Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay
“Tèn...tèn”
Lâm Thiên ngồi trên một chiếc xe đạp, chở một người con gái xinh đẹp thanh tú
động lòng người, nàng tuổi chừng 16,17 nhưng trổ mã đã không sai, cung coi
như thân hình tốt, trên diện mạo có phần ngay thơ đó lúc nào cũng treo một nụ
cười mười phần xinh tươi như một bông hoa cúc trắng vô cùng ...giả tạo.
“Tiểu Tuyết, ta thấy hôm nay trên đỉnh núi kia rất là đẹp a, chúng ta thử
lên đó xem sao .”
Mạc Tuyết mở miệng cười : “ Được a, Thiên ca muốn đi đâu muội điều chiều hết
á ...hi hi .”
Trên mặt nàng né qua một tia chán ghét, cứ như những lời ngọt ngào lúc nãy
không phải là của nàng.
“Tút...tút.”
Điện thoại Mạc Tuyết vang lên, trên đó nổi lên một dòng chữ lạ . Chỉ khi Mạc
Tuyết nhìn thấy mới hoảng hồn lấy ra điện thoại không kịp chờ đợi liền bắt máy
.
“Ô, Tuyết muội, ta nhớ muội muốn chết, muội không có ở nhà chứ, hay là ta
qua đón .”
Mạc Tuyết nhìn lén qua Lâm Thiên, phát hiện hắn không có để ý mới thở phào
trả lời nhỏ giọng . : “Trình Đại Thiếu, ta có chút chuyện phải tốn chúc thời
gian, người có thể đợi một chút không .”
Bên kia điện thoạt truyền đến một âm thanh có phần giận dữ . “Hừ, lại là cái
tên tiểu bạch kiểm đó chứ gì .”
Mạc Tuyết cắn răng . “ Đúng vậy, Trình Thiếu Gia .”
Trình Tôn Minh khuôn mặt nháy mắt xụ xuống, mở miệng tràn đầy chán ghét . :
“Tuyết muội, ta biết muội còn yêu hắn nhưng mà muội đừng quên, hôm đấy chính
là muội đã lên giường cùng ta, xử nữ đã không còn, còn trang cái gì thanh
thuần ngọc nữ nữa, nếu tên Lâm Thiên đó biết muội cấm sừng hắn vì một chút
tiền, không trừng lập tức bỏ muội ngay, muội cần gì dây dưa với hắn .”
Hắn lại có chút biến giọng . “Hơn nữa, ta biết muội không phải con người chịu
cực khổ, không thể nào yêu một tên không có gia thế, tiền bạc như hắn được
.”
Mạc Tuyết cay đắng, Trình Tôn Minh nói đúng, nàng vốn không phải người chịu
cực, nàng muốn tiền bạc quyền lực, còn hơn là đi cùng một tên không quyền
không thế . Nếu không phải thế, nàng cũng không thể vì vài đồng bạc mà mất đi
tấm thân trong trắng này.
Nàng nhìn Lâm Thiên suất khí khuôn mặt, trên đời nàng dám cá không có một tên
nam nhân nào dám tự nhận có thể tuấn tú hơn hắn . Đáng tiếc, thời này đẹp
trai không có làm gì được, chỉ có tiền, có quyền lực mới là thứ quyết định
tất cả . Phải chi …..ài.
Lâm Thiên như không biết gì hỏi.
“Muội nói cùng ai thế .”
Mạc Tuyết vội che đi vẻ mất tự nhiên, tất đi máy điện thoại . Trên mặt mĩm
cười miễn cưỡng . “ Không có gì, chỉ là người bạn thôi .”
Lâm Thiên không truy cứu nữa, chỉ là tĩnh mịch tiếp tục chạy lên ngọn núi cao
tuyệt vời kia.
. . . . . . . . . . . . . . . ..
“Trình Đại Thiếu, không xông rồi .”
Một tên tay sai của Trình Tôn Minh hấp tấp chạy vào, ngã đổ bốn phía bàn nước
. Một đống nước bắn tung tóe ra khắp nơi.
Trình Tôn Minh nhíu mày . “ Đồ chó, chuyện gì mà hấp tấp thế, mày mà không
cho tao biết thứ gì giá trị thì mày cút khỏi Trình Gia ngay .”
Tên sai vặt kia run rẩy thân thể.
“Thiếu gia, Trình Lão không biết hôm nay bị gì, một đám binh lính huấn luyện
tinh nhuệ đã bắt đi Lão Gia a .”
“Cái gì .”
Trình Tôn Minh nháy mắt kinh hãi . Cha hắn là Chủ Tịch tỉnh XXX thế nào lại bị
quân đội bắt đi . Chẳng lẽ lão ba của hắn đã chọc giận vị Đại Tướng nào trong
quân đội sao.
“Rầm”
Cánh cửa bị đạp ra . Một tốp quân lính mang theo đầy đủ vũ trang đến chĩa vào
mọi người trong phòng.
“Đứng im .”
“Ai là Trình Tôn Minh đứng ra .”
“Ta...ta .”
Trình Tôn Minh vừa đi ra, một tên lính khí già dặn đi ra, dùng công nghệ cao
quét khuông mặt đối chiếu.
“Keng .”
“Đúng hắn rồi, tên ngu này chính hắn đã chọc Lâm Thiếu . Dẫn hắn đi .”
Trình Tôn Minh hốt hoảng vùng vẫy.
“Cút ra, cha ta là Chủ Tịch Tỉnh XXX các ngươi dám bắt ta .”
Một tên quân nhân nhịn không được một quyền đánh nát hàm răng của của hắn ,
đau đớn khiến Trình Tôn Minh ngất xỉu.
Mấy tên binh lính khinh bỉ nhìn hắn, bọn họ ai điều là tinh nhuệ quân linh ,
cho dù chết cũng phải thực thành nhiệm vụ, chỉ là một tên con ông cháu cha
lại muốn hù dọa bọn hắn.
. . . . . . . . . ..
Lâm Thiên chạy bộ một hồi lên cái đỉnh núi kia . Nơi đây ngay lúc chiều muộn ,
hai người ngồi trên băng ghế đá ngắm cảnh hoàng hôn.
“Thật đẹp .”
Mạc Tuyết lúc này có thể là rất ít thời gian chân thật với bản tính của mình ,
bấy giờ trên khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười, nụ cười này mới thật chân
chính là cảm xúc của nàng bây giờ, không có một tia giả tạo như trước.
“Ừ, nó đẹp nhưng nó không có tâm hồn .”
“Ồ, sao lại nói thế .”
“Không có sao cả, ta chỉ đơn thuần cảm giác thế thôi .”
Mạc Tuyết dù thấy hôm nay hắn vô cùng kì lạ nhưng cũng không truy vấn . Chỉ
tiếp tục cùng hắn nhìn bầu trời lặng . Có lúc, nàng cảm giác có khi thế này
mới là tốt nhất.
“Ài ...Mạc Tuyết …”
“Hử .”
Hắn thở dài, u buồn nói.
“Muội có thấy ta rất là ngu ngốc không . Vì một người mà bất chấp từ bỏ chấp
niệm, từ bỏ hết cảm xúc chân chính của mình .”
Mạc Tuyết bất ngờ nhìn hắn . “Có chuyện gì thế Lâm Thiên .”
“A...thả ta ra, cút .”
Một tên bầm mặt nát áo, tả tơi thân thể bị một đám quân sĩ áp giải đi về phía
họ.
Mạc Tuyết quay lại nhìn thì kinh hãi phát hiện . “Triệu Tôn Minh …”
“Thiếu gia, đã giả quyết Triệu gia .”
“Thiếu gia ….”
Cả Mạc Tuyết cùng Triệu Tôn Minh điều hoảng sợ nghe người binh sĩ xưng hô Lâm
Thiên . Trong mắt họ, Lâm Thiên theo lý chỉ là một tên không quyền không thế
thôi.
“Ừ, các ngươi qua một bên .”
Mấy tên lính vâng lời, một tên móc ra khẩu Alaconda bạch kim cho Lâm Thiên .
Giờ phút này Mạc Tuyết cùng Triệu Tôn Minh nhìn trong tay hắn khẩu súng chói
sáng, trong lòng kinh hãi.
Triệu Tôn Minh suy nghĩ một thoáng dù tên ngốc cũng biết Lâm Thiên là chủ tử
mấy tên binh lính này . “Lâm Thiên công tử, ta có gì mạo phạm xin lượng thứ
ta có mắt không thấy thái sơn …”
“Bằng”
Lâm Thiên một súng bắn nát chân của hắn . Một tiếng hét như heo sắp chết gào .
Hắn ôm chân khó tin nhìn chân mình bị khẩu súng phá hủy một mảnh lớn thịt ,
này dù có chữa trị như thế nào cũng không lành lại.
Mạc Tuyết nhìn hắn đau đớn, lại bất ngờ trước trước Lâm Thiên ẩn tàng, trong
lòng nàng lại có một tia cầu Lâm Thiên không giết chết Triệu Tôn Minh . Dù sao
đối với người phụ nữ thì người đầu tiên nhét thứ đó vào người cũng điều có
chút tình cảm khó nói.
