À, Là Tôn Giáo.


Người đăng: HuVoThanDe

Trước mặt Vô Minh là một khu rừng vô cùng rộng lớn. Tuy nhiên hiện giờ khu
rừng này đang có một vấn đề nghiêm trọng là hạn hán.

Đúng vậy, khu rừng này đang bị hạn hán cực kỳ nghiêm trọng. Tất cả các cây cối
xung quanh đều đang bị khô cháy từ từ. Cây cối bạc màu, đất đai khô cằn. Vô
Minh đã đi trên con đường mòn này được ba tiếng rồi mà vẫn không thấy được một
cái cây nào có trái cây hay có nhiều lá xanh cả . Bọn thú rừng thì đã biến mất
tăm, may mắn mà Vô Minh có mang theo một chút đồ ăn áp xúc có thể dùng cho một
tháng chứ không thì Vô Minh có thể đói chêt mất rồi.

Một ánh sáng lóe lên trong mắt Vô Minh. Ánh sáng này trông cứ như là ánh nắng
phản xạ khi chiếu vào gương vậy. Vô Minh nheo mắt lại nhìn về phía đó. Dường
như phía trước đó là một tòa thành thì phải. Hóa ra đó chỉ là ánh sáng phản xạ
của nắng khi chiếu vào một thanh kim loại. Mà không biết đó là kim loại gì
nhỉ.

Vô Minh vẫn bình tĩnh đi chậm về phía tòa thành ấy để do thám. Ai biết được
người dân ở đó có bài xích người ngoài không. Vô Minh cũng không lo lắng người
dân bản xứ sẽ ăn thịt mình khi hạn hán bởi vì đã có văn minh thì không thể nào
ăn thịt người được nữa. Còn việc cướp bóc thì đã vào thành ai còn dám cướp bóc
giữa thanh thiên bạch nhật chứ.

Tuy nhiên Vô Minh cũng thật tình rất muốn chửi mình một cái bởi vì chỉ mang
theo một chút đồ mà không theo các dụng cụ khác như kính chóng nắng hay ống
nhòm. Cũng tại mình gấp gáp quá thôi. Nhưng nhớ lại đám người kia không mang
theo thứ gì bên người thì Vô Minh cũng không suy nghĩ về việc này nữa.

Tòa thành trước mặt cũng đã hiện lên trong mắt Vô Minh. Đây là một tòa thành
rộng lớn với dãy tường thành cực kỳ cao lớn cũng khoảng 45m chứ không thấp.
Tường thành được xây lên từ một loại đá màu trắng giống như đá vôi vậy. Tuy
nhiên, bên ngoài tòa thành lại đang có rất nhiều người nằm lê la trên đất. Có
rất nhiều người đã mệt mỏi và nằm ngủ thiếp đi.

Vô Minh đến gần họ nhưng những người đó thì lại vẫn im lặng không nói hay nhìn
về phía của Vô Minh. Đi dọc theo tường thành. Vô Minh sau khi đi một lúc thì
cũng thấy được cánh cổng để vào trong thành.

Cổng thành rất lớn và cao. Cánh cửa làm bằng gỗ cứng được cấy nghép với nhau
và sơn lên một loại sơn nào đó màu đen tuyền rất đẹp. Hai bên cửa là hai cái
trạm kiểm soát hay gì đó. Đang vài người đứng chờ đợi để được tiến vào thành.
Tuy nhiên cũng có một hai người bị từ chối vào thành và rời khỏi đó.

Hai người lính mặc giáp màu bạc đi từ phía bên trong tòa thành xách theo một
cái cáng có chứa xác một người đàn ông đi ra ngoài. Vô Minh thấy họ đi về phía
rất xa trong rừng.

Một lúc sau hai người đó trở về. Trên người của họ có mùi khét do đốt cây cối.
Ngay khi họ vừa trở về cửa thành thì Vô Minh đến gần đó hỏi một người lính:

“Xin hỏi, tại đây đang có chuyện gì xảy ra thế?”

Hai người lính hoảng sợ đề phòng Vô Minh la lên:

“Ngươi là ai? Từ đâu đến?”

