Người đăng: HuVoThanDe
Hoàng tử vừa dứt lời liền nghe tiếng của nữ hoàng vang lên. Tất cả mọi người
đều ngẩn người khi nghe được lời của nữ hoàng nói. Lúc này nữ hoàng Raven cười
lạnh một tiếng nhìn bọn họ:
“Muốn giết ta, các ngươi còn đang nằm mơ thôi. Người đâu, đem tất cả bọn họ
trói lại.”
“Mẹ, ta có nghe lầm không?” Công chúa Bạch Tuyết buồn cười nhìn về phía Raven
và Vô Minh. Nàng nhìn xuống tất cả các quý tộc đang lo sợ trấn an nói:
“Chắc mẹ ta nữ hoàng Raven còn nghĩ rằng nơi này là vương quốc của nàng. Mặc
dù ở đây là trên đất của vương quốc Rivenia nhưng mà ngài đừng quên rằng đây
là vùng đất tự trị nhé. Thật ra thì ta rất lo lắng cho ngài bởi vì ngài quá
ngây thơ, phụ vương còn nói ngài ngây thơ còn thua cả ta và bọn trẻ nít nữa
cơ.”
Công chúa Bạch Tuyết lúc này dương dương đắc ý đi tới phía của nữ hoàng Raven,
nàng đứng trước mặt nữ hoàng nói:
“Mẹ, thực ra ngài không biết một việc rằng phụ vương vì ta đã từng cố ý từ
phía đông phương xa xôi học tập được một câu thành ngữ tán dương ta. Ngài có
biết câu đó là gì không.”
“Ồ đúng rồi, hoàng tử đây đi cùng mẹ ta cũng đến từ một vương quốc phía đông
đúng không? Thế ngài có biết câu thành ngữ mà cha ta nói không?” Bạch Tuyết
cười híp mắt nhìn ngược về phía Vô Minh hỏi.
“Băng Tuyết thông minh (Chất thông minh như băng tuyết/Rất thông minh)” Nghe
câu hỏi của công chúa Bạch Tuyết, Vô Minh trầm mặc vô cảm nói.
“Đúng rồi nha, ngài quả thật là rất thông mình. Không như mẹ ta, bà ấy qua ngu
đần và ngốc nghếch. Phụ vương hắn nói rằng ta thông mình nhất nha, không đần
giống như mẹ ta đây. Hì hì.”
Công chúa Bạch Tuyết vừa mới nói xong. Mọi người liền nghe được tiếng dao
thương tranh đấu, đao kiếm chém nhau khi chém giết vang vọng khắp lâu đài. Nữ
hoàng Raven nở rộ nụ cười nói:
“Phải không?”
Trong cung điện, tất cả đều im lặng như tờ, lúc này bất kỳ tiếng thở của người
nào đều có thể biết từ ai phát ra. Lúc này không có ai nói được cái gì, từ quý
tộc, Bạch Tuyết, hoàng từ, quốc vương cho đến Lý Tiêu đều thay đỗi sắc mặt.
Đột nhiên tiếng thét lên của binh lính khiến cho họ nhận ra có điều gì đó
không đúng. Tại sao trong cung điện sẽ có tiếng kêu đánh giết vang lên? Lúc
này không phải là cho người mang giàn thiêu và giày áo sắt nung đến để giết
chết nữ hoàng Raven và hoàng từ Void Angels Chaos sao.
Ý định giết chết nữ hoàng Raven chỉ giấu giếm với người của vương quốc Rivenia
và dân chúng, chứ các quý tộc và quốc vương đâu phải là không biết gì. Dù sao
thì họ cũng là quý tộc của vương quốc láng giết chứ đâu phải là quý tộc ngoại
quốc đâu mà cần phải chống đối lại vương quốc láng giềng và Bạch Tuyết. Nữ
hoàng của Rivenia có chết thì cũng đâu có gì liên quan đến bọn hắn.
Nếu như chiết tranh bộc phát thì cũng chỉ là mang đến cái lợi cho các quý tộc
vương quốc láng giềng thôi. Bọn họ có thể tranh thủ giành lấy được lợi lộc từ
vương quốc Rivenia. Vì thế thì làm gì có ai ngu ngốc mà báo tin cho bên ngoài
biết cơ chứ.
Nhưng mà vào lúc này. Tất cả đều đã thay đỗi, vốn tưởng rằng bên trong cung
điện an toàn bây giờ lại có tiếng kêu đánh giết vang lên, bọn họ ngay lập tức
sợ hãi lo lắng nhìn về phía cửa vào.
“Là ngươi?” Lý Tiêu nhìn về phía của Vô Minh rồi nói: “Là người của ngươi?”
“Sao ngươi biết?” Vô Minh vẻ mặt hứng thú nhìn về phía Lý Tiêu hỏi.
“Chúng ta đã cho binh lính của nữ hoàng ở tại trong nhà nghỉ và cho rất nhiều
binh lính canh chừng tại đó. Nếu như có bất kỳ binh lính nào rời khỏi đều sẽ
bị ám sát ngay.”
“Đúng vậy nha, nhưng mà ngươi lại cho các người làm, đầu bếp, hầu gái, thương
nhân đi lại trong thành để mua đồ.” Nữ hoàng Raven nhìn về phía Lý Tiêu trả
lời. Sau đó Raven nhìn về phía Vô Minh rồi gật đầu nói:
“Cũng nhờ hoàng tử Void Angels Chaos đây đoán được mọi việc rằng các ngươi có
thể sẽ có ý định làm nhục và cho người ám sát ta tại cung điện nên đã cho ta
một lời đề nghị rất thông minh. Nhưng không ngờ rằng các ngươi liều lĩnh đến
mức có ý định giết ta giữa thanh thiệt bạch nhật cơ đấy.”
“Đề nghị gì?” Hoàng tử và quốc vương vương quốc láng giếng gấp gáp hỏi.
“Đó là lấy binh lính của ta giả dạng thành các người hầu, người dân di cư để
tiến vào trong thành ẩn núp trước. Sau đó cho các người hầu của nữ hoàng mặc
đồ của binh lính để giả dạng là người bảo vệ bà ấy, mặc dù để cho các ngươi
cẩn thận bao nhiêu, giành ra bao nhiêu binh lính để canh chừng bọn họ thì cũng
chả có tác dụng gì cả. Bởi vì tất cả binh lính đã đến sẵn bên ngoài cung điện
rồi.” Vô Minh chậm rãi nói cho bọn họ biết được sự thật. Dù sao thì mọi chuyện
đã hoàn thành rồi.
“Mà các ngươi cũng ngu ngốc thật, cả lâu đài chỉ có chưa đến 1000 binh lính mà
dám để cho 800 binh lính canh giữ xung quanh người của bọn ta. Còn bọn binh
lính còn lại thì dễ dàng bị hạ gục bởi vì cái nóng giữa ban ngày và binh lính
của ta đã giả dạng nông dân, bình dân mang bia và nước có bỏ thuốc mê cho họ
uống.” Raven mỉm cười nói.
Vô Minh cũng mỉm cười nói: “Đây là một mưu kế đến từ phương Đông xa xôi, nghe
rất đơn giản nhưng cũng rất hữu hiệu. Đúng không công chúa Bạch Tuyết? Ồ đúng
rồi, ta nghĩ rằng ngài rất thông mình nhưng chưa đủ thông minh để nhận ra được
điều này đâu nhỉ.”
Không đúng sao...
Đương nhiên đúng, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, người dân ở thế giới này
đối với khái niệm chiến tranh chỉ đến từ số lượng mà không đến từ mưu kế. Từ
trước đến nay họ đều chỉ so sánh sự uy dũng và vũ lực, số lượng của binh lính,
thông minh một chút thì suy nghĩ đến đánh lên, ám sát tướng giặc. Nhưng mà từ
trước đến nay chưa ai nghĩ đến việc giả dạng thường dân để đánh chiếm một lâu
đài, bắt quốc vương cả. Nhưng bây giờ thì như thế nào đây? Tại sao lại có
người bên trong lâu đài cơ chứ?
