“Cái gì cơ .”

Lâm Thiên quay đầu hỏi.

Tôn Thiểu Y cũng mạnh dạn đi ra nói.

“Ngươi tính thế nào cùng bọn ta đây .”

Lâm Thiên cười cười . “Làm sao là làm sao .”

Diệp Vân mỹ nhân thục phụ nhìn hắn trả lời, trong lòng suy tưởng đến hắn chối
bỏ trách nhiệm kẻ cặn bã, trong lòng tràn đầy tro nguội.

“Thôi thì cứ xem như là mây bay đi .” Nàng rơi lệ quay đầu đi.

Các thiếu nữ Bách Hoa Tông cũng cay đắng đi theo Diệp Vân.

Đến khi Tôn Thiểu Y cùng Tôn Thiệu cừu hận nhìn hắn, muốn cầm kiếm tự tử ,
hắn mới nói.

“Đi theo ta đi, ta cũng không biết trách nhiệm là gì, chỉ biết các ngươi là
nữ nhân của ta là được rồi .”

Tôn Thiểu Y cùng Tôn Thiệu nghe hắn nói, giận quá mắng.

“Sao ngươi không nói sớm .”

“À, thì bởi mấy người kia a .”

“Tại sao .”

“Không có gì, ta còn rất nhiều chuyện a, hơn nữa ta biết trước sau cũng gặp
các nàng, cho các nàng một thời gian suy nghĩ vẫn tốt hơn là bắt đắc dĩ theo
ta .”

Tôn Thiểu Y cùng Tôn Thiệu nhìn nhau một chút, này quả thật có lý . Bỗng suy
nghĩ lại một điều, Tôn Thiểu Y quay sang hỏi Tôn Thiệu.

“Phang đã, Tôn Thiệu ngươi tại sao lại giả nam lừa gạt ta .”

Tôn Mị nháy mắt đỏ mặt.

“Cái này .”

Lâm Thiên cũng hứng thú vểnh tai lên.

“Bởi vì ….Tôn gia không có nam dòng chính, cha ta sợ có người chi phụ lên
cướp quyền của hắn, hắn để cho ta giả mạo nam mà thôi .”

Tôn Mị ngán ngẩm . Tô Thiểu Y coi như hiểu, bởi nàng cũng biết Tôn gia cực kỳ
thiếu nam đinh, hai người nháy mắt lại hóa thành tỷ muội tốt a.

“Thiên Nữ, ngươi bảo các nàng Bách Hoa Tông lúc nãy có thể sau này, quên hôm
nay không .”

Thiên Nữ nghe hắn hỏi cười vui vẻ trả lời.

“Ngươi cứ chờ đi sẽ biết .”

Lâm Thiên rất muốn lúc này lấy ra Nhân Duyên Sách nhưng nghĩ lại đành thôi ,
cứ dựa vào nó luôn cảm thấy tình cảm không mấy thuần khuyết nữa.

Thật lòng thì hắn cũng rất sợ a, dù sao một người nữ nhân của mình mà ngủ
cùng ai khác, nghĩ thôi cũng khó chịu . Hắn lần này thử đánh cược một lần xem
rốt cuộc Thần Mệnh Đào Hoa có thực sự hiệu quả không.

( ta đang cố thử tả cảnh xem sao, thấy thiếu thiếu cảnh vật lắm )


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #16