Người đăng: HuVoThanDe
“Ta tên là Camdem. Camdem Von Angels. Còn đây là sơ Anna Von Angels cùng với
Maya Von Angels. Chúng ta là người của giáo hội tại thành Thiên Thần này. Chào
mừng khách nhân từ phương xa đến.”
Thấy vậy Vô Minh liền trả lời ngay lập tức:
“Ta tên là Void Angels Chaos. Đến từ phía Đông. Cứ gọi ta là Void là được rồi.
Ta bị lạc từ trong khu rừng này một khoảng thời gian rồi. Ngoài ra thì đồ đạc
của ta đã bị mất tại trên xe ngựa rồi nên lúc này không có tiền bạc gì. Liệu
ta có thể sống tại đây một thời gian được không?”
Vô Minh trực tiếp nói ra mục đích của mình. Ngoài ra cái tên tiếng anh của Vô
Minh là do Vô Minh chỉ mới đặt ra trong trong tức thời thôi.
Nghe họ tên của Vô Minh, tất cả mọi người đều ngạc nhiên bởi vì tên đệm của
cậu cũng là Angels, Sơ Anna và Maya lúc này đều che miệng lại nhìn Vô Minh.
Lúc này Camdem Von Angels tiếp tục nói:
“Ngài cứ gọi ta là Camdem cũng được. Không biết khách nhân muốn ở lại thành
Thiên Thần này bao lâu?”
“Không rõ nữa, cho đến khi có mục tiêu tiếp theo thì ta sẽ ở đây một thời gian
nếu được cho phép. Đừng lo lắng, ta có thể làm việc, chỉ cần có chỗ ngủ là
được rồi.”
“Khách nhân không cần khách khí. Mọi người đều được hoan nghênh đến với thành
Thiên Thần.”
Nghe vậy Vô Minh liền khom người nói: “Cảm ơn.”
“Ta nghĩ rằng ngài không bị dịch bệnh đâu nhỉ.”
“Thật ra thì ta chắc chắn mình không bị nhiễm bệnh bởi vì một thời gian dài
qua ta cũng chưa bao giờ gặp được loài người.”
Mọi người đều đi vào trong thành, tuy nhiên vào lúc này thì cô bé đi theo sau
Vô Minh thì lại dừng lại không dám tiến tới theo mọi người. Thấy không còn bàn
tay níu áo mình nữa. Vô Minh liền quay đầu lại thấy cô bé này vẫn còn đang
vươn tay nhìn về phía Vô Minh.
“Sao thế?” Maya thấy vậy hỏi.
Vô Minh quỳ một chân xuống nhìn cô bé. Một lúc sau cô bé mới nức nở trả lời:
“Em... Họ nói là em có bệnh.”
“Bệnh gì?”
Cô bé liền kéo lên chiếc áo rách nát của mình để ra phần bụng cho Vô Minh xem.
Lúc này trên cơ thể cô bé có rất nhiều bọt nước. Các bọt nước có lớp da rất
mỏng, xung quanh các bọt nước hay mụn nước là các lớp quầng màu đỏ.
“Thủy đậu.” Vô Minh lẩm bẩm một cái rồi nhìn đám người xung quanh hỏi.
“Chỉ vì căn bệnh này mà các ngươi không cho cô bé vào thành chữa trị ư?”
Lúc này Camdem nói:
“Thật ra trước đây ngôi thành này có thể ra vào thoải mái mà không cần kiểm
soát đâu Void. Tuy nhiên kể từ khi vương quốc láng giềng thiêu chết một phù
thủy thì nạn dịch bắt đầu bùng phát. Mụ phù thủy đó đã nguyền rủa toàn bộ
vương quốc đó bị diệt vong bằng nạn dịch, thiên tai, động đất và chiến tranh.
Thành Thiên Thần là một ngôi thành trung lập không muốn gây chiến với tât cả
các phù thủy nhưng vẫn phải chịu những nạn dịch bệnh lây lan đến do những
người di cư đến sống tại đây.”
“Đúng vậy, trước đây thành Thiên Thần là nơi có rất nhiều người sống vui vẻ và
hạnh phúc. Nhưng kể từ khi đó thì nơi đây đã phải không cho người lạ vào khi
họ bị nghi ngờ mang theo mầm bệnh. Chúng ta bây giờ phải kiểm soát người ra
vào lại để không lây lan mầm bệnh. Chúng ta cũng đã cố gắng giúp đỡ mọi người
bằng cách cung cấp nước và thức ăn rồi... Mặc dù hiện giờ nước và thức ăn
không còn nhiều nữa thôi.”
Vô Minh nghe vậy liền không nói gì nữa. Trước mặt mọi người lấy ra một thanh
dao găm. Các kỵ sĩ thấy vậy liền chạy đến bảo hộ cho Camdem, Anna cùng với
Maya.
Vô Minh lấy thanh dao găm cắt ra một vết thương nhỏ nhưng không chảy máu trên
ngón tay cái của mình rồi nói với cô bé:
“Há miệng ra.”
Cô bé nghe vậy không hiểu nhưng vẫn há miệng ra trước mặt Vô Minh. Trước sự
nghi ngờ của mọi người, Vô Minh đưa ngón tay cái vào miệng của cô bé. Một giọt
chất lỏng chảy ra từ ngón tay của Vô Minh. Ngay khi lưỡi vừa chạm vào giọt
chất lỏng này thì như là bản năng vậy cô bé liền lấy lưỡi liếm vào vết thương.
Liếm ngón tay của Vô Minh vài lần cô bé như là giật mình rút người lại cúi mặt
nhìn xuống đất. Hai tay cô bé bấm vào nhau như là đang hối lổi hay lo lắng sợ
hãi gì đó.
“Không sao đâu. Mấy con mèo ta từng cứu cũng từng như thế thôi.” Vô Minh lấy
tay của mình xoa đầu nói với cô bé đang nhận lổi trước mặt mình. Rồi Vô Minh
lại quay sang nói với người của Camdem:
“Được rồi, chúng ta vào thành đi.”
“Nhưng...” Tiếng của đám người kỵ sĩ và binh lính vang lên từ chối.
“Không sao đâu, cứ cho hai người đó vào đi.” Camdem nói với mọi người.
Sau khi giới thiệu với Vô Minh một chút về thành Thiên Thần. Camdem đã nhờ một
vị kỵ sĩ đưa Vô Minh đến ở tại một ngôi nhà cũ ở khu dân cư của một người đã
từng sống ở đây nhưng rời đi.
Nhìn Vô Minh rời rồi thì lúc này Sơ Anna và Maya mới nhìn Camdem hỏi:
"Cha, tóc và mắt của người đó?"
"Ta biết. Có lẽ là thật đi." Camdem nhìn về hướng Vô Minh trả lời hai người.
Mọi người trầm mặc, lúc này đột nhiên Maya nói:
"Nếu vậy thì thật tốt quá rồi."
--- Ba Ngày Sau---
Đã ba ngày kể từ khi Vô Minh tiến vào trong thành Thiên Thần để ở và cũng đã
biết được thêm rất nhiều thông tin về thế giới này. Thôi Thì tóm tắt từ ngoài
vào trong vậy.
Thành Thiên Thần là một tòa thánh thành của tôn giáo tín ngưỡng một người gọi
là Thượng Đế. Thượng Đế ở đây không phải là Jenova hay Jesus mà chỉ là Thượng
Đế thôi. Theo như trong sách kinh thánh của tôn giáo này thì Thượng Đế là
người đã tạo ra thiên đường và phái các Thiên Thần xuống để dạy bảo loài người
và cứu giúp nhân loại. Tôn giáo này rất kỳ lạ, họ luôn giúp đỡ người dân và
dẫn đường cho mọi người tín ngưỡng Thượng Đế như là một niềm vinh hạnh vậy.
Tất cả đều vì tín ngưỡng mà không phải vì bản thân. Một tôn giáo rất kỳ lạ.