Nhìn tất cả mọi người sợ ngây người, cả cung điện lúc này đều tĩnh lặng không
một tiếng động phát ra. Nhưng lúc này một đội binh lính đi vào trong cung
điện, người đó mặc áo giáp nhuốm máu đi đến trước mặt nữ hoàng Raven nói:
“Thưa nữ hoàng, toàn bộ cung điện đã bị chúng ta không chế.”
Bị khống chế rồi...
Tại chỗ tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó từ ngẩn người biến thành sợ hãi,
công chúa Bạch Tuyết lúc này đi đến phía của Raven, thân thể run rẩy ánh mắt
bọng nước lẩm bẩm nói: “ Mẹ ơi, con là công chúa Bạch Tuyết đây mà.”
“Đúng vậy, con gái của ta công chúa Bạch Tuyết.” Raven ôn nhu mỉm cười nói với
công chúa Bạch Tuyết. Nàng nói:
“Tới đây công chúa Bạch Tuyết, đứa con gái ngu ngốc duy nhất của ta.”
“Mẹ không giận ư?”
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá.”
Mặc dù nhận ra có gì đó không ổn, Lý Tiêu ngay lập tức la lên:
“Dừng lại.”
Nhưng mà mặc kệ tiếng kêu của Lý Tiêu, Bạch Tuyết vẫn hoan hô chạy về phía của
nữ hoàng Raven. Ngay khi vừa ôm lấy thân thể của Raven, ngay lập tức một con
dao gâm đâm vào lòng ngực của nàng, máu tươi đổ xuống, cảm giác đau đớn ập
đến.
“Con gái ta công chúa Bạch Tuyết nha, mẹ sẽ không tức giận với con đâu. Bởi vì
trong mắt của ta ngươi vốn đã chết rồi.”
Cùng lúc đó Lý Tiêu và Vô Minh Vô Minh đều nghe được âm thanh từ Phong Thần
không gian:
[ Nhiệm Vụ: Bảo vệ công chúa Bạch Tuyết, hỗ trợ hoặc giết chết nữ hoàng Raven
Rivenia. Tình Trạng: Thất Bại. Phạt: 4000 Thần Tinh. ]
[ Nhiệm Vũ: Giết chết công chúa Bạch Tuyết. Tình Trạng Hoàn Thành. Thưởng:
2000 Thần Tinh. ]
“Void...”
Lý Tiêu la lên khi nghe thấy âm thanh thông báo nhiệm vụ thất bại. Ngay lập
tức hắn chạy đến, trên tay rút ra một thanh kiếm đâm về phía Vô Minh.
Thanh kiếm của Lý Tiêu đâm xuyên qua thân thể của Vô Minh, Vô Minh dùng hai
cầm lấy cánh tay của Lý Tiêu. Lúc này Vô Minh nhẹ nhàng nói:
“Giết hắn cho ta.”
Ngay lập tức nữ hoàng Raven rút thanh dao găm trong thân thể công chúa Bạch
Tuyết ra đâm vào đầu của Lý Tiêu. “Xoạt” con dao xuyên đầu của hắn, Nhìn khuôn
mặt của Lý Tiêu, đôi mắt của hắn đỏ như máu, giống như là động vật vậy. Nhìn
vào đôi mắt không còn tiêu cự của Lý Tiêu, xác nhận ra hắn đã chết, Vô Minh
lúc này liền bỏ tay ra để mặt cho Lý Tiêu ngã xuống đất.
Nhìn mọi người xung quanh vẫn còn hoảng sợ nhìn mình. Lúc này Vô Minh mới nói:
“Tất cả cả trừ người hầu, con nít, người già và phụ nữ vô tội ra. Quý tộc,
quốc vương, hoàng tử, quan binh đều giết hết cho ta.”
=== === ===
Mọi người like 10★ và bình luận dưới truyện nhé.