Người đăng: Bigcook
“Ầm …”
“A ...a...a .” Bàn Cổ rống lớn, phá ra cái kén khổng lồ, cầm Bàn Cổ Phủ hùng
vĩ đứng lên.
Lúc xưa gặp Lâm Vũ, Bàn Cổ cố tình thu nhỏ để giao tiếp, bây giờ lộ ra chân
thân mới làm Lâm Vũ hoảng sợ . Hắn Nguyên Thần không thể nào bao phủ hết được
thân hình Bàn Cổ, ngay cả một nữa cái eo của Bàn Cổ cũng không tới . Phải
biết Chuẩn Thánh Nguyên Thần có thể bao trùm một cái vũ trụ nha, tức là nói
Bàn Cổ so với một cái vũ trụ còn lớn hơn.
“Đâu móa, ăn gì mà lớn thế .”
Bàn Cổ hóa lại hình người trung niên cao hai mét, cười ha hả với hắn :
“Nhờ có đệ ta mới phát hiện cơ duyên đột phá, đệ quả nhiên là phúc tinh của
ta .” Bàn Cổ vỗ vai hắn, sức mạnh của hắn tý nữa đập chết Lâm Vũ.
“Đại huynh, chết ta …” Lâm Vũ thốn không thể tả, một cái bị Bàn Cổ vỗ nhẹ
thôi hắn liền cảm giác như thân thể muốn tan vỡ thành nhiều mảnh, Chuẩn Thánh
thân thể đối với Thánh Nhân như Bàn Cổ ngay cả một ngón tay sợ cũng chịu không
được.
“Đậu móa, không hổ là dĩ lực chứng đạo đại thần …” Hắn gào trong lòng gào
thét.
Hai huynh đệ lại tiếp tục luận đạo thêm nhiều năm, cả hai lấy cơ hội củng cố
tu vi của mình.
“Đại huynh, ngươi chắc cũng có sứ mệnh của mình …” Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, đạo của ta sinh ra là để hoàn thành chung cực sứ mệnh, dù cho có
hy sinh cũng không tiếc .” Bản Cổ cười, không cảm thấy có gì to tác.
Bàn Cổ thân thể hùng vĩ đứng lên, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thầm nói :
“Tới lúc rồi .”
“Đệ đệ, ta không tròn chức trách của sư huynh, sau này có dịp sẽ bồi tội .
Hồng Hoang coi như là ta để lại cho đệ đi, đệ nhớ trong nom nó giùm ta .” Bàn
Cổ cười nhạt, như thể trên thế giới cô độc này đã không còn gì làm hắn luyến
tiếc.
“Đại huynh, vẫn là để Thiên Đạo cai quản đi, ta không cảm thấy mình có thể
vô tư công chính được .”
“Như vậy sao, thật đáng tiếc .” Bàn Cổ cũng biết tính cách của hắn, là yêu
thích nữ nhân và rất ngại phiền phức, cho nên cũng tính trước tất cả cũng
không lấy làm lạ.
“Nếu vậy thì huynh cũng mong đệ, trơ giúp cho con út của ta, nó số phận quá
thảm …” Bàn Cổ bỗng nhiên xụ mặt, nghiêm túc nói với hắn.
“Huynh cũng biết sao, quả không hổ là đại thần, việc của hàng tỉ tỉ năm sau
cũng tính toán được .” Lâm Vũ trong lòng kinh dị.
“Tốt, không nói nhiều nữa, ta chung kết sứ mệnh nên đi hoàn thành .”
Bàn Cổ đình thiên lập địa, cầm lấy Bàn Cổ Phủ, toàn thân lực lượng bổ ra Hỗn
Độn, hắn bổ liên tục ra chín búa, không gian sơ khai đã hình thành.
Đầu tiên là Hỗn Độn Thanh Liên không chịu nổi trọng tải khai thiên chi lực ,
tan thành vô số bảo vật hóa thành mười đại Tiên Thiên Linh Bảo gồm Ngũ Hành Kỳ
{ Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ ; Đông Phương Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ; Nam
Phương Ly Địa Diễm Quang Kỳ ; Tây Phương Tố Sắc Vân Giới Kỳ ; Bắc Phương Huyền
Nguyên Khống Thủy Kỳ }, Đỉnh Càn Khôn, Thập Nhị Phẩm Liên Đài, Sơn Hà Xã Tắc
đồ, Hà Đồ, Lạc Thư, Thất Bảo Diệu Thụ, Thiên Thư (Phong Thần bảng), Địa Thư,
Minh Thư (Sinh Tử Bạc), Hồng Tú Cầu.
Lúc này Ma Thần lục đục từ trong Hỗn Độn bay đến, chúng cảm nhận được Khai
Thiên công được kinh khủng lợi ích, lập tức bất chấp điên cuồng lao về phía
Bàn Cổ, hòng giết Bàn Cổ đoạt lấy công đức.
“Tới tốt .” Bàn Cổ không phẫn nộ mà cười bá đạo, Bàn Cổ Phủ vung lên chém
xuống, mỗi lần như vậy điều chết đi vài tên Ma Thần.
Khai Thiên không phải nhẹ nhàng, tốn hao Bàn Cổ quá nhiều tinh lực, khiến
cho Ma Thần chiếm được tiện nghi không ít.
Tuy nhiên, Bàn Cổ vẫn là Bàn Cổ, liên tục chiến đấu cho đến khi giết sạch Ma
Thần, lúc này Bàn Cổ Phủ chịu không nổi uy năng Khai Thiên cùng liên tục
chiến đấu, vỡ nát thành mấy món chí bảo Thái Cực Đồ, Bàn Cổ Phiên, Hỗn Độn
Chung, Tru Tiên Tứ Kiếm . Bàn Cổ dùng mấy món chí bảo thay nhau trấn áp loạn
lưu, cho Hồng Hoang không gian trở nên vô cùng vững trãi.
Nhìn thấy Thiên Địa có xu thế rơi xuống, Bàn Cổ khinh thường đứng vào chống
lên Thiên Địa, mỗi năm một dặm, cứ thế đến mười hai ngàn tám trăm năm Bàn Cổ
mới kiệt lực ngã xuống.
Hắn mỉm cười nhìn lấy Lâm Vũ không có ngăn cản hắn, cảm thấy mừng vì huynh đệ
tôn trọng ý nguyện của hắn, Bàn Cổ vui cười thân hóa thành vô tận sinh mệnh ,
biến Hồng Hoang trở thành một thế giới muôn sắc muôn màu.
Bầu trời giáng xuống Khai Thiên Công Đức, từ trong Bàn Cổ thoát ra ba cái
nguyên thần cắn nuốt một thành công đức, lại từ thân thể thoát ra mười hai
giọt tinh huyết, cũng cắn nuốt một thành công đức.
Một thành hóa thành Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung
bảo tháp bay vào ba đóa nguyên thần . Một thành bay về người của Lâm Vũ.
Còn lại điều rơi xuống Hồng Hoang, tẩm bổ sinh linh vạn vật.
Lâm Vũ mộng bức, đây là Bàn Cổ cố ý sắp xếp sau, ngay lúc hắn còn đang suy
nghĩ miên mang, một trong ba đoàn nguyên thần Bàn Cổ tách ra, bay vào lòng
bàn tay hắn.
Tất cả xong xui, mọi thứ điều biến mất trong Hồng Hoang, ngay cả đầu sâu
lông đi theo hắn cũng biến mất, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
“Móa, đừng bảo đây là Thông Thiên nhá, Bàn Cổ đại huynh ném cho ta để ta làm
bảo mẫu à …” Lâm Vũ cực kỳ không tình nguyện, nếu là nữ cũng tốt nhưng cái
này..., lần này Bàn Cổ làm khó hắn rồi, hắn xưa nay rất không thích làm bảo
mẫu cho nam nhân.
“Thôi được rồi, đã hứa thì phải làm, coi như làm bảo mẫu một thời gian, sau
đó ném ngươi tự sinh tự diệt .”
Dù sao nguyên tác Thông Thiên bị huynh đệ ám hại, cũng vì quá tin tưởng tình
nghĩa, bây giờ không có ở chung hai tên Thái Thanh cùng Ngọc Thanh kia ,
không có bao nhiêu tình cảm đáng nói, chắc sau này sẽ không ngu đần bị tính
kế nữa đâu.
Ừ ...đại khái.
Nhớ đến ngàn tỉ năm nữa Hồng Hoang mới chân chính sống động, Lâm Vũ cũng
không muốn chờ đợi tới đó, hiện tại hắn hấp thụ Khai Thiên Công Đức đang
chuẩn bị đột phá Chuẩn Thánh trung kỳ, cũng còn cần tham ngộ Trảm Thi đạo ,
bởi thế cũng tùy tiện tìm một chổ, cùng tiểu Thông Thiên bế quang tu luyện .