Thành Thiên Thần được là một tòa thành rộng lớn được chia làm ba khu vực và
phần lớn nhất là là khu dân cư của người dân chiếm 70 phần trăm tòa thành. Khu
vực này là nơi cung cấp nhà ở và là nơi có các ruộng lúa mì để cung cấp thức
ăn và chăn nuôi gia cầm. Ngoài ra ở đây cũng là nơi sinh hoạt và giao dịch với
các thương nhân đến từ bên ngoài.. Khu vực tiếp theo nơi ở của các tín đồ lâu
năm trên 50 năm đều sẽ có một tòa nhà to lớn ở tại đây để có thể đến gần nhà
thờ gần đây khi về già (Nhà thờ chỉ có tại khu vực này). Khu vực cuối cùng
chính là giáo đường, nơi để các tín đồ đến và cầu nguyện với Thượng Đế vào các
dịp lễ lớn như lễ tái sinh, lễ giáng sinh... Đây cũng là nơi mà những người có
cấp bậc trong giáo hội ở. Vô Minh cũng không ngờ rằng tôn giáo này cũng có lễ
giáng sinh đấy.
Thông qua người dân, Vô Minh biết được Camdem lại chính là Tử Y Giáo Hoàng là
người có cấp bậc cao nhất trong tôn giáo này. Ông ta không có con cái mà chỉ
có một đứa cháu là Maya. Cô ta là người mà Giáo Hoàng đã nhận nuôi khi thấy
được đặt trước cửa của Giáo Đường. Maya được sơ Anna và Camdem nuôi lớn từ khi
còn bé. Vì từ khi còn rất nhỏ đã được lớn lên trong sự bảo bọc mọi người và
chỉ sống trong Thành Thiên Thần nên lúc nào cô ta cũng có hứng thú với thế
giới bên ngoài và rất nghịch ngợm. Đôi khi Camdem và Anna cũng mệt mỏi với
những trò đùa mà Maya gây ra.
Thành Thiên Thần là một tòa thành phụ thuộc vào một vương quốc lớn tên là
Rivenia. Vua của vương quốc này vừa băng hà được một thời gian khoảng và đây
cũng là lúc mà nạn dịch và hạn hán bắt đầu (theo suy đoán của Vô Minh). Vương
Hậu đã lên nắm quyền và sẽ cử hành lễ lên ngôi vào 3 tuần nữa và Cadem cũng sẽ
đến đó để làm lễ chúc phúc cho bà ta lên ngôi. Dường như là Camdem sẽ đi đến
vương thành vào 1 tuần nữa. Vô Minh suy nghĩ một chút rồi đề ra kế hoạch cho
mình.
“Loảng Xoảng...”
Nghe tiếng rớt đồ từ phía bên trong nhà của mình. Vô Minh nhìn vào thì thấy
một đứa trẻ đang luống cuống nhặt lên những khúc gỗ nhỏ dùng để đốt lửa.
Vô Minh thấy vậy liền đi vào giúp cô bé nhặt lên những khúc gỗ đó thay cho cô
bé. Nhìn cô bé một chút Vô Minh xóa đầu cô bé nhẹ nhàng nói:
“Levia, nghỉ ngơi đi. Ta cũng không có bắt em dọn dẹp đống gỗ đó. Một thời
gian sau ta cũng sẽ phải rời khỏi đây thôi.”
Levia thẫn thờ ngước mặt lên nhìn Vô Minh một cái rồi lại cúi mặt xuống khóc
thút thít. Vô Minh an ủi cô bé:
“Thôi được rồi, em cùng ta đi ra ngoài sân trồng vài loại trái cây để ăn đỡ
vậy. Ăn bánh quy áp xúc hoài cũng không tốt đâu.”
Vô Minh kéo Levia đi ra ngoài sân sau của nhà mình. Căn nhà này là nhà giành
cho khu dân cư của thành Thiên Đường. Trước đây nó rất phồn vinh nhưng do hạn
hán và dịch bệnh xảy ra nên hiện nay khu vực của Vô Minh đang ở khá vắng vẻ.