“Lâm Thiên thôi đi, dù hắn có làm gì sai cũng không đến mức chịu tôi thế này
, huống chi còn có thể khiến huynh vào tù, tốt nhất bây giờ chúng ta nên đi
thôi .”
Nàng vốn tưởng chuyện hắn cùng Triệu Tôn Minh ân oán chỉ là riêng tư, vì trên
trường Triệu Tôn Minh cũng không ít bức hiếp hắn . Theo nàng Lâm Thiên yêu
nàng, sẽ không muốn nàng giận.
Có vẻ nàng sai rồi.
Lâm Thiên mặt lạnh nhìn nàng.
“Ừ ...đi, có điều là hai người cùng đi xuống dưới .”
“Bằng”
Một phát súng, lại hủy một chân . Có điều không phải là Triệu Tôn Minh mà lại
là Mạc Tuyết.
“A ….Tại sao .”
Mạc Tuyết sợ hãi, quỳ xuống . Ngất đi.
Lâm Thiên trong lòng như nhát cắt, cắt xéo con tim hắn . Bó xuống cây súng ,
lau đi vết máu trên người, hắn đau đớn hét dài.
“A”
“Cuối cùng ta vẫn không thể nhẫn tâm làm được .”
Hắn thở dài . Bỏ mặc hai người ở đó.
Lâm Thiên vốn thật là con của một đại lão trong quân đội, có điều sinh ra đã
mang theo một nguồn năng lực kỳ lạ . Chỉ còn hắn muốn hắn có thể che đậy mọi
cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài . Chỉ vì năng lực này, hắn nhờ nó đã bước
lên đỉnh của nghề ám sát . Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể hóa trang bất kỳ ai ,
bất kỳ người mà khiến người khác không nhận ra được một tia khác lạ . Công
thêm tài bắn súng bách phát bách trúng cùng kỹ thuật triệt quyền đạo tông sư
cấp bậc, hắn cơ hồ không thất bại qua nhiệm vụ nào.
Đáng tiết, hắn lại phát hiện dục sắc cùng tình cảm của hắn vô cùng mất căng
bằng . Mỗi một lần làm nhiệm vụ hắn điều phải ngủ cùng hàng tá phụ nữ và mỗi
lần điều như thế, hơn nữa tình cảm của hắn không thể kiểm soát, chỉ cần một
chút tiếp xúc nữ nhân điều thích người đó . Cái này đối với một ám sát đỉnh
cấp như hắn là một vấn đề.
Hắn quyết đi tim một tình yêu chân chính để hóa giải nó, hắn cam nguyện thành
một tên học sinh ưu tú không gia thế . Cuối cùng kết quả, quả thật quá sức
tưởng tượng của hắn . Một người phụ nữ hắn dành hết trái tim cho nàng ngay cả
dục hỏa cùng cảm tình trong người điều bị hắn kiềm chế đến mức gây tổn hại cho
bản thân vì nàng, cuối cùng lại ngủ cùng một thằng đàn ông khác.
“Thôi vậy, ta mệt mỏi rồi .”
Hắn chán trường đứng hút một điều thuốc . Trong đầu lại nhớ đến cái quyển sách
nhặt được lúc nãy trên đường, hắn còn không có xem thử nó là thứ gì, có thể
chỉ là một cuốn sách bình thường nhưng không chừng lại là thứ khiến hắn giải
sầu trong lúc này thì sao.
“Vậy, còn hai tên này . “
Mấy tên lính hỏi, trong lòng cũng hơi bất ngờ, khó tin là Lâm Thiên lại
không giết hai người này . Phải biết một tên Sát Thủ như hắn giết người phải
là thường xuyên chứ.
Lâm Thiên phất tay . “Để bọn hắn ở đây thôi . Dù sao, ta cũng không để tâm .”
Lâm Thiên lời vừa nói, mở ra chương sách đầu tiền.
“Ầm Ầm”
Vô tận không gian nơi không có tồn tại thứ gì ngay cả Hỗn Độn, Hồng Mông, Hư
Vô cùng không tồn tại ngay cả chí cao vô thượng “Khái Niệm” cũng không . Một
tia sét mang theo một hư ảnh xuyên thủng qua mọi thứ “Khái Niệm” cũng xuất
hiện . “Khái Niệm” vừa mở ra Khởi Nguồn cũng bất đầu Sáng tạo sinh sôi đi . Hư
Vô, Hồng Mông, Hỗn Độn từng cái dần xuất hiện .. Tia sét đi qua không biết
bao nhiêu năm, ngay khi Lâm Thiên lật ra quyển sách một chương đầu tiên . Nó
bổng nhiên xuất hiện đánh về Hắn …..Thế là Trái Đất hủy diệt.
( Ta thấy còn hơi sạn, sẽ cố khắc phục sau .)