Đoàn Đội? Buồn Cười.


Người đăng: HuVoThanDe

“Cạch, Cạch...”

Bên tai vang lên những âm thanh khó chịu như ai đó đang đóng đinh vậy. Vô Minh
mặc dù đã tỉnh dậy nhưng vẫn nằm im lặng và điều khiển hơi thở của mình chậm
lại như khi đang ngủ. Tiếng cạch cạch cũng đã vang lên bên tai được khoảng 10
lần rồi, Vô Minh đã tự đếm thời gian thì nhận ra rằng mỗi một phút trôi qua
thì sẽ có một âm thanh vang lên. Âm thanh này giống như tiếng vật nặng rơi
xuông nên đất cứng vậy.

Đến phút thứ 15, một âm thanh khác vang lên:

“Đứng lên đi, ta biết ngươi tỉnh dậy rồi.”

Đó là tiếng của một người đàn ông lớn tuổi, trong giọng mang theo sát khí nặng
nề. Vô Minh không biết nhìn thấy hình dạng thật sự của hắn ta nhưng vẫn có thể
thông qua tiếng nói mà nhận ra được rằng chắc chắn người này từng là binh lính
trên chiến trường và đã từng giết rất nhiều người.

Vô Minh tiếp tục giả vờ hôn mê bất tỉnh bởi vì cảm nhận được mặt đất đang có
người động đậy. Vô Minh thấy được có một người ngồi dậy và đứng lên.

Người đó đứng dậy rồi lùi lại về phía sau. Hắn nói:

“Đây là đâu? Ngươi là ai?” Đây là giọng của một thanh niên trẻ, trong giọng
nói của hắn có vẻ hơi sợ hãi và lo lắng. Nhưng ngay lập tức hắn lại im lặng.

“Tốt lắm, lần này người tỉnh dậy đầu tiên không phải là kẻ ngốc?” Người kia
không đáp lại mà nói.

Một lúc sau hắn mới nói với người kia rằng.

“Đợi một lát đi, chỉ còn 9 phút nữa là hết giờ. Nếu kẻ nào chưa tỉnh dậy thì
coi như phế vật mất đi thông tin vậy.”

Vô Minh cứ thế nằm im lặng cho đợi từng người tỉnh lại. Từng người từng người
đứng dậy và trò chuyện. Vô Minh cứ như thế nằm giả bộ hôn mê bất tỉnh. Vô Minh
đếm thử xem thì trừ người đàn ông có sát khí ra thì có tổng cộng bốn người mới
khác ngoài mình. Bốn người đó tập trung lại với nhau tránh xa người đàn ông
kia. Trong bốn người thì trong đó có ba nam một nữ. Họ trò chuyện với nhau tên
tuổi và hỏi lý do bị đưa vào đây. Vô Minh nghe lén thì biết được rằng họ đều
đã lựa chọn khung cửa sổ quảng cáo đấy và đến đây.

“Tổng cộng có 5 người mới ư? Chả lẽ là phải kết hợp đoàn đôi.” Vô Minh nghĩ
thầm suy đoán.

“Đã 30 phút rồi. Vẫn còn một tên chưa tỉnh dậy.” Người đàn ông lớn giọng cười
gằn nói.

Có một người có ý định đến gần lấy Vô Minh dậy thì bị người đàn ông cản lại
nói.

“Cứ để hắn vậy đi. Để ta cho các ngươi biết một việc. Những người tỉnh dậy
càng sớm nhất thì sẽ là những người mạnh mẽ có thể sóng sót lâu nhất trong
Phong Thần không gian này. Trong 10 phút đầu tỉnh dậy thì đa số là những người
chắc chắn sẽ sống sót. Sau 10 phút trở đi thì tỷ lệ sống sót chỉ có 30%, Còn
sau 30 phút thì từ trước đến nay chưa có người nào cả. Ha, ha tên này chắc
chắn chết rồi.”

“Các ngươi từ bây giờ đã tiến vào Phong Thần không gian. Tại đây, Chủ Thần sẽ
đưa các ngươi đi đến các thế giới ảo tưởng khác nhau như Tiểu Thuyết, Manga,
Anime, phim điện ảnh,... Chủ Thần sẽ giao cho các ngươi mỗi người một nhiệm vụ
khác nhau và nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ đó sẽ bị trừ đi Thần
Tinh. Nếu ai bị âm Thần Tinh thì có thể vay mượn chủ thần qua hai lần thế giới
ảo tưởng. Nhưng sau hai lần tiến vào thế giới ảo tưởng mà vẫn chưa đủ Thần
Tinh để trả lại thì sẽ bị xóa bỏ”

Mọi người nghe đến từ Xóa Bỏ thì rùng mình một cái. Cô gái duy nhất trong nhóm
người mới giơ cánh tay lên hỏi

“Thần Tinh là gì?”

“Các ngươi chỉ có ba lần được hỏi ta về Phong Thần không gian thôi, Đây là lần
thứ nhất. Thần Tinh là loại tiền tệ được sử dụng trong Phong Thần không gian.
Các ngươi có thể kiếm được Thần Tinh thông qua các nhiệm vụ mà Chủ Thần giao
cho ví dụ như: Giết người, cướp đoạt, ăn trộm, tìm kiếm vật phẩm, bảo vệ....
Các ngươi cứ việc sống sót qua thế giới ảo tưởng này thì sẽ biết tác dụng của
nó.”

“Vậy chúng ta có thể trở về nhà của mình được không.” Thanh niên trẻ tỉnh dậy
đầu tiên hỏi.

“Tất nhiên là được. Các ngươi chỉ cần trở thành Thần Linh thì sẽ thoát khỏi
Phong Thần Không Gian thôi.”

“Vậy thế giới ảo tưởng mà chúng ta sẽ đến là gì?” Thanh niên trẻ tiếp tục hỏi.

“Rất tốt. Ta chắc chắn ngươi sẽ sống sót qua thế giới ảo tưởng này. Ngoài ra,
chỉ có các ngươi tiến vào thế giới ảo tưởng lần này thôi. Thế giới tiếp theo
là: Công Chúa Bạch Tuyêt: Huyết Lệ Đẫm Máu.”

“Được rồi. Ta đã trả lời xong ba câu hỏi của các ngươi. Bây giờ ta phải đi
đây. Ngoài ra, trong cái túi này sẽ là một chút tiền tệ và đồ ăn của thế giới
này. Các ngươi phải tận dụng cho thích đáng đấy. Cố gắng sống sót đi bọn gà
còn. Ha ha ha ha.”

“À đúng rồi, chắc chắn trong đám người các ngươi sẽ có ít nhất một người biết
được nội dung cốt truyện của thế giới ảo tưởng này đấy. Các ngươi chỉ còn 30
phút để chia đội và tiến vào cánh cửa không gian. Nếu ai không tiến vào thì sẽ
bị xóa bỏ đó. Ha ha..”

Người đàn ông nói xong rồi thì trước mặt mọi người hiện lên một cánh cửa ánh
sáng. Phía sau là một vùng không gian vô tận với vô số ánh sáng của các vì
sao. Hắn đi tới rồi biến mất trước mặt mọi người.

Cánh cửa vũ trụ liền biến thành một cánh cửa có ánh sáng màu trắng. Ánh sáng
màu trắng sữa nhu hòa như đang chào đón mọi người tiến vào vùng đất mới vậy.

–- --- --- ---

“Bây giờ làm sao Đường Triết?” Giọng nữ vang lên hỏi một người khác.

Mọi người im lặng một chút chờ đợi người đó trả lời. Hắn trầm ngâm một chút
rồi nói:

“Đợi người kia tỉnh lại đi rồi tính tiếp? Trong các ngươi có ai biết nội dung
cốt truyện của thế giới ảo tưởng không?” Đây là giọng của người thanh niên
tỉnh dậy đầu tiên. Vô Minh suy đoán rằng chắc hắn đã được mọi người coi thành
đội trưởng rồi.

“Ta không biết gì về thế giới này. Các ngươi thì sao?” Giọng nữ nói.

“Ta không biêt.” Đây là một giọng nam khác. Giọng của hắn giống như là đám côn
đồ ngoài chợ vậy. Thổ bỉ và không học thức.

“Công chúa Bạch Tuyết thì ta có biết. Nhưng còn cái huyết lệ đẫm máu thì ta
cũng không rõ nữa.” Một âm thanh khác vang lên. Giọng của hắn giống như là một
thiếu niên trẻ. Trong giọng hắn có một chút tự hào và có cảm giác như hắn đang
khinh bỉ mọi người vậy, chắc chỉ là một học sinh chưa ra đường đời thôi.

“Thật sao Lý Tiêu. Ngươi thật sự biết câu chuyện này.” Đường Triết và giọng nữ
vang lên.

“Nói ra ngay.” Còn đây là của giọng nam thô bỉ la lên.

“Công chúa Bạch Tuyết ư. Cái này ta cũng biết. Để xem câu chuyện của ngươi như
thế nào đã.” Vô Minh nghĩ thầm trong lòng.

“Ta chỉ nhớ mang máng cốt truyện thôi bởi vì nó là một câu chuyện cổ tích rất
lâu rồi. Công chúa Bạch Tuyết là câu chuyện kể về một nàng công chúa rất xinh
đẹp tại một vương quốc. Nàng có một người mẹ kế độc ác là phù thủy. Mẹ nàng
căm ghét nàng nên đã cho người thợ săn dụ nàng vào rừng rồi giết nàng. Người
thợ săn vì thương cảm cho nàng mà thả nàng đi. Nàng vào rừng và gặp được bảy
người lùn. Bạch Tuyết đã sống tại nhà của bảy chú lùn. Vương Hậu khi hỏi về
nàng Bạch Tuyết thì biết nàng vẫn sống tốt trong rừng. Mụ đã giả dạng một bà
lão vào rừng và cho nàng ăn trái táo độc. Bảy chú lùn mai táng cho nàng Bạch
Tuyết trong rừng thì một chàng hoàng tử, chàng thấy nàng Bạch Tuyết quá đẹp
cho nên hôn vào môi nàng một cái. Khi chàng hôn xong thì nàng Bạch Tuyết cũng
sống lại. Họ trở về vương quốc của chàng hoàng tử và kết hôn. Vương Hậu khi
biết được hoàng tử nước láng giềng kết hôn thì đến xem. Khi thấy nàng Bạch
Tuyết vẫn còn sống thì bà ta đứng như trời chồng. Sợ hãi rồi vỡ tim mà chết.
Còn Bạch Tuyết thì sống hạnh phúc cùng chàng hoàng tử suốt đời. Đó là toàn bộ
câu truyện.”

Lý Tiêu nói xong một hơi thì hít lấy một hơi dài để diều chỉnh nhịp thở. Hắn
cũng có vẻ hơi khát khi nói quá nhiều như thế.

“Quá khác nhau. Mà tên kia chuẩn bị làm gì thế?” Vô Minh sau khi nghe xong câu
chuyện của Lý Tiêu thì cảm nhận thấy mặt đất đang có người đi lại rất nhẹ
nhàng về phía mình.

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ thì người có một người đang đi lại đến gần
Vô Minh. Ngay khi hắn vừa ngồi xuống định mò tay lên người Vô Minh thì giọng
nữ la lên.

“Vương Trâu, ngươi tính làm gì thế?”

“Câm miệng đi Lãnh Nhược. Ta chỉ là tận dụng phế vật thôi.”

Cô gái tên Lãnh Nhược có ý định cản lại hắn thì bị Đường Triết và Lý Tiêu kéo
lại. Đường Triết và Lý Tiêu hướng mặt về Lãnh Nhược lắc đầu nó. Lãnh Nhược
thấy thế cũng gật đầu nhìn về phía của Vương Trâu và Vô Minh.

Ngay khi Vương Trâu vừa quay đầu lại mò tay về trong túi xách của Vô Minh.
Ngay lập tức một vết đao chém sượt qua cánh tay của hắn. Vô Minh trong lúc vừa
chém vào tay hắn liền tiện thế bật dậy đá một phát vào bụng của Vương Trâu.

Vương Trâu nhất thời bị bắn xa ra đến 2-3m trước sự ngỡ ngàng của ba người
lính mới. Vô Minh bình tĩnh đứng dậy kiểm tra lại túi xách của mình. Thấy vẫn
còn đầy đủ đồ đạc thì bỏ thanh dao găm lại vào túi đeo bên chân phải.

Ngay lúc này, Đường Triết giơ hai tay ra trước ngực phòng thủ đứng ra nói:

“Bình tĩnh bình tĩnh. Chúng ta đều là người mới mà, không nhất thiết phải gây
thù với nhau như vậy đâu.”

“Đúng vậy, Đúng vậy. Chúng ta đều là bạn mà.” Lý Tiêu và Lãnh Nhược đều cùng
nói.

Vô Minh nhìn về phía đám người này. Trên mặt bình tĩnh không có một cảm xúc
rồi nhìn về phía của Vương Trâu. Lúc này hắn đã đứng dậy. Dù sao Vô Minh cũng
đã kềm chế lại sức mạnh chứ nếu không một nhát chém hồi nãy không phải là chỉ
sượt qua tay mà phải là xuyên qua cổ rồi.

Nhìn về đám người này một chút, Vô Minh từ trong túi xách lấy ra một cuộn băng
cứu thương và một chai thuốc sát trùng nhỏ. Dù sao thì Vô Minh cũng không muốn
giết người.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người ném cuộn băng cứu thương và chai thuốc đến
cho Vương Trâu. Mặc dù không có thiện cảm gì với đám người này nhưng Vô Minh
cũng không muốn gây thù,

Nhìn về phía cái bàn trước mặt. Hiện giờ trên bàn có một cái túi vải nhỏ cỡ
một bàn tay. Vô Minh tiến về cái bàn định cầm lên túi vải thì Đường Triết nói:

“Trong đó có một ít tiền bạc và đồng. Ta nghĩ đó là tiền để chúng ta sử dụng
trong thế giới tiếp theo, Ngay khi vừa cầm nó lên thì trong đầu ngươi sẽ có
một âm thanh nói lên nhiệm vụ là sống sót một tháng. Mà này, chúng ta có thể
tạo thành đoàn đội để hỗ trợ nhau không? Dù sao nhiều người vẫn tốt hơn mà?”

Quay đầu lại nhìn đám người này. Trong mắt Vô Minh thì Đường Triết trong hơi
có vẻ là thành phần tri thức, chắc có lẽ là trưởng phòng trong công ty nhà
nước hoặc tư nhân. Nhưng chắc chắn là làm nghề nghiệp có tính quản lý lao động
nếu không thì sẽ không thể dễ dàng nói ra những lời như vậy trước mặt một kẻ
có vũ khí trong tay như Vô Minh.

“Nhiệm vụ ư? Nếu thế thì ta không nhận thử xem thì sẽ như thể nào?” Vô Minh
suy nghĩ trong đầu rồi bỏ qua cái túi vải rồi đi về phía cánh cửa màu trắng
trước mặt.

Sau khi Vô Minh biến mất đi, mọi người nhìn mặt nhau một cái xếp thành một
hàng ngang tiến vào cánh cửa màu trắng đấy. Tuy nhiên, ngay khi sắp đi vào
cánh cửa. Đường Triết nói:

“Khoan đã.”

Hắn chạy ngược lại cầm lên cái túi vải chứa tiền của Vô Minh. Mỉm cười một cái
rồi đi theo hai người kia tiến vào cánh cửa thế giới mới.

Nhưng ai biết được sau cánh cửa ấy là cái gì cơ chứ. Là Tương Lai? Là Thiên
Đường? Hay là Địa Ngục?

Tất cả đều chỉ trong một ý niệm của con người mà thôi.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #2