Bàn Cổ Nhận Nhầm .


Người đăng: Bigcook

Lâm Vũ vừa đi vừa tu luyện, cuối cùng cũng đến Bản Cổ đại thần nơi sinh ra ,
từ xa xa, đã có thể cảm nhận được ý chí khủng bố của siêu cấp đại thần này ,
ngay cả hắn tự cho là mình mạnh mẽ cũng nhịn không được khiếp sợ.

“Không hổ là Sáng Thế Đại Thần, ý chí cường đại đến mức này, quả thật là Đại
Đạo sủng nhi .”

Hắn thở dài, nhìn Bản Cổ uy áp đã ngưng thực, xem ra tu vi của hắn đã đạt
đến Ngụy Thánh cảnh, chỉ cần một bước nữa liền có thể chứng đạo trở thành Bất
Tử Bất Diệt, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hay còn gọi là Thánh Nhân.

Nghĩ đến trong truyền thuyết Tung Của, hình như cũng không phải Bàn Cổ kiệt
lực mà chết, dù sao Thánh Nhân không thể nào dễ dàng chết như vậy . Rất có
thể Hồng Hoang vừa mới tạo thành không có sinh linh, Bàn Cổ mới tự thân hóa
thành vạn vật, bồi dưỡng sinh linh thiên địa, cho Hồng Hoang trở thành chân
chính một phương đại thế giới.

Nói đến cái đó cũng không liên quan đến hắn, quan trọng là Hoàng Chung Lý
thành thục rồi ...đúng vậy, Hoàng Chung Lý 99 quả cây đã thành thục.

Lâm Vũ động ý niệm, nháy mắt trong tay xuất hiện ra một quả trái cây khắc hai
ký tự “Hoàng Trung” cổ lão, vừa nhìn liền biết quả này không tầm thường.

Đương nhiên không cần nói cũng biết đó là Hoàng Chung Lý, Lâm Vũ không do dự
ném vào miệng, cuồn cuộn năng lượng chảy xuyên qua từng nội tạng, da thịt
trên người hắn, dù cho ý chí mạnh mẽ như hắn cũng không nhịn được khẽ cắn răn
.

Đúng ra Hoàng Chung Lý năng lượng dùng để tăng cao pháp lực, lại bị hắn cưỡng
ép rèn luyện thân thể, nói cho cùng thì nghịch đạo tất phản, tuy hiệu quả
vẫn rất cao nhưng cũng xuất hiện đau đớn không nên có.

“Chưa đủ, chưa đủ …”

Lâm Vũ cắn răng, trong lòng gào thét . Hắn đột nhiên tăng cường Đế Lôi Châu ,
lấy ra hàng tỉ tỉ lôi điện chi lực rèn luyện thân thể, lại nuốt thêm Hoàng
Trung Lý vài trái, cái cảm giác đột phá mới dần xuất hiện trong đầu hắn.

Tổng cộng tiêu hao hàng vạn năm, may rằng Đế Lôi Châu bên trong không gian vô
cùng vô tận lôi điện chi lực cùng với Hoàng Chung Lý khổng lồ năng lượng, hắn
cuối cùng cũng đạt đến giới hạn.

“Oanh …”

Cả người hắn tràn ngập quang mang, tôn lên một ánh sáng vàng kim cao quý ,
kinh trần thoát tục siêu phàm nhập thánh, nhục thân của hắn lấp đầy vô số kim
tuyến kinh khủng, chỉ một sợi kim tuyến cũng nặng hàng ngàn tỉ tấn, dễ dàng
đè chết một tên Đại La Kim Tiên bình thường.

“Cuối cùng thân thể cũng nhập Thánh, tuy chỉ là Chuẩn Thánh nhưng đã dính tới
‘Thánh’ thì có gì kém đâu .”

Lâm Vũ vui mừng cảm nhận, hắn bây giờ phát hiện, Chuẩn Thánh thân thể của
hắn quá mức mạnh mẽ, đoán chừng một quyền là có thể giết chết Đại La Kim Tiên
hậu kỳ . Quả nhiên lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh, đã không phải số lượng có
thể bù đắp.

“Ồ, ngươi cũng đột phá Chuẩn Thánh, là Ma Thần sau …” Một âm thanh từ Hỗn
Độn vang lên, làm cả Hỗn Độn điều chấn động quay vòng.

“Là…” Lâm Vũ bị uy thế đè ép, cảm giác như bị hàng tỉ hành tinh va đập, thân
thể thành Thánh lúc này cũng chịu không nổi, muốn rã rời ra từng mảnh.

Hắn trong đầu hiện giờ, chỉ cảm thấy duy nhất một tên trong Hỗn Độn này, có
thể dùng uy thế dễ dàng đè ép một tên thân thể Chuẩn Thánh như hắn.

“Đạo hữu, chúng ta không thù không oán, vì sao lại lấn nhau …” Lâm Vũ khó
chịu gào thét, trong lòng biết Bàn Cổ tính cách không phải tà ác như Ma Thần
còn lại, cũng không sợ vô cớ bị chém chết oan.

“Ồ, đạo hữu không phải là Ma Thần sao, từ trên người ngươi ta cảm nhận được
Ma Thần khí tức, sơ sót nhận lầm, mong đạo hữu thứ tội …” Từ hư không, một
trung niên đại thúc cưỡi lấy Hỗn Độn Thanh Liên bước ra, trên đầu mang Tạo
Hóa Ngọc Điệp, tay cầm Bàn Cổ Phủ, trên người luôn có một tia ý chí bất
khuất, ôn nhu . Vốn muốn một búa chém chết Lâm Vũ, nhưng nhìn thấy Lâm Vũ
không có sát khí, hiếu kỳ tiến lại gần.

“Phù …” Lâm Vũ cảm thấy uy thế như thủy triều rút đi, không nhịn được mệt mỏi
, lau mồ hôi trên trán . Hắn chưa từng nghĩ hai bên trên lệch lại lớn như thế
, Bàn Cổ cho hắn một cái cảm giác, đó là có thể tùy tiện giết chết hắn, quả
thật là vô cùng khủng bố mà.

“Ta tất nhiên không phải Ma Thần, ta chỉ là một sinh linh may mắn chiếm được
phép tắc của Ma Thần mà thôi, không phải Ma Thần …” Lâm Vũ hơi buồn bực nhắc
lại.

Bàn Cổ cũng cười hổ thẹn, lần này hắn cảm nhận lại, quả đúng như lời Lâm Vũ
nói, trên người Lâm Vũ không hề có mùi vị ‘muốn giết’ nồng nặc như đám Ma
Thần kia.

“Là bần đạo sai lầm, không biết đạo hữu muốn đến đây làm gì, nếu có thể ta
không ngại giúp đỡ .” Bàn Cổ thành thật nhận sai, tâm tính trong trắng không
hề bị hoen ố bởi tục khí trần gian.

“Đạo hữu hiểu lầm, ta đến vì thấy có sinh linh nào đó đản sinh, lại cảm giác
cùng bần đạo có duyên, cho nên không ngại đường xa đến đây muốn cùng hắn muộn
phen luận đạo .”

Bàn Cổ càng thêm xấu hổ, người ta chỉ vô tình đi ngang qua, lại xém nữa bị
hắn nhận nhầm là Ma Thần muốn chém giết.

“Đạo hữu nói phải, không biết vị đó tên gì …” Bàn Cổ thuận miệng nói ra ,
muốn dùng tính toán thiên cơ tiết lộ cho Lâm Vũ người muốn tìm kiếm, coi như
đền bù tổn thất.

“Hắn tên Bàn Cổ …” Lâm Vũ than thở, trong lòng thì cười trong bụng.

Hắn xem ra, Bàn Cổ đang muốn bù đắp cho mình, cho nên thuận thế khiến cho
Bàn Cổ càng hổ thẹn càng tốt, như vậy bồi thường phẩm càng lớn . Dù sao lấy
đức tính thành thật của Bàn Cổ, không có đen tối như Lâm Vũ, cũng khó nhận ra
được mình đang bị hố.

Bàn Cổ nghe thấy hắn nói tên mình liền kinh hãi, bấm tay tính toán thiên cơ ,
phát hiện thiên cơ mù mịt, mặc dù không biết vì sao tính toán thất bại, hắn
nhìn Lâm Vũ vẫn cảm xúc muôn màu muôn vị .


Vô Hạn Hậu Cung Truyền Thuyết - Chương #7