Phút Sinh Tử


Người đăng: bunnyanchoi1482

Quỳnh ngã xuống đất, Minh ôm lấy Quỳnh . Quỳnh nói giọng thều thào
- Anh không sao chứ? (Vừa nói Quỳnh vừa đưa tay lên sờ mặt Minh)
Bàn tay nhỏ nhắn đầy máu và những vết cắt.
- Anh không ....không sao hết.....sao em ngốc vậy? sao lại đỡ con dao cho anh
- Em không muốn...nhìn thấy.....anh...bị thương....
Minh ôm lấy Quỳnh vào lòng. Vết thương ở bụng do cây dao đâm vào giờ đang chảy
máu đầm đìa, máu thấm vào áo loan ra làm người Quỳnh đầy máu
Minh bế Quỳnh chạy ra ngoài. Vừa chạy Minh vừa gọi Quỳnh, ủng hộ tinh thần
Quỳnh
- Em mở mắt ra đi, em đừng ngủ, em nhìn anh nè .....Làm ơn mở mắt ra đi mà...
Minh dùng hết sức chạy ra đường lớn. Vừa chạy vừa gào thét
- Có ai không......làm ơn giúp với....cứu vợ tôi với..........làm ơn
đi.......có ai không.....
Minh chạy đến trạm y tế gần nhất.
- Làm ơn cứu giùm vợ tôi.....(Minh đặt Quỳnh lên băng ca, những người trong
trạm y tế cố gắng cầm máu tạm thời cho Quỳnh)
Sau đó, xe cấp cứu đến đưa Quỳnh vào bệnh viện
Quỳnh kiệt sức quá nên đã ngất. Minh theo xe băng ca chạy đến phòng cấp cứu,
bác sĩ ngăn cản lại
- Xin lỗi, người nhà không được vào. (Đưa cho Minh một tờ giấy cam kết) Đây
là giấy đồng ý phẫu thuật, vì con dao đã đâm quá sâu chúng tôi phải tiến hành
phẫu thuật rút dao ra ngay
- Được, miễn sao các ông cứu được cô ấy, bao nhiêu tiền cũng được (Ký tên)
- Được rồi, mới anh đợi ở đây
Mẹ Quỳnh cũng chạy đến, vừa thấy Minh đã hốt hoảng hỏi
- Thật ra mọi chuyện là sao vậy.....con có thể giải thích cho bác biết hay
không
Minh kể lại mọi chuyện cho mẹ Quỳnh nghe. Mẹ Quỳnh xúc động nên khóc. Cả hai
người đều lo lắng vô cùng, ngồi túc trực để đợi cuộc cấp cứu hoàn thành
Hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ bước ra ngoài. Minh lập tức chạy đến
- Bác sĩ vợ tôi sao rồi?
- Chúng tôi đã phẫu thuật rút dao ra cho cô ấy thành công. Nhưng do suy nhược
cơ thể, lại thêm mất máu quá nhiều nên dẫn đến tình trạng hôn mê
- Vậy khi nào thì cô ấy tỉnh lại
- Còn tùy thuộc vào ý chí bệnh nhân nữa. Nhưng anh không cần quá lo lắng,
chúng tôi sẽ tiến hành theo dõi tình trạng bệnh nhân
- Vậy cảm ơn bác sĩ. tôi có thể vào trong đó được không
- Đợi chúng tôi chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức đã
- Dạ, cảm ơn bác sĩ
Sau khi Quỳnh được chuyển đến phòng hồi sức, Minh đến ngay phòng để thăm
Quỳnh. Quỳnh nằm ở phòng hồi sức đặc biệt do Minh sắp xếp để Quỳnh được yên
tĩnh nghỉ ngơi. Minh bước vào phòng. Nhìn thấy Quỳnh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh
lại. Nét mặt xanh xao, Minh tiến lại gần Quỳnh, ngồi xuống cạnh Quỳnh, nắm lấy
tay Quỳnh và khóc thật nhiều. Tình cảm Minh dành cho Quỳnh càng trở nên sâu
đậm hơn
- Em mau mở mắt ra nhìn anh đi.......anh muốn được thấy nụ cười của em, anh
muốn nhìn thấy em chạy nhảy như bao ngày nào.....anh không quen nhìn thấy em
nằm im như thế này đâu.......(Khóc)
