Nhận Cái Huynh Đệ .


Người đăng: Bigcook

Thử nghĩ xem nếu thật như Lâm Vũ nói, người ta hữu duyên muốn tìm ngươi luận
đạo kết giao, ngươi lại xem người ta là kẻ địch cầm búa bổ chết, làm cho tâm
hồn còn chưa trải qua hắc ám Bàn Cổ cảm thấy sâu sắc hối hận, hận không được
muốn chui xuống lỗ.

“Đạo hữu, thứ lỗi cho bần đạo lỗ mảng, đạo hữu không ngại Hỗn Độn xa xôi ,
chạy đến đây muốn luận bàn kết giao, vậy mà ta lại xem lầm đạo hữu ...tội ta
rất lớn, không biết đạo hữu muốn làm sao bồi tội .” Bàn Cổ hổ thẹn nói ra.

Lâm Vũ giả vờ ngạc nhiên : “Đạo hữu chẳng lẽ là …”

Bàn Cổ gật đầu.

Lâm Vũ khuôn mặt bổng hạ xuống, cười ha ha : “Nếu là đạo hữu thì không sao ,
coi như số ta xui xẻo đi, cũng coi như là người co duyên, ta làm sao chấp
nhất với đạo hữu .”

Bàn Cổ càng nghe càng cúi thấp đầu, bao năm tháng Hỗn Độn cô đơn, Ma Thần
thi ngang ngược chém giết . Bàn Cổ cực kỳ chén ghét chúng, hiếm có có đạo hữu
muốn kết giao, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, đối với từ ngữ giảm tội
của Lâm Vũ cũng không thấy vui.

“Đạo hữu nói sai rồi, ta dám làm dám chịu, mong đạo hữu trừng phạt .”

Bản Cổ hạ người, tựa như muốn Lâm Vũ trừng phạt, hắn sẽ cam chịu tất cả.

Lâm Vũ miệng co lại, Bàn Cổ có vẻ không hiểu đạo lấy vật đền bù, giống như
Hồng Hoang làm sai cái gì đó, muốn kết thúc nhân quả thì chỉ cần ném một món
bảo vật ra là được, làm gì cần dài dòng như vậy.

Nhưng như vậy càng chứng tổ Bàn Cổ chân tình, Lâm Vũ cũng không muốn tiếp tục
hố người, dù sao Bàn Cổ huynh trên răng dưới dép, ngoài ba món Hỗn Độn Chí
Bảo cũng không có gì, xem ra là chướng mắt mấy món khác nên không thu nhặt.

Hỗn Độn Chí Bảo dù khiến người tham lam nhưng Lâm Vũ không dám nhúng chàm, ai
mà biết mất món Chí Bảo nào đó mà khiến Khai Thiên có thất bại không, đến lúc
đó Hồng Hoang nữ thần điều không đản sinh, hắn không khóc chết mới là lạ.

“Bản Cổ huynh hà tất chấp nhất ...như vậy đi, bần đạo dù thân thể thành Thánh
nhưng nguyên thành vẫn còn là Đại La Kim Tiên Đỉnh Phong, tới giờ vẫn không
biết cách đột phá Chuẩn Thánh, cũng mong Bàn Cổ huynh giảng đạo một phen ,
làm thế nào đột phá nguyên thần Chuẩn Thánh .” Lâm Vũ suy nghĩ, cuối cùng nói
ra.

“Tốt, đạo hữu đã xưng bần đạo là huynh như vậy lão huynh cũng xin gọi ngươi
là đệ .” Bàn Cổ cười ha hả, hắn là Ngụy Thánh cấp bậc Lâm Vũ mới là Chuẩn
Thánh sơ kỳ, dù Lâm Vũ kiêu tiền bối cũng không sai, nhưng hắn cảm thấy có
lỗi với Lâm Vũ, liền nghĩ huynh đệ xưng hô đã đủ rồi.

Lâm Vũ vui vẻ, chiếm tiện nghi một tên Ngụy Thánh trong lòng cũng thỏa mái ,
tuy rằng hơi bỉ ổi, nhưng sự thật là Bàn Cổ làm sai trước, hắn chỉ thuận thế
mà thôi.

Hắn tin rằng, lấy Bàn Cổ tính cách hào sảng, nhất định không để người huynh
đệ này chịu thiệt, nhất định sẽ có quà tặng hắn, còn là cái gì, hắn vẫn
chưa biết, chỉ là linh tính mách bảo hắn như thế thôi.

Hai người ngồi xuống đàm đạo, nói chính xác là Bàn Cổ giảng đạo Lâm Vũ nghe ,
dù sao Bàn Cổ không những có Ngụy Thánh tu vi, lại có Tạo Hóa Ngọc Điệp 3000
Đại Đạo, một đường tu hành đến Thiên Đạo Thánh Nhân cũng không trở ngại.

Lâm Vũ lại không khác gì một con mọt chẳng biết gì, một đường tu luyện đến
Đại La Đỉnh Phong điều là nhờ cường thế tăng cấp, hấp thu ...ngay cả công
pháp cũng không có, có thể hiểu hắn với với Đạo ngu ngơ như thế nào.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

Giảng đạo không biết bao lâu, cả Bàn Cổ cùng Lâm Vũ điều bị một luồn pháp tắc
chi lực khổng lồ, phô thiên cái địa kéo tới bao phủ hai người, Lâm Vũ trải
qua vô số năm nghe Bàn Cổ giảng đạo, cũng thành công đột phá Chuẩn Thánh, cả
thân thể cùng nguyên thần điều là Chuẩn Thánh cấp bậc.

Bàn Cổ không sai biệt lắm cũng như hắn, tìm được một đầu cơ duyên, thuận lợi
chứng đạo Hỗn Nguyên trở thành Thánh Nhân vĩ đại cường giả.

Không bao lâu, Lâm Vũ thức tỉnh, hắn không nói lời nào mà ở xung quanh Bàn
Cổ hộ pháp . Nói cho cùng, hai bên thời gian dài có có một chút tình nghĩa
huynh đệ, Bàn Cổ thành Thánh có thể cũng là lúc Khai Thiên và vẫn lạc, tuy
rằng hắn cũng buồn nhưng không nói ra . Hắn biết, Bàn Cổ thiên tư kinh khủng
, làm sao không đoán được Đại Đạo ý chí, mà Bàn Cổ cũng không kháng cự ý chí
đó, cho nên kết cuộc đã định, hắn làm gì cũng vô dụng.

“Ài, con sâu nhỏ ...Chờ ngày đại huynh ta thành công khai thiên, đến lúc đó
ngươi cũng vào Hồng Hoang cùng ta, chiêm ngưỡng các đại nữ thần .” Lâm Vũ
vuốt ve một đầu sâu nhỏ cỡ nắm tay.

Con sâu này cũng có linh tính, tựa hồ hơi có biến hóa cái gì đó, sau đó hai
con mắt nhỏ chờ mong nhìn hắn.

“Ồ sâu nhỏ, ngươi biến thành con sâu cái rồi à, vậy là trước giờ ngươi không
có giới tính .” Lâm Vũ im lặng, cái này hắn cũng không để ý, chỉ mới đây cảm
nhận trên người con sâu có thay đổi mới biết được thôi.

Sâu nhỏ gật đầu, không ít năm nó ở đây cùng Lâm Vũ nghe đạo, tu vi nằm ở
Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, so với Ma Thần thì con yếu ớt lắm.

Lâm Vũ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cười hì hì : “Để xem sau này ngươi đột phá
Đại La, biến hóa mỹ nữ xinh đẹp nào không, đến lúc đó ta không ngại thu
ngươi vào hậu cung nha ...ka ka .”

Sâu nhỏ bị hắn trêu chọc, hai mắt tinh quang không biết nghĩ gì .


Vô Hạn Hậu Cung Truyền Thuyết - Chương #8