Tìm Kiếm Đồng Minh .


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Thời gian thấm thoát thôi đưa.

Lại nửa năm nữa trôi qua . Chiến Thần ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện ,
tiện thể rảnh rỗi trêu chọc một ít thiếu nữ trong tộc sống qua ngày . Hắn làm
như thế bề ngoài khiến Đại Trưởng Lão cùng Tiêu Chiến bớt cảnh giác hắn đi ,
dù sao đã là thiên tài mà không háo sắc tham tài không thể lợi dụng thì chẳng
ai cần, đạo lý này hắn vẫn hiểu . Mà bản chất hắn cũng vốn mê gái nên cũng
không phải kiêng kỵ gì …trừ Yêu Thánh mỗi lần điều giảng kinh.

Đại Loạn Quyết qua một thời gian không ngắn hắn cùng Yêu Thánh trao đổi kiến
thức . Nó không còn đơn thuần chỉ là tu luyện Đấu Khí mà cả Linh Hồn cũng được
tăng cường khi sử dụng . Điều đáng tiếc là Đại Loạn Quyết vẫn chỉ là Huyền
Giai Đỉnh Cấp, mặc dù đã vô hạn tiếp cận Địa cấp nhưng ranh giới mong manh
này lại khó đột phá hơn lên trời nếu chỉ đơn thuần kham khảo công pháp cấp
thấp.

“Ai, Đại Loạn Quyết đình trệ không tiến . Mặc dù tiềm năng của nó đã mạnh mẽ
đến kinh người nhưng tốc độ so lại kém các công pháp cao cấp Thiên Giai còn
một mảnh không nhỏ . Chỉ có dùng công pháp cao cấp để tiếp tục nâng cao giai
bậc mà thôi .”

Yêu Thánh vừa tiếc nuối vừa vui mừng . “May mà vòng xoáy toàn hệ chân khí
trong người ngươi liên tục hấp thụ điên cuồng linh khí xung quanh hơn nữa càng
ngày càng mở rộng đan điền của ngươi ra gắp nhiều lần . Dù hiện tại ngươi tài
nguyên so ra kém các thiên tài khác nhưng mà dưới thực lực Cửu Tinh Đấu Khí có
thể chiến thắng Ngũ, Lục Tinh Đấu Giả thì chỉ có ngươi nha .”

“Hừm, Bộc Tinh Quyền ra sao rồi . Ngươi am hiểu Thần Thể hơn ta, các loại
đánh cận thân phải nhờ đến ngươi nhiều rồi .” Hắn nói.

“Chuyện nhỏ . Bộc Tinh Quyền của ta cũng giống Đại Loạn Quyết, dù chỉ là chưa
hoàn chỉnh phẩm nhưng đã có thể phân là Huyền Giai Đỉnh Cấp rồi . Ta dám cá dù
Địa Giai cũng chưa chắc bằng Bộc Tinh Quyền ta tạo ra . Hừ, thấy ta giỏi
không .”

Hắn cười khổ, sống lâu với nàng như vậy, hắn cũng phát hiện ngoài cái tính
lãnh ngạo, bạo lực ra nàng vẫn có phần nào đó dễ thương của con gái.

“Rồi rồi, ngươi giỏi . Ngày mai ta đi Ma Thú Sơn Lâm, ngươi lo mà ngủ dưỡng
linh hồn lực đi, đến đó còn phải nhờ ngươi nhiều .”

“Hả, người bây giờ muốn tới Ma Thú Sơn Lâm . Nơi đó toàn Tam giai, Tứ giai
ma thú, ngươi chắc không đó .” Nàng hỏi.

“Ừ, hiện tại ở đây cũng không có gì khiến ta năng cao thực lực được . Không
bằng rời khỏi đây, làm một vố vài năm rồi trở về .”

Yêu Thánh gật đầu, nàng quay về trạng thái nghỉ ngơi . Hắn ngồi dậy, mặc
quần áo đầy đủ rồi bước ra khỏi nhà, đi dạo Ô Thản Thành lần cuối.

“Ai, nếu mà có Dược Trần trợ giúp . Không chừng ta có thể trở thành Luyện Đan
Sư, dùng đan dược nâng cao thực lực nhanh hơn nhỉ .” Ở Thế giới này gần một
năm . Chiến Thần mới biết cảm giác các nhân vật chính có hậu trường cứng là đỡ
khổ nhiều như thế nào . Nhiều người nói Dược Trần đâu phải trợ giúp gì, tất
cả là tự do Tiêu Viêm thôi . Vậy xin hỏi, nếu không phải Dược Trần trợ giúp .
Vài năm sau Hồn Tộc tấn công Tiêu Gia thì ai sẽ ngăn cản, Tiêu Viêm tự thân
thiên phú giỏi đi nữa cũng chẳng đáng là Đấu Linh là cùng, dù sao nơi đây
thua thiệt quá nhiều so với các đại tộc, hắn thì lấy cái gì để ngăn cản . Rồi
còn nói gì đến thu phục Dị Hỏa, hủy diệt Hồn Điện, đánh diệt Hồn Thiên Đế
Đấu Đế cấp bậc cường giả.

Đi trên đường phố tấp nập, tiên sư nó lại gặp người hắn không muốn gặp nhất.

Tiêu Huân Nhi hôm nay chỉ muốn mua một ít trang sức, không ngờ lại phát hiện
tên hỗn đản Chiến Thần đi dạo . Nhớ đến chuyện xưa nàng đột nhiên tức giận ra
tay muốn cho hắn một trận.

Hắn vừa gặp nàng liền biết đại sự không hay, quả nhiên vừa không đến một phút
, nàng lại muốn ra tay giết người . Lần này Chiến Thần không đánh mà cười nhạt
.

“Con nhỏ này, ta không phát huy còn tưởng là mèo bệnh à . Muốn làm sao là làm
sao ư .”

Chiến Thần Đại Loạn Quyết khởi động, cả cánh tay hắn bao phủ một lớp đấu khí
vàng kim nhạt, hắn dễ dàng bắt lại tay của Huân Nhi . Dùng lực mạnh một chút
, cả thân hình nhỏ bé của nàng điều nằm gọn trong lòng hắn.

Người ngoài nhìn vô hình còn tưởng hai đứa nhóc chỉ đang chơi đùa, chỉ một số
ít người tu luyện mới phát hiện hai đứa nhóc nhìn thì nhỏ tuổi nhưng thực lực
chả kém người lớn một tí nào.

“Hừ, ra sau núi với ta .”

“Buông ta ra tên sắc lang này, tên dâm tặc khốn kiếp .”

“Hừ, vẩy đi, vẩy đi ...ngươi càng chống cự ta càng thích .”

Hắn ôm cái thân hình nhỏ nhắn của nàng lên vai, khóa lại toàn bộ đấu khi
không cho nàng loạn động . Sau đó hắn vác nàng một mạch đi ra sau núi Tiêu gia
.

“Sau im lặng thế nhỉ .”

Hắn cảm giác Huân Nhi im lặng đến lạ thường, trong lòng có cảm giác không ổn
, Vừa đặt nàng xuống gốc cây liền phát hiện nàng đã khóc đỏ cả mắt.

“Huân Nhi ...ngươi khóc á, ngươi biết khóc cơ á ...a ha ha .”

Hắn nhìn nàng khóc, không những không thấy thương tiếc mà còn ôm bụng cười .
Lần đầu tiên hắn thấy nàng chịu uất ức như vậy, mặc dù chỉ có 7 tuổi thôi ,
thế mà nàng đã trưởng thành khiến hắn cũng phải kinh ngạc . Chuyện khóc này
hắn dám cá thường ngày mặt lạnh không ăn tiền nàng dù có chết cũng không làm.

Huân Nhi nhìn hắn cười lăng lốc, xoa khóe mắt, đứng dậy đá hắn mấy phát.

“Im ngay, có gì hay mà cười …”

Chiến Thần cảm giác nàng nũng nịu đá mấy phát như gãi ngứa, trong lòng thật
ra cũng thầm thương tiếc cho số phận của nàng . Huân Nhi thấy biểu cảm của hắn
liền đột ngột nói ra.