Hai ngày sau, Minh ngồi cạnh Quỳnh, tay Minh vẫn nắm tay Quỳnh, đột nhiên ngón
tay Quỳnh nhút nhích. Minh mừng rỡ
Mắt Quỳnh từ từ mở ra. Minh cười thật tươi
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi
Quỳnh cử động, vết thương lại đau làm Quỳnh nhăn nhó mặt mày
- Em đừng cử động, em nằm im đi
- Anh có ....tin gì....của Hòa không (Quỳnh cố gắng nói từng chữ)
- Hắn hại em ra nông nổi này, em còn lo cho hắn nữa hả
- Em không tin Hòa nhẫn tâm như vậy đâu, em không muốn anh ấy sai càng sai
nữa
- Em muốn gặp hắn phải không? Anh có cách giúp em
Minh về nhà của Quỳnh, bày mưu loan tin đồn rằng Quỳnh đang trong tình trạng
nguy kịch
Tin đồn đến tai của Hòa. Tối hôm đó, Hòa cải trang đến bệnh viện để thăm
Quỳnh.
Hòa bước vào phòng, lúc này Quỳnh đang giả vờ ngủ
Hòa ngồi xuống nắm lấy tay Quỳnh
- Anh xin lỗi, anh không muốn làm em ra nông nổi này đâu. Anh đáng chết lắm.
Anh xin lỗi em
- Anh thấy mình có lỗi với em thật sao?
- Em không phải đang nguy kịch sao............
- Anh muốn em chết lắm hả
- Đâu phải......em khỏe hẳn rồi hả
- (Gật đầu) Nếu anh thấy có lỗi với em vậy hãy nghe lời em, đi tự thú đi
- (Suy nghĩ)
- Anh nghe lời em đi. Em không đáng để anh bỏ hết tương lai của mình vì em
đâu. Chúng ta là bạn từ nhỏ, em tin chắc một điều rằng anh không phải loại
người trốn tránh trách nhiệm đâu. Đúng không?
Đúng lúc đó, cảnh sát xông vào
- Anh bị bắt về tội cố ý bắt cóc và gây thương tích, mời anh theo chúng tôi
về đồn
Hòa không chống cự nữa mà chấp nhận đưa hai tay ra để cho cảnh sát còng tay
lại
Trước khi đi, Hòa nhìn lại Quỳnh
- Cảm ơn em, tạm biệt
- (Cười)
Minh chạy vào trong phòng Quỳnh
- Em có sao không? Hắn có làm gì em không
- Em không sao?
- Ờ.....Anh có nấu cháo nè, em ăn đi
Minh đúc từng thìa, từng muỗng cháo cho Quỳnh, hằng ngày Minh đều đến ở cạnh
Quỳnh kể những chuyện lúc nhỏ của Minh cho Quỳnh nghe, ngược lại Quỳnh cũng kể
chuyện lúc nhỏ của Quỳnh cho Minh nghe
Nhờ khoảng thời gian này mà hai người hiểu nhau hơn
- Lúc nhỏ anh quậy dữ lắm, lì lợm cực kỳ, anh chuyên môn bày trò quậy phá,
hàng xóm xung quanh lúc nào cũng chạy qua nhà mách mẹ anh :)
- Chà.....trông anh lịch sự phong độ vậy mà có một tuổi thơ kinh khủng khiếp
vậy đó hả....Hihi
- Em coi thường anh đó hả, anh đâu phải công tử bột đâu
Từng ngày trôi qua, sức khỏe Quỳnh cũng hồi phục hẳn.Bác sĩ cho phép xuất
viện. Minh cũng Quỳnh về nhà. Sau đó để tiện chăm sóc cho Quỳnh, Minh đã dọn
đến nhà Quỳnh ở
Gần một tháng sau. Quỳnh và Minh quyết định trở về Mỹ. Ngày ra sân bay, mẹ
Quỳnh bịnh rịnh
- Con đi ráng giữ gìn sức khỏe nha. Vết thương con đã lành lại hẳn chưa đó
- Mẹ yên tâm đi. Con chạy nhảy còn được mà (Nhảy lên) Ui da.
- Thấy chưa, anh bảo em cẩn thận rồi mà. Không được nhảy nhót lung tung nữa
- (Cười) Tụi con đi nha mẹ. Tới giờ rồi
- Ừ, hai con nhớ giữ gìn sức khỏe . (Chào tạm biệt)
- Bye bye mẹ
- Cháu chào bác cháu đi
Nói rồi cả hai cùng lên máy bay. Trở về Mỹ


Vợ Giả - Chương #24