Người đăng: prophundoc1111
Thủy Linh đại lục, nơi đây là một tu chân giới, nơi mà thực lực vi tôn ,
tông môn san sát, hàng năm vô số môn phái trổi dậy, cũng có vô số môn phái
bị hủy diệt, tranh đấu vì tài nguyên người lừa ta gạt.
Trên dãy Lam Diệp Sơn hướng đông cách Lam Diệp Phái cả vạn km gần vô tận hải
vực.
Bạch Khuynh Ngân mười sáu tuổi vốn là một dược sư kiếm sống nhờ vào việc bán
số thảo dược cậu hái được, một hôm lúc đang hái thuốc ở dưới chân núi thì bầu
trời trong xanh bỗng nhiên đen kịt lại sấm rền chớp nhá.
Giống như lão tặc thiên đang nổi giận, vài hạt mưa li ti đang rơi xuống rồi
từ từ mưa ầm ầm xuống như trút nước, thế nên cậu ta đành trốn vào ngôi nhà tứ
trụ bằng lá lợp đơn sơ của cậu làm đủ để trú nắng hoặc mưa mỗi khi hái thuốc
và nhìn ra bầu trời cầu nguyện cho cơn dông này mau qua.
Lúc Khuynh Ngân đang nhìn ra bầu trời bỗng có một tia sáng xanh lá vạch phá
một lỗ to trên bầu trời rồi rơi xuống đất ở phía tây cách cậu vài trăm mét ,
chổ bị vạch mây đen cuồn cuộn tụ lại phảng phất như 1 hồ nước bị múc một miếng
to rồi hồi phục.
Khi một tiếng nổ đinh tai nhức ốc vang lên tức là vật thể xanh lá đó đả có một
cú tiếp đất không nhẹ nhàng là mấy.
Bầu trời lúc này bỗng giống như là tìm được mục tiêu khiến nó nổi giận, những
tia chớp bạch hoàng xích thanh lam ngũ sắc đánh xuống mặt đất hướng vật thể lạ
hạ cánh như mưa trút, những tiếng nổ đinh tai nhức ốc vang lên liên tục khiến
cậu phải ngồi xuống dùng hai tay bịt tai lại.
Khoảng mười lăm phút sau mây đen rút lui tiếng sấm nhỏ dần cho đến khi biến
mất sau vài chục giây nữa, nhìn lại bầu trời chả còn dấu vết của cơn dông
ngoài những vũng nước dưới đất và nhiều thứ ẩm ướt.
Bỏ lại sọt thuốc ở trong nhà Khuynh Ngân chạy nhanh về phía tây trên đường núi
gập ghề thân pháp nhanh nhẹn khoảng vài phút sau cậu gặp được chổ vật thể đó
rơi xuống.
Hiện trường là một mảnh trũng xuống cách mặt đất xung quanh khoảnh một gang
tay, khu vực khoảnh ba mươi mét tròn khét lẹt cây cối đứt gãy cháy xém ,
nhiều hố lớn nhỏ nhấp nhô, ở trung tâm khu vực có một viên châu bằng nấm tay
người trưởng thành, đang tản ra óng ánh quang mang lục sắc sáng ngời chiếu
sáng cả vài mét xung quanh nó.
Vừa nhìn là cậu đả biết là bảo vật, Khuynh Ngân chạy nhanh tới chạm vào viên
châu đó, vừa chạm vào thì Ông một tiếng cậu ngã ra đất và bất tỉnh vì vô số
tin tức truyền vào não cậu khiến bộ não quá tải và tự hành ngất đi để tránh
tổn thương về não.
Vừa ngã xuống chạm đất thì ánh sáng lục sắc của viên châu chảy vào tay Khuynh
Ngân và lan đến toàn thân khiến cơ thể cậu phát sáng lên một màu xanh lá đẹp
đẽ, còn viên châu thì hiện ra nguyên hình, đó là một thứ giống như bàn cờ
màu lục chất liệu giống ngọc.
Lúc này nếu nội thị vào cơ thể của Khuynh Ngân thì sẽ thấy ánh sáng đó chảy
vào kinh lạc rồi khơi thông luôn kinh mạch bế tắc của cậu cuối cùng là giống
như trăm sông đổ về một biển tụ vào đan điền rồi hình thành một quả cầu lục
sắc chiếm giữ trung tâm đan điền của cậu.
Khi ánh sáng lục sắc nằm trong đan điền Khuynh Ngân cũng là lúc cơ thể cậu tản
ra linh áp của tu sĩ Trúc Cơ kì rồi thu lại sau vài phút.
Một cơ duyên mà bất cứ tu sĩ nào cũng phải ao ước và ghen tỵ vì đến cả thiên
tài được tông môn bồi dưỡng với rất nhiều tài nguyên cũng phải mất vài năm để
tu luyện tới tu vi này, còn những tu sĩ khác ư ?, có khi đến cả đời cũng kẹt
ở bình cảnh Luyện Khí kì rồi ôm hận mà chết.
Vài giờ sau, vài tiếng rên rĩ vang lên, vừa xảy ra chuyện gì ?, đó là câu
hỏi trong đầu Khuynh Ngân lúc này, giờ này đầu cậu hơi đau vô số tin tức
trong não khiến cậu bối rối, sau vài phút nghĩ ngơi đầu cậu đả hết đau và từ
tin tức trong não với một liên hệ như một bộ phận trong cơ thể đến từ thứ như
bàn cờ cậu đang cầm mà cậu đả biết tên của nó và cách sử dụng kèm thêm nhiều
thông tin khác về tình trạng hiện tại của cậu.
