Âm Mưu Của Người Bạn Thân


Người đăng: bunnyanchoi1482

Sáng hôm sau, Quỳnh vừa mở cửa ra thì thấy Minh đứng trước cửa
- Sao anh đến đây sớm vậy?
- Đến tìm em thôi mà. Chắc tại anh nhớ em quá, chịu không được nên anh đã đến
đây sớm thật sớm đó
- Đi dạo vài vòng sẵn tiện tập thể dục luôn không?
- Tuyệt quá rồi...Đi thôi
Cả hai vừa đi dạo vừa trò chuyện, cười đùa vui vẻ. Một người đi đến đụng phải
Minh
- Xin lỗi, tôi vô ý quá - Người đó xin lỗi
Quỳnh phát hiện ra người quen. Tỏ vẻ vui mừng
- Hòa phải không?
Người đó ngước mặt lên nhìn Quỳnh
- Quỳnh hả?
Hai người ôm lấy lấy nhau vẻ vui mừng.
- Nè nè.- Minh kéo Quỳnh ra . Giữa đường giữa xá đó
Quỳnh bật cười
- Em quên giới thiệu . (Chỉ vào người kia) Đây là Hòa, bạn từ nhỏ của em, tụi
em học chung từ nhỏ đến lớn
- Chào anh - Hòa chào hỏi Minh
- Còn đây là......
- Chồng cô ấy (Quỳnh chưa kịp nói thì bị Minh chen ngang)
Hòa ngạc nhiên tỏ vẻ thất vọng
- Là chồng sao?
- Đúng
- Thật ra chuyện là thế này (Quỳnh giải thích) mọi chuyện là....
- Không có gì để giải thích hết (Lại chen ngang nữa)
- À....em về Việt Nam khi nào vậy?
- Em vừa về hai ngày trước
Hòa kím chuyện bỏ đi
- Thôi, anh có việc rồi, tạm biệt em
- Tạm biệt, có rãnh qua nhà em chơi nha (Quơ quơ tay)
- (Minh kéo tay Quỳnh xuống) Làm gì mà hưng phấn dữ vậy, em thân với anh ta
lắm à
- Phải đó, tụi em chơi rất thân từ nhỏ đến bây giờ :) . Đi thôi
Minh : Tỏ vẻ không vui
Sau đó cả hai đi ăn sáng rồi về nhà
- Tối nay chúng ta đi chơi không - Minh đề nghị
- Okey :)
Cả ngày trôi qua thật nhanh. Tối đến Minh vào nhà chở Quỳnh đi chơi
- Đi được rồi em
- Chưa được, anh đưa em vào bệnh viện thăm ba em trước rồi mình đi chơi luôn
- Ừ, sao cũng được hết đó
Cả hai đến bệnh viện thăm ba của Quỳnh, sau đó thì đi đây đi đó khắp nơi chơi
Tối trên đường về nhà, trên đường có một cái nắp ống cống bị hở, vì mang giày
cao gót nên gót giày vướng vào đó làm gót giày gãy ra
- Chết rồi, gãy mất tiêu rồi
- Không sao đâu, leo lên lưng anh đi, anh cõng về
- Thôi, kỳ lắm (Cười)
- Ai nhìn đâu, leo lên đi.....
Quỳnh leo lên lưng Minh, Minh cõng về về. Cách đó không xa, một ánh nhìn lén
lúc từ sau một gốc cây hướng về phía Minh và Quỳnh
Vừa đi vừa đùa giỡn, đến những hơn 10 giờ tối mới về được đến nhà. Vừa đến
trước cửa đã thấy Hòa đứng đó
- Anh bỏ em xuống đi
Đi lại chỗ Hòa đứng
- Anh đến đây khi nào vậy?
- Nãy giờ rồi
- Xin lỗi anh nha, em không biết anh đến tìm em.(Mở cửa) - Hai người vào nhà
chơi
- (Hòa từ chối) Không cần đâu, anh đến đây chỉ muốn nói chuyện với em thôi,
em theo anh ra đây chút
- Làm gì dạ ? (Ngạc nhiên hỏi)
- Không được, tối rồi, em đi ngủ đi (Minh ngăn cản)
- Đâu có sao đâu. (Đi theo Hòa ra một chỗ khá xa)
Minh cũng lén lút theo sau, tìm một chỗ nghe lén
Hòa đứng đối diện với Quỳnh, nói năng một cách nghiêm chỉnh, không còn hài
hước như trước
- Em còn nhớ lý do em ra nước ngoài là gì không?
- Tất nhiên nhớ chứ. Kím tiền nuôi gia đình
- Vậy việc kết hôn là sao?
- Là kết hôn giả đó . Được rồi, anh vào vấn đề chính đi
- Sao em biết là anh còn việc khác muốn nói
- Chúng ta chơi chung từ nhỏ tới bây giờ, em không hiểu anh thì ai hiểu anh
nữa
- Chưa hẳn. Còn chuyện này có lẽ em chưa biết
- Chuyện gì nữa đây ta......
Hòa dùng hai tay của mình nắm lấy hai tay Quỳnh . Minh thấy vậy tức điên lên
nhưng cố nhịn để nghe xem Hòa muốn nói gì
- Thật ra là.......là....từ nhỏ anh đã rất thích em rồi