“Ta bị lạc đường trong rừng. Khi đi ra thì đã đến gần đây rồi.”

Vừa nói Vô Minh chỉ về phía của khu rừng mà mình mới vừa rời khỏi sau đó nói
tiếp:

“Ta đang đi tìm một món đồ của mình thì bị lái xe lừa gạt và thả trong rừng.
À, ngoài ra ta đến từ một vương quốc phía Đông.

“Tại đây đang bị hạn hán và dịch bệnh. Ta không nghĩ là có bất cứ ai dám vùng
đất của vương quốc này cả.”

“Thế ư? Cái đó thì ta cũng không biết nữa. Liệu ta có thể vào thành không? Ta
đã di chuyển trong rừng một thời gian dài rồi.”

Vô Minh nói xong liền lắp lên mặt của mình một nụ cười khổ.

Hai người nhìn một chút Vô Minh, nhất là nhìn vào mái tóc và đôi mắt của cậu
một hồi lâu rồi nói:

“Cái này trước đó ngươi phải kiểm tra thân thể xem có dịch bệnh không đã.
Ngoài ra trước đó ta sẽ đi hỏi xem có nên cho ngươi tiến vào thành hay không.”

Người lính này nói xong liền chạy nhanh vào trong thành, người còn lại thì vẫn
cứ nhìn chằm chằm vào Vô Minh. Trong tay thì thủ sẵn một thanh giáo như là sẽ
đâm vào Vô Minh bất kỳ lúc nào vậy.

Đúng lúc này thì có một bàn tay níu vào sau áo của Vô Minh. Quay đầu lại thì
Vô Minh nhìn thấy một đứa trẻ đang nắm lấy áo mình. Trong miệng lắp bắp nói
nhỏ như là sắp hết hơi vậy. Vô Minh thấy vậy liền ngồi xuốn bằng với cô bé rồi
áp mặt lại gần miệng đứa bé để nghe nó nói gì:

“Nước...”

Nước ư, Vô Minh hiện giờ không mang nhiều nước lắm, vì không thể mang nặng
nhiều nên Vô Minh cũng chỉ mang theo rất ít nước. Vô Minh không suy nghĩ đến
việc mất nước nhanh chết hơn không có thức ăn bởi vì chưa bao giờ nghĩ rằng
mình sẽ chết vì mât nước cả.

Thực ra với Vô Minh mà nói thì thức ăn và nước uống là hai thứ chưa bao giờ Vô
Minh cần phải mang theo bên người cả. Đó chỉ là thứ để bỏ qua tai mắt của
người khác nên Vô Minh mới mang theo một chút thôi.

Từ trong túi xách lấy ra một chai nước khoáng nhỏ khoảng 250ml đưa cho đứa bé.
Ngay khi vừa đưa chai nước cho đứa bé thì một đám người chạy đến giành giật
chai nước từ dứa bé trước mặt Vô Minh. Đứa trẻ thấy vậy thì sợ hãi lùi về đằng
sau của Vô Minh.

“Nước, cho ta nước...”

“Đưa nó đây,..”

Nhìn 7-8 người lớn chen nhau lên cướp giật chai nước. Vô Minh và người lính
ngay lập tức chặn lại bọn họ. Lấy ra hai thanh dao găm chắn trước mặt. Người
lính thì lấy giáo hướng về đám người đó la lên:

“Tất cả dừng lại, nếu không thì đừng có trách.”

Nhìn đám người điên cuồng đó Vô Minh nhớ lại một số người “Quen” trong quá khứ
của mình. Hai tay càng siết chặt dao găm của mình để sẵn sàng tàn sát tất cả
những người dám tiến tới nữa.

Đám người đó khi thấy Vô Minh và người lính có vũ khí trên tay liền im lặng
lại, tuy nhiên tất cả vẫn hướng mắt về phía của đứa trẻ cầm chai nước. Đúng
lúc này Vô Minh không quay đầu hỏi:

“Hạn hán đã xảy ra bao lâu rồi?”

Người lính sững sờ nhìn Vô Minh một chút rồi mới khổ sở nói:

“Hạn hán xảy ra từ khi một năm trước. Vào thời điểm đó thì bệnh dịch cũng bắt
đầu bùng phát. Chả lẽ nơi ngươi sống không bị gì ư.”