Căn nhà khá rộng lớn nhưng cũng có vài chỗ rất bừa bộn như là nhà kho và quan
trọng nhất là nó không có nhà tắm. Nói thật ra thì Vô Minh cũng đã không tắm
ba ngày nay do không có nước sạch rồi. Cũng rất nhiều bất tiện, may mà Levia
còn nhỏ không có khái niệm nhiều về vấn đề tắm táp nên Vô Minh cũng không lo
lắng về bệnh ưu thích sạch sẽ của mấy cô nương.
Vẽ trên đất một hình chữ nhật có diện tích 10 mét vuông, Vô Minh đứng trên ô
vuông đó rồi dùng miệng cắn lên tay mình một cái. Cho dù vết cắn của Vô Minh
đã khá sâu rồi nhưng vẫn không có máu chảy ra, thấy vậy Vô Minh liền nắm tay
mình lại đè lên mặt đất cho ngón tay của mình chảy ra một giọt máu.
Levia thấy cứ nhìn chằm chằm vào con tay của Vô Minh như sẽ nhảy tới ngặm nó
bất cứ lúc nào vậy. Vô Minh thây vậy liền gõ đầu cô bé một cái rồi từ trong
túi xách của mình lấy ra một cái túi chân không trên đó có ghi chữ: “Dưa Hấu”.
Trong những đồ vật mà Vô Minh mang theo thì các loại hạt giống là thứ mà Vô
Minh mang theo nhiều nhất để tận dụng khả năng của mình mặc dù Vô Minhg biết
rằng mình không cần nó lắm. À, Vô Minh vẫn mang theo chiếc điện thoại thông
minh (Smartphone) trong túi của mình. Thông qua chiếc điện thoại của mình Vô
Minh biết rằng việc truyền tống (Dịch Chuyển) sang các thế giới ảo tưởng này
dường như không tốn một giây nào cả. Cứ như là nó đi xuyên qua các thế giới
trong chớp mắt vậy? Lại lạc đề nữa rồi, thôi thì trở về thực tại tiếp vậy.
Từ trong túi chân không Vô Minh lấy ra một hạt giống dưa hấu rồi thả xuống
dưới mảnh đất nhỏ hình chữ nhật ấy. Vô Minh thấy Levia đang ngồi xuống nhìn
hạt giống dưa hấu thì mỉm cười kéo cô bé ra sau. Vài giây sau, một chồi non đã
trồi lên từ mặt đất, nó từ từ phát triển thành dây, nở hoa kết quả. Trong vòng
chưa đầy hai phút từ một một hạt giống đã trở thành một cây dưa hấu to lớn.
Vô Minh thấy trái dưa hấu đã chín đủ rồi thì liền dùng tay kéo bỏ toàn bộ bộ
rễ của cây dưa hấu lên rồi “Mỉm cười” nói với Levia:
“Bí mật giữa hai ta thôi nhé. Đừng nói với người khác.”
“Uhm.” Levia gật đầu mạnh cười với Vô Minh.
“Ha ha ha, Ta đến rồi đây.” Một giọng nói vang lên từ phía sau Vô Minh và
Levia và khiến Levia giật mình nhảy cỡn lên. Vô Minh thấy Maya và Sơ Anna đang
đi từ xa hướng về nhà Vô Minh.
Hôm nay Maya mặc một bộ áo váy màu vàng nắng đến chơi nhà của Vô Minh. Vô Minh
cũng đã canh giờ đúng vào mỗi buổi chiều này thì cũng là lúc Maya chạy xung
quanh khắp thành Thiên Thần để chơi cùng bọn trẻ và bạn bè của cô. Còn sơ Anna
thì vẫn mặc trang phục nữ sơ của giáo hội là một cái váy xanh và khăn choàng
màu trắng. Nhưng có lẽ là do bây giờ là buổi chiều nên sơ đã bỏ tấm khăn xuống
choàng vào cổ mình và để lộ ra một mái tóc dài màu vàng như là của Maya vậy.
Đúng vậy, mọi việc đều theo sắp xếp của Vô Minh cả. Kể cả cái tên Void Angels
Chaos cũng là Vô Minh cố tình. Việc giúp đỡ Levia cũng là cố tình. Kể cả việc
cho hai người họ là Maya và sơ Anna thấy việc này cũng là kế hoạch của Vô
Minh. Nhưng cũng có một số việc mà Vô Minh không thể tính toán đến được như là
việc Levia muốn ở cùng Vô Minh và Giáo Hoàng Camdem cũng chấp nhận điều đó và
lấy cớ là để chăm sóc cho Levia. Nhưng mọi việc cũng đang tốt đẹp mà, đúng
không?
“Chị Maya. Sơ Anna” Levia thấy Maya đến liền chạy đến chào hai người họ.
“Chào Levia.” x2.
Vô Minh đi đến trước mặt hai người họ gật đầu chào một cái rồi nói.
“Có chuyện mà hai người đến đây thế?”
“Bộ không có chuyện thì không có quyền đến đây à. Ta chỉ là đến thăm Levia
thôi. Ngươi đừng có mà mơ tưởng.”
Vô Minh nhìn Maya từ trên xuống dưới một cái rồi. Nhìn chằm chằm về một nơi
nào đó trên người Maya rồi im lặng quay sang chỗ khác như không có gì. Nhìn
một lúc, Vô Minh lẩm nhẩm:
"Lép"
“Này này này, ngươi nói nhỏ như vậy như vậy là có ý gì?”
“Không có gì.”
Sơ Anna thấy hai người đùa giỡn liền mìm cưởi. Lúc này sơ nhìn về trái dưa hấu
trên tay Vô Minh hỏi:
“Void, đó là thứ gì thế?”
“Trái dưa hấu”
“Dưa hấu? Có ngon không?” Maya nghe vậy liền chạy đến cầm lên trái dưa hấu từ
Vô Minh nói.
“Cũng ngon. Cung cấp rất nhiều chất dinh như Vitamin C, B, A... giúp hạ huyết
áp, giảm đau nhức sau khi tập thể dục hoặc làm việc nặng. Ngoài ra còn làm
nước ép rất ngon nữa.”
“Nghe không hiểu gì cả. Nhưng có thể thay thế nước ư?” Sơ Anna kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, tuy nhiên nếu cần nhiều nước thì có trái dừa thích hợp hơn.”
“Ăn thử được không?” Anna chỉ trái dưa hấu hỏi.
“Muốn thì ăn. Dù sao ta cũng còn nhiều.” Nói xong Vô Minh lấy từ trong túi
xách của mình ra một thanh dao găm rồi cắt ra cho Maya và Anna cùng với Levia.
Trái dưa hấu mà Vô Minh mới trồng được rất nặng, nó nặng đến khoảng 10 kilogam
theo ước tính của Vô Minh. Vô Minh bổ ra làm hai rồi để ra một nửa trái. Nữa
phần còn lại Vô Minh cắt ra làm tám rồi đưa cho cho Levia cùng với Maya, sơ
Anna vốn định từ chối nhưng lại bị Maya ép buộc phải cầm một miếng dưa hấu.
Miếng dưa hấu rất lớn phải cầm bằng cả hai bàn tay, màu đỏ và xanh giao hòa
cùng nhau làm cho quả dưa hấu trông rất đẹp mắt. Dưa hấu của Vô Minh là loại
dưa hấu không có hạt được Vô Minh mua dùng để trồng thử trong vườn rau của nhà
mình và khi trời nóng thì lấy ra trồng mà ăn.
Ngay khi vừa chạm miệng vào miếng dưa hấu, thấy ba người trước mình liên tục
mỉm cười ăn nó. Khuôn mặt Vô Minh thấy họ mỉm cười thì cố thử “Cười” như họ
nhưng mà vẫn không được. Không có cảm giác gì cả.
Sau khi ăn xong một miếng dưa hấu, sơ Anna nhìn về phía Maya và Levia vẫn còn
ăn mà Vô Minh thì lại không ăn bất kỳ miếng dưa hấu nào mới hỏi:
“Sao cậu không ăn thế Void?”
“À, không cần đâu, thực ra ta trồng ra trái dưa hấu bởi vì muốn cho Levia đỗi
khẩu vị và cung cấp nước thôi. Dạo này trời nắng nhiều quá nên con bé cần phải
uống nhiều nước. Thực ra thì ta không cần ăn uống thì vẫn sống được nên từ
trước đến nay ta rất ít ăn uống.” Vô Minh trả lời sơ Anna.
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía Vô Minh với vẻ mặt kinh ngạc. Maya
nhìn về phía Vô Minh mà miệng vẫn còn mở lớn gặm miếng dưa hấu trông rất buồn
cười. “Nếu như mình cười được thì tốt rồi.” Vô Minh nhìn khuôn mặt của Maya mà
cảm thán.
“Void, ngươi thật sự là Thiên Thần ư?” Lúc này Maya bỏ miếng dưa hấu ra hỏi Vô
Minh.
“Không phải.” Vô Minh cố gắng để ra vẻ mặt “mỉm cười” nhìn về của Maya trả
lời.
Mọi người trằm mặc nhìn khuôn mặt của Vô Minh. Tất cả đều im lặng. Một lúc sau
Levia kéo áo của Vô Minh để Vô Minh ngồi xuống.
Cô bé lấy bàn tay mình đặt lên mặt của Vô Minh. Bàn tay của đất cát và khô cằn
trước đây giờ đây đã trở nên mềm mài rất nhiều. Bàn tay đấy ôm mặt của Vô Minh
mà vặn vẹo trên khuôn mặt của Vô Minh. Anna và Maya cứ như vậy nhìn Vô Minh
quỳ một chân để cho Levia nắm lấy mặt của mình.
“Được rồi.” Levia nhìn một chút khuôn mặt của Vô Minh mà nói.
“Hoa tay tốt lắm Levia... Khụ, Khụ, ha ha ha... Không nhịn được.” Maya nhìn
khuôn mặt của Vô Minh cười sụng sục rồi lăn lộn xuống đất ôm bụng cười.
Sơ Anna thấy vậy cũng lấy một tay che miệng mình cười.
Vô Minh lấy ra một chiếc ngương nhìn thì thấy khuôn mặt của mình đã bị Levia
tạo thành một khuôn mặt của một chú hề rồi. Miệng của Vô Minh mở rộng ra cứ
như là Joker đang mỉm cười vậy. Thấy vậy Vô Minh liền lấy tay sờ đầu của
Levia. Levia giật nảy mình lùi lại phía sau nắm tay mình như đang nhận lỗi. Vô
Minh nói:
“Làm tốt lắm.”
Sau đó Vô Minh liền lấy đi mấy miếng dưa hấu mà Maya đang ăn dở. Maya thấy vậy
la lên:
“Khoan đã, cái đó ta đang ăn mà.”
“Ta không muốn cho ngươi ăn nữa.” Nói xong Vô Minh liền gặm lấy miếng dưa hấu
của Maya.
Maya đỏ mặt nhìn về phía của Vô Minh rồi quay đầu đi như đang giận dỗi. Sơ
Anna mỉm cười nhìn về phía hai người, cô chợt nhớ về cái gì đó rồi nói:
“Void, tại sao cậu có thể trồng được loại trái cây này chỉ trong ba ngày thế?
Chả lẽ loại trái cây này có thể lớn nhanh chỉ trong ba ngày ư?” Sơ Anna chỉ
chỉ về phía trái dưa hấu hỏi. Anna thấy vậy cũng nhìn sang.
“Chả lẽ họ không nhìn thấy ư. Mà thôi kệ, dù sao cũng phải dùng cách này để
chiếm lòng tin của họ.” Vô Minh nghĩ trong đầu.
“Không, loại trái này trồng cũng khá lâu. Chỉ là do ta đặc thù thôi.”
“Thế à, thế mà ta cứ tưởng rằng sẽ có thể dùng nó để thay thế cho thức ăn và
nước chứ. Thành Thiên Thần sắp hết nước sạch và thức ăn cho mọi người rồi. Đến
cả các tín đồ và các người dân đều phải tiết kiệm nước sạch. Rồi còn cả nạn
dịch nữa.”
“Nha, nếu mấy vấn đề đó thì ta có thể giúp mọi người.” Vô Minh như không có gì
nói.
“Cái gì?....” Sơ Anna và Maya la lên.