Thảo Mộc Chí Tôn Bàn công dụng nôm na là hấp thu linh khí ngoại giới từ trận
pháp trong Thảo Mộc Chí Tôn Bàn tạo ra, rồi lữu trữ trong nội giới của chính
nó, chủ nhân của nó có thể thông qua tinh thần hiển hóa trong nội giới hấp
thu linh khí trong đó rồi chuyển hóa thành tạo hóa mộc khí để tu luyện hoặc sử
dụng với nhiều công dụng khác nhau, linh khí trong nội giới có thể tiếp thu
từ phân giải đan dược linh thạch linh mạch các thứ.
Nội giới có thể nuôi dưỡng sinh vật với một mảnh đất khoảng một trăm km vuông
nhìn ra ngoài là một mãnh hỗn độn đen tối.
Trung tâm là một cái cây hình trụ tên là Tạo Hóa Mộc với các lá mọc ra theo
hình bậc tròn cứ chục lá là một tầng có khoảng trăm tầng cách nhau mỗi tầng
khoảng một cm tức là có khoảng một ngàn lá theo thông tin trong não Khuynh
Ngân thì cứ mỗi một lá là một bản công pháp đơn giản hóa của Thảo Mộc Chí Tôn
Quyết mà cậu hiện tại nhận được từ thông tin chỉ có Thảo Mộc Chí Tôn Thể được
cải tại từ Chí Tôn Bàn của cậu mới tu luyện được còn bản đơn giản hóa này tên
là Tạo Hóa Thảo Mộc Quyết.
Một khối bánh trừ tên trời rơi xuống, nhưng có lẽ vận mệnh đả quyết định nếu
như hôm nay Khuynh Ngận không chạy tới thì cơ duyên này cũng chẳng thuộc về
cậu.
Tu vi hiện tại của Khuynh Ngân là Trúc Cơ tầng một theo như trong thông tin
thì cậu có thể bay lên trời giống như một tiên nhân, à mà hiện tại thì cậu đả
là tiên nhân rồi.
Sau vài phút thử nghiệm theo hướng dẫn của thông tin thì Khuynh Ngân đả có thể
bay cách đất khoảng vài mét, cảm giác đó thật là kích thích và say mê khiến
cậu bay đi bay lại khoảng vài phút và từ từ bay cao lên hướng về phía căn nhà
lá của cậu, chỉ vài chục giây là cậu đả tới chổ, đó là do cậu khống chế
không thành thạo nếu không chỉ vài giây là đả tới nơi chứ không lâu như hiện
tại.
Căn nhà vẫn như cũ trong sọt là vài cây thuốc vẫn còn, bỗng trong mắt Khuynh
Ngân hiện lên ánh lục nhìn vào sọt thì chỉ có cây nhân sâm hơn chục tuổi có
màu sáng trắng hơi đục sữa, đó là một loại pháp thuật cậu học được trong
thông tin tên là Thảo Mộc Thấu Thiên Nhãn, theo thông tin thì màu trắng sữa
đó là linh khí của thực vật thứ có linh khí được gọi là linh thảo linh dược
hoặc linh mộc, công dụng thấy linh chỉ là một trong những công dụng của pháp
thuật này.
Tay của Khuynh Ngân phất qua một luồng sáng màu lục bay ra bọc lại cây nhân
sâm đó, bỗng cây nhân sâm trong sọt biến mất, trong nội giới Chí Tôn Bàn
được bỏ trong ngực cậu một tia sáng lục lóe lên rồi thu lại một cây nhân sâm
bỗng xuất hiện ở đó theo sự khống chế từ tâm thần của cậu cắm rễ ở một gốc hẻo
lánh gần rìa nội giới, cây nhân sâm vốn héo rũ vì được hái lên trước đó chỉ
sau vài chục giây bỗng tươi tốt từ từ và còn tươi tốt hơn trước khi hái lên
nữa khiến cậu chậc lưỡi khen lạ.
Sau vài phút đùa nghịch Khuynh Ngân nhìn lên trời thì cũng đả gần lúc mặt trời
lặn thế nên cậu quyết định về nhà, sau vài phút phi hành cậu thu lại độn
quang rồi hạ xuống một ngọn núi, cuối cùng đả tới nơi, nếu mà còn là người
phàm thì mình phải mất vài chục phút đến vài giờ để về mất, cậu cảm khái suy
nghĩ.
Nhà cậu là căn nhà từ gỗ rộng khoảng chục mét vuông, trong nhà chỉ có một
chiếc giường gỗ lót vải một chiếc gối để ngủ, phòng bếp kế bên nhà nhưng cậu
không vào mà cởi giày rồi nằm hẳn trên giường, có lẻ từ lúc thành tu sĩ Trúc
Cơ cậu không còn đói khát nữa.
Nằm trên giường suy nghĩ miên man về chuyện ngày hôm nay, trong lòng Khuynh
Ngân suy nghĩ, nếu bây giờ là một giấc mộng thì xin đừng tỉnh lại cũng được
.., có lẻ mệt mỏi vì nhiều chuyện xảy ra bất giác cậu thiếp đi lúc nào không
hay.
Trăng lên trăng lặn, mặt trời lên từ sau núi.
Sáng sớm các tia nắng chiếu vào mặt của Khuynh Ngân khiến cậu tỉnh dậy, sau
khi rửa mặt bằng nước trong lu, cảm giác mát lạnh khiến tinh thần cậu tươi
tỉnh hẳn lên, ngóng nhìn mặt trời thì đả khoảng tám giờ sáng.
Mặc dù đả gần cả ngày chưa ăn cơm nhưng cậu vẫn không cảm thấy đói bụng chút
nào khiến cậu cảm thán kì diệu, vào nhà mở tủ gỗ lấy một bộ đồ vải mặc vào
thu doạn tí đồ cá nhân vào nội khố rồi phi độn hướng Tiểu Diệp Thành cách nhà
cậu khoảng hơn trăm km ...