Vô Minh trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nơi ta sống ở phía đông ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ta chỉ vì đi tìm
người thân mà mới rời khỏi đó. Tại đó không có bị nạn hạn hán hay bệnh dịch gì
cả.”

Ngay chính lúc này thì có một đám người đi ra từ bên trong thành, tất cả mọi
người đều im lặng nhìn về phía bên trong. Vô Minh nhìn sang thì thấy rất nhiều
người mặc đồ giống như những kỵ sĩ dòng đền vậy. Bọn họ đều mặt bộ giáp che
kín người làm bằng kim loại màu bặc, trên đầu mang một chiếc mũ sắt có khe hở
hình thập tự giá. Tuy nhiên trên áo giáp và khiên tròn của họ đều có hình vẽ
của một chiếc cánh bạc thay vì thập tự giá màu đỏ màu đỏ như trong trí nhớ của
Vô Minh.

Bên trong vòng vây của những kỵ sĩ đó gồm ba người gồm một người đàn ông và
hai người phụ nữ. Không phải, có lẽ nên nói là một người đàn ông, một người
phụ nữ trung niên và một thiếu nữ thì đúng hơn.

Người đàn ông trông khá già cỡ khoảng 60-70 tuổi rồi, ông ta mặc một chiếc áo
dài màu tím có may hình thập tự giá, trên đầu là một mái tóc màu trắng bạc của
tuổi già, đội trên đầu là một chiếc mũ lớn mũi nhọn màu tím, phía trên là hình
của một đôi cánh màu bạc rất kỳ lạ. Khuôn mặt ông ta có những dấu vết của năm
tháng như vết nhăn nheo của da mặt nhưng lại mang trên mình một khí chất rất
thần thánh, ngay khi vừa nhìn thấy người này Vô Minh liền cảm thấy “Tôn Trọng”
ông ta mà không biết lí do gì. Có lẽ là do khí chất kỳ lạ đi.

Người phụ nữ trung niên thì trông rất trẻ khoảng 25-30 tuổi, mặc trên mình bộ
trang phục màu xanh nước da trời, trên đỉnh đầu thì mang một tấm vải phủ kín
đầu không thấy tóc màu trắng. Cô ta nhắm mắt lại đứng đằng sau thiếu nữ và ông
lão áo tím như là một người mẹ đi sau con cái và gia đình vậy.

Thiếu nữ còn lại thì một cô bé tuổi tác khoảng 15 tuổi. Mái tóc màu vàng kim
sáng chói như ánh nắng vậy. Trên đầu cô là một chiếc vương miện nhỏ màu bạc
tinh tế hình dạng như một đôi cánh đang bao bọc lấy một viên kim cương màu tím
như một bông hoa violet vậy, Làn da màu vàng trắng mạnh mẽ nhưng cũng có một
chút dịu dàng. Trang phục cô mặc là một bộ áo dài màu bạc viền tím như là một
bông hoa vậy. Khuôn mặt của cô lúc này có vẻ rât kinh ngạc khi nhìn về phía
của Vô Minh.

Cô ta lách ra những người kỵ sĩ đang bảo vệ ba người rồi đến trước mặt của Vô
Minh. Người phụ nữ trong niên tính chạy kéo cô lại thì bị ông lão kéo lại đằng
sau. Người phụ nữ ngẩn người nhìn ông lão, trong mắt hiện đầy vẻ nghi hoặc.
Ông ta vẫn cứ việc đi tới cho dù các kỵ sĩ đã dừng lại và đi ra khỏi vòng bảo
vệ của những người kỵ sĩ. Hai người lúc này mỉm cười nhìn về phía hai người
trẻ tuổi trước mặt mình.

Người lính kế bên Vô Minh lúc này đã lùi lại về phía sau, lúc này chỉ còn đứa
trẻ nhỏ đứng đằng sự bảo vệ của Vô Minh. Khi thấy đám người dân bên ngoài bình
tĩnh lại thì Vô Minh cũng buôn dao xuống bỏ lại vào trong bao.

Lúc này nhìn thấy cô gái kia đi lại gần về phía mình, Vô Minh cũng không có vẻ
mặt gì thể hiện cảm xúc của mình. Cô gái đó đi đến trước mặt Vô Minh nhìn Vô
Minh một cách cẩn thẩn. Sau khi đi vòng quanh Vô Minh vài vòng, cuối cùng cô
ta nói với vẻ mặt vui mừng:

“Ngài là Thượng Đế phải không?”

“...”

“Không, phải nói là ngài là người được Thượng Đế gửi xuống, là Thiên Thần đúng
không?”

Mắt vẫn nhìn cô gái trước mặt nhưng lúc này trong đầu của Vô Minh lại là những
suy nghĩ các vấn đề như: “Tôn Giáo? Thượng Đé? Thiên Thần? Đôi Cánh? Có lẽ
được rồi.”

Vô Minh vẫn không nói gì nhìn về phía cô gái trước mặt, một lúc sau cậu lại
khom người xuống nhìn về phía đứa trẻ mà cậu cho nước trước sự ngẩn ngơ của cô
gái trẻ. Cô ta thể hiện khuôn mặt thú vị nhìn xem Vô Minh làm gì.

Đứa trẻ thấy Vô Minh nhìn mình liền không hiểu chuyện gì. Thấy vậy Vô Minh
liền đưa tay ra lấy lại chai nước mình đã cho từ tay đứa bé này.

Nhìn thấy như vậy cô gái kia giận dữ nói:

“Này ngươi làm gì thế? Tại sao lại cướp đi bình nước từ cô bé đó?”

“Cô bé?” Vô Minh không hiểu nhìn về phía của cô gái. Vô Minh cứ tưởng đấy là
con trai chứ. Mái tóc cô be phủ đầy đất và chiếc áo choàng rách rưới đã toàn
bộ thân thể cô bé nên Vô Minh không để ý lắm.

“Đúng vậy, cô bé. Mà khoan đã lộn rồi. Tại sao ngươi lại cướp bình nước của
đứa bé đó?”

“Chai nước này của ta.”

“Nhưng cô bé đó đang rất khát.”

“Đó không là chuyện của các ngươi.”

“Ngươi.”

Vô Minh không quay đầu lại nhìn cô gái tóc vàng đó nói. Cậu bỏ chai nước
khoáng lại trong túi xách của mình. Đứa bé.. Không phải, lúc này là cô bé mới
đúng. Cô bé thấy vậy liền thật vọng gầm mặt xuống.

Từ trong túi xách của mình Vô Minh lấy ra một chai nước khác. Chai nước này là
một cái chai nhựa chứa nước màu cam là nước trái cây do Vô Minh tự chế ra được
dùng để cung cấp chất dinh dưỡng và cung cấp nước hiệu quả hơn. Vô Minh mở nắp
chai ra và đưa cho cô bé nói:

“Nửa chai, chậm thôi. Uống nhiều không tốt đâu.”

Cô bé đó vui mừng nhận chai nước từ Vô Minh. Ngay khi cô bé vừa đưa chai nước
đến miệng thì bị một bàn tay chặn lại.

“Này, tại sao ngươi cho cô bé đó uống nước bẩn.”

Lúc này khi nghe được cô gái tóc vàng nói vẫn không nhìn cô ta mà vẫn nhìn cô
bé cầm chai nước nói:

“Cứ uống đi. Nếu không tin ta thì không cần uống.”

Cô bé nghe vậy chần chờ một chút rồi vẫn cứ uống chai nước cam. Cái khát và
trời nóng có lẽ đã khiến cô bé phải uống thứ nước lạ từ người khác. Nhưng có
lẽ vì đã được Vô Minh giúp đỡ nên cô bé đã tin tưởng Vô Minh mà uống nó.