- Em biết mà, anh thích em nên mới làm bạn thân với em
- Không phải đâu. Tình cảm đó anh vẫn còn giữ đến bây giờ. Nó không còn là
thứ tình cảm giữa những hai người bạn thân nữa, mà bây giờ nó là tình yêu. Anh
yêu em
- Anh ấm đầu rồi hả. Hihi. Không vui chút nào
- Anh nói thật đó, gần một năm trước em bỏ ra nước ngoài là anh đã đau lòng
lắm rồi. Anh nhớ em vô cùng. Anh thật sự rất yêu em
- Anh nghe em nói nè.
- Em nói đi
- Điều trước tiên là em cần phải xin lỗi anh. (Cuối đầu) Xin Lỗi anh rất
nhiều. Em thật ra chỉ xem anh là một người bạn tri kỷ từ thuở nhỏ thôi à.
Ngoài ra em không có tình cảm giữa trai gái với anh đâu.
- Anh không muốn (Khóc)....Anh không muốn làm bạn thân của em.....anh không
muốn đâu.......Tại sao em không yêu anh......Có phải tại thằng hồi sáng anh
gặp đúng không. Em vì nó mà bỏ anh phải không (Xiết chặt tay Quỳnh)...em nói
đi...nói đi.....
- Anh bỏ em ra đi. Đau quá à
Minh chạy đến
- Nè.....anh buông cô ấy ra....(Đẩy Hòa ra) Anh đừng có mong động đến vợ tôi
- Mày đừng có mong nữa. Nếu tao không có được cô ấy thì mày cũng đừng có mong
có được cô ấy
- Anh điên thật rồi. Chúng ta đi thôi (Minh dìu Quỳnh đi)
- Mày cứ đợi đó đi
Minh dìu Quỳnh vào nhà chăm sóc cho Quỳnh. Sau đó Minh trở về khách sạn. Minh
vừa đi thì có tiếng người gõ cửa. Quỳnh tưởng là Minh
- Sao vừa mới về đã quay lại rồi (Mở cửa ra). Sao lại là anh?
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra Quỳnh đã cảm thấy mơ màng. Định thần lại thì thấy
mình đang bị trói cả hai tay.
- Sao mình lại bị như thế này?
Một người bước vào. Người đó là Hòa
- Em tỉnh lại rồi hả. Lượng thuốc mê anh tính toán vừa đủ
- Anh bắt tôi làm gì vậy?
- Em giả vờ hay thật sự không biết vậy. Em quên là tối qua anh đã nói gì hay
sao?
Nhớ Lại
- Thứ tao không có được mày cũng đừng mong có được
Bây giờ thì Quỳnh đã hiểu.
- Em nhất định phải thuộc về anh
- Tôi thật không ngờ anh lại trở thành hạng người như vậy
- Chỉ tại anh yêu em quá thôi
- Anh không phải là Hòa mà tôi quen, Hòa của tôi là một người hiền lành, tốt
bụng, anh ấy không giống như anh. Không nhẫn tâm như anh
- Để có được em, anh có nhẫn tâm hơn cũng còn được nữa đó (Cười đểu, mà công
nhận đểu thiệt)
Minh đến nhà Quỳnh tìm Quỳnh muốn chở Quỳnh đi ăn, nhưng đứng đợi mãi sao
không thấy Quỳnh mở cửa ra
- Ủa, sao hôm nay dậy trễ vậy kìa.....Không lẽ ngủ nướng hả trời
Gõ cửa........gõ cửa ......
- Dậy đi em ơi, sáng quá trời rồi.....
Gọi mãi mà không thấy Quỳnh trả lời. Minh đẩy cửa vào, cửa không có khóa mà
chỉ khép hờ
Minh vào nhà tìm mà chẳng thấy Quỳnh đâu. Chỉ có mỗi thằng Heo ngủ trong phòng
Minh đánh thức thằng Heo dậy hỏi
- Heo, chị hai em đâu rồi
- Em đâu có biết, em mới ngủ dậy, tối qua em thức khuya học bài
- Vậy tối qua chị hai em đi ngủ trước em hả?
- Em cũng không biết, mà lúc trước khi chị hai đi ngủ em có nghe chị hai mở
cửa ra nói chuyện với ai đó mà nghe giọng nói cũng quen quen
- Gì chứ, lúc anh về là chị em còn gặp ai nữa à
- Hình như vậy, có người gõ cửa, chị hai ra mở cửa nói chuyện gì đó vài câu
là chị hai im ru luôn, em nghĩ là chị hai đi ngủ rồi
- Chị hai em đi ngủ sao không đóng cửa lại
- Em đâu biết đâu
Minh ngồi đợi Quỳnh, thời gian trôi qua từng giờ, từng giờ nhưng vẫn không
thấy Quỳnh đâu
Minh bắt đầu lo lắng. Tay Minh đụng phải một cái gương soi mini làm nó rơi
xuống đất vỡ tan tành . Có điềm không hay rồi


Vợ Giả - Chương #22