“Ngươi quả nhiên không phải người bình thường . Trong Tiêu gia này, trừ Tiêu
Viêm ra thì ngươi là người ta thấy đặc biệt nhất ...”

Hắn nhàn nhạt không pha trò nữa, đứng dạy ngồi xuống gốc cây đó, lúc này
trên người hắn phát tán ra một nguồn thê lương cổ lão khí chất . Huân Nhi cũng
bình thản lại, ngôi xuống cạnh hắn nhìn trời cao.

“Huân Nhi à, ngươi cũng không phải người thế giới này chứ .”

“Tiêu Chiến Thần, ngươi chắc cũng vậy nhỉ .”

Cả hai cùng nhìn nhau cười.

“Ta sống trong một thế giới con người mạnh mẽ không kém gì nơi này . Họ cũng
sống như ở đây vậy, hạnh phúc vui tươi ….ha ha, éo có âu . Nói thật sự là
nơi trước kia của ta chỉ là chiến tranh cùng với chiến tranh . Người chém giết
người, thần chém giết thần rồi lại tới thần chém giết dị tộc ...Chiến tranh
liên miên không hồi kết . Một cuộc sống quá nhạt nhẽo nhỉ, còn ngươi thì sao
…”

Huân Nhi cười thê lương . “Phải chi ta biết thì hay quá, đáng tiếc ta chẳng
nhớ được gì cả, chỉ biết bản thân có linh hồn của người trưởng thành, hành
động, ý thức ...điều trưởng thành . Ta làm bạn với Tiêu Viêm cũng chỉ vì hắn
giống ta thôi, không ngờ không lâu sau lại gặp được ngươi, một tên khốn nạn
nhưng ít nhất cho ta cảm giác an toàn hơn nhiều tên kia .”

Hắn nhúng vai, Tiêu Viêm tính cách ai chả biết, tuy quyết đoán, thông minh
, tài trí ...nhưng lại vô cùng ích kỷ, chỉ cần hắn muốn, dù là giết người
đoạt vật hắn cũng làm được . So với Hồn Tộc, thật ra hắn chẳng hơn là bao
nhiêu, chỉ khác là có nhiều người làm hậu trường ủng hộ hơn thôi.

“Ngươi muốn thoát khỏi Cổ Tộc tìm lại tự do sao .”

Huân Nhi kinh ngạc nhìn hắn . “Ngươi cũng biết được ta suy nghĩ gì sao .”

“Ừ, chả lạ gì . Hơn nữa ta còn có cách để trợ giúp ngươi nữa .”

Nàng kỉnh hỉ, cầu xin . “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất
định trả cái giá mà ngươi muốn .”

Hắn cười tà ác . “Được thôi, ta không cần gì, chỉ cần ngươi sao này làm vợ
ta là được .”

“Cái gì .”

Một hồi liên hoàn âm thanh la hét quỷ khóc thân sầu, cả vùng núi hậu viên
Tiêu gia xuất hiện tiếng người thần bí gào hét trong đau đớn.

Tiêu Huân Nhi xoa xoa cổ tay, nhìn hắn bị nàng vùi dập nằm la liệt dưới đất
thở dài như trút được gánh nặng, nàng nói.

“Được rồi, ta đồng ý .”

Hắn ngốc đầu dậy tưởng mình nghe lằm.

“Ngươi nói gì, nói lại xem .”

Huân Nhi xấu hổ đỏ mặt . Tên này không biết ý tứ gì sao, bảo con gái cứ nhắc
đến chuyện xẩu hổ này nhỉ . Nàng bồi thêm một đạp cho hắn in khuông mặt ngọc
ngà xuống đất cứng.

- - - - - - - - - - - ( Huân Nhi là Trùng Sinh Giả là ta lấy ý tưởng từ một
đọc giả . Chú ý là Trùng Sinh Giả chứ không phải Xuyên Việt Giả, muốn biết
khác biệt mời lên google .) - - - - - - - - -


Vô Hạn Chiến Thần - Chương #5