Cô gái tóc vàng thấy vậy định ngăn lại nhưng đã không kịp rồi. Sau vài giọt
nước vào miệng cô bé thì mắt cô bé mở rộng ra. Cô bé cầm trên tay uống từng
ngụm từng ngụm ít như đàn ông nhấm nháp rượu vậy. Một lúc sau thì cô bé cũng
uống hết nữa chai nước. Trên mặt cô bé có một vẻ thỏa mãn như là nhặt được
tiền vậy. Cầm chai nước trên tay cô bé có vẻ tiếc nuốt nhưng vẫn đưa nó lại
cho Vô Minh. Vô Minh thấy vậy liền nói:

“Không cần đâu. Cứ cầm đi.”

“Này cho ta xem thử một cái.” Cô gái tóc vàng thấy kỳ lạ liền nói:

“Không.” Cô bé thấy cô gái tóc vàng nhìn về phía chai nước của mình liền ôm
chặt nó vào trong ngực của mình.

Cô gai tóc vàng thấy vậy liền nhìn chằm chằm về phía của Vô Minh. Trong mắt cô
có vẻ u oán nói:

“Cho ta.”

Vô Minh nhìn cô ta một hồi lâu đến mức cô ta cũng thẹn thùng rồi nói:

“Ngươi bị ngốc à?”

“Ngươi mới ngốc. Cho ta một bình nước như hồi nãy đi.”

“Không.”

“Cho không?”

“Không cho.”

“Cho không?”

“Không cho?”

“CHO KHÔNG?...”

“Không cho.”

“Oa Oa....”

Bất ngờ nhìn cô gái tóc vàng ngồi xổm xuống khóc. Cô bé kia lo lắng đưa chai
nước trong người mình cho cô gái tóc vàng nói.

“Đây đây, chị uống đi.”

Cô gái tóc vàng thấy vậy liền ngước mặt lên hỏi:

“Được không?”

“Được.”

Thây vậy cô gái tóc vàng liền nhận lấy chai nước, quay sang nhìn Vô Minh với
vẻ mặt thắng lợi. Thấy vậy Vô Minh nói:

“Ngươi?” Cô gái trẻ lấy tay chỉ về phía Vô Minh nói.

“Maya, không được nghịch ngợm vô lễ với khách. Thục nữ một chút.” Một giọng nữ
từ phía sau vang lên. Cô gái tóc vàng tên Maya nghe thấy liền “Mỉm cười” quay
lại nhìn người phụ nữ nhỏ nhẹ nói:

“Sơ Anna, con có nghịch ngợm gì đâu. Là tại hắn mới đúng chứ.”

Sơ Anna thấy vậy liền thở dài một cái rồi lấy tay đặt lên chán. Sơ nhìn về
phía ông lão để hỏi ý kiến. Ông lão thấy vậy liền mìm cười nói với Vô Minh:

“Chào mừng ngài đến với thành Thiên Thần, khách nhân từ phương xa.”

“Chào.”

“Này, ngươi thật không lễ phép gì cả.” Thấy Vô Minh không giơi thiệu bản thân
của min, Maya liền bất mãn nói.

“Muốn người khác giới thiệu thì mình phải tự giới thiệu trước. Điều đó không
đúng sao?” Vô Minh nhìn về phía Maya nói.

“Ngoài ra người còn khóc nhè thì không có quyền nói câu nói đó.”

Thấy Vô Minh “Khinh bỉ” minh, Maya liền từ bò hình mẫu dịu dàng chuyển sang
chế độ “Đanh Đá” hướng về phía Vô Minh với khuôn mặt sẵn sàng ăn thua đủ cùng
Vô Minh. Thấy vậy sơ Anna liền chạy lên kéo lại Maya nhưng mà Maya vẫn có thể
bước tới trước mặt Vô Minh giơ ra hai ngón tay.

Mọi người kể cả ông lão và sơ Anna không hiều nhìn về phía Maya.

“Hai.”

“Huh?”

“Thêm hai chai nữa ta liền bỏ qua cho người về việc vừa rồi.”

Giời ạ, tất cả mọi người đều đông cứng người lại khi nghe Maya nói. Sơ Anna
thì lại lấy tay đặt lên chán, cô bé gái nhỏ bé thì đỡ đẫn nhìn về phía của
Maya. Ông lão phía sau thì đỗ mồ hôi hột khi nghe Maya nói. Ông lão lúc này
mới đi ra nói:

“Maya không được mất lịch sự với khách.”


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #3