Bức Ảnh


Người đăng: bunnyanchoi1482

Nổi buồn của Huy ngoài Huy ra thì không ai có hiểu được, Huy cẩn thận đặt tấm
ảnh vào học tủ rồi lên giường ngủ, vừa nằm xuống thì Huy đã ngủ say, có lẽ do
đi đường xa nên mệt mỏi. Sáng hôm sau, hôm nay là chủ nhật nên Minh và Quỳnh
được nghĩ cả ngày, gia đình đang ăn sáng cùng nhau. Mọi người đều trò chuyện
vui vẻ, chỉ Huy là ít nói nhất, cử chỉ của Huy hầu như chỉ là dán mắt vào
Quỳnh. Quỳnh và Minh cũng đã phần nào nhận thấy được cái nhìn kỳ lạ của Huy
mỗi lần Quỳnh nói chuyện, nhưng cũng cho qua. Sau khi ăn xong, Quỳnh thì giúp
bác Chi lau dọn, còn Minh và Huy thì ngồi trò chuyện vui vẻ trên ghế salong.
Một lát sau khi Quỳnh dọc dẹp xong:
- Minh đại ca! hihi
- Hôm nay đại ca đồ
- (Le lưỡi) Hôm nay có tiết mục gì hay không (Muốn đi chơi nên nịnh bợ)
- Hông biết, ở nhà cho khỏe, tuần nào cũng đi không biết mệt hả? - Minh giả
vờ cằn nhằn
- (Năn nỉ) Thôi mà, đi chơi đi, đúng rồi, lần này khác mấy lần trước, lần này
có anh hai đi chung mà đúng không (Nháy mắt với Huy, muốn có người cùng phe)
- Để suy nghĩ đã ????
- Đi chơi đi, năn nỉ luôn đó. Nha.....
- (Huy đỡ lời) Đi chơi Minh ơi, anh cũng muốn đi chơi cho biết :)
- Nếu anh hai muốn thì đi?
- Hứ, tôi năn nỉ muốn gãy lưỡi thì không chịu đi, anh hai nói một câu là đi
liền. Đúng là cái đồ khó ưa
- Nói nữa không, ký cái cốc bây giờ.. ( Hâm dọa)
- (Chạy mất tiêu, trốn lên phòng thay đồ)
Trước cổng, Minh lái xe đến
- Lên xe đi
- Quỳnh nhanh nhảu chạy lên ghế trước ngồi
- 1...2...3 ....Go
Cả ba chạy khắp nơi chơi, đến trưa
- Anh Minh tôi đói bụng quá à, đi ăn đi
- Cô lắm chuyện thật đó
- Thôi Minh, chúng ta đi ăn đi, để anh khao cho
- Yeah ! Lêu lêu - trêu Minh :D
Trong nhà hàng
- Nhoăm nhoăm, xong oy, no quá
- Coi em kìa, ăn uống dính tùm lum (Lấy khăn giấy chùi miệng cho Quỳnh)
- (Quỳnh ngại nên cầm lấy khăn giấy) Để em tự lau được rồi (Cười ngại)
Minh ngồi nhìn không hiểu gì hết
- (Gì vậy? Vợ mình mà. Giả vờ tằng hắng) Cô no rồi phải không, chúng ta về
thôi
- Okey
Về đến nhà, bác Chi làm bánh để cả nhà ăn:
- Minh, con lên phòng gọi anh con xuống ăn bánh mẹ làm nè
Minh lên phòng tìm Huy, nhưng Huy không có ở trong phòng. Minh bước vào phòng
gọi nhưng không thấy Huy, Minh đang tính quay ra ngoài thì Minh nhìn thấy một
tấm ảnh, Minh nhặt lên xem, Minh hốt hoảng khi tấm ảnh có hình Huy và Quỳnh
đang ôm nhau rất thân thiết.
Sau khi ăn bánh xong, Huy lên phòng, Minh cũng lên theo
Huy mở học tủ bàn muốn lấy ảnh ra xem thì Huy phát hiện tấm ảnh ra biến mất từ
lúc nào
- Ủa, tấm ảnh của mình đâu rồi? . Huy lục tung cả căn phòng. Còn Minh thì
đứng ở bên ngoài, thấy Huy xem trọng bức ảnh đến như vậy thì càng cảm thấy kỳ
lạ. Minh bước vào phòng
- Anh tìm cái này phải không - Đưa bức ảnh ra
- Sao em lấy đồ của anh (Chau mày)
- Em không cố ý, em nhặt nó dưới đất, nhưng em thật sự không hiểu tại
sao.......sao....lại..như vậy?
- Em không cần nói nữa, anh biết em muốn nói gì
- Vậy anh giải thích đi, chuyện này là sao?
- Thật tấm ảnh này là của anh với bạn gái anh
- Bạn gái của anh sao?
- Đúng, quả thật dung mạo Quỳnh rất là giống bạn gái của anh. Hai năm trước,
anh ở Pháp có quen một cô gái tên Rose, tên Việt của cô ấy là Ngọc Anh, cô ấy
cũng là người Việt, cô ấy qua Pháp du học thì đã gặp anh, tụi anh quen nhau
hơn một năm thì bắt đầu xảy ra nhiều chuyện khiến chúng tôi cãi nhau, cô ấy đã
giận anh. Vào một ngày kia, anh dự định sẽ xin lỗi đồng thời cầu hôn cô ấy,
nhưng thật không ngờ, cô ấy đứng trước mặt anh, vậy mà một chiếc xe chạy tới
đã mãi mãi mang cô ấy đi khỏi anh
Huy vừa kể vừa khóc, nước mắt của con trai rất ít rơi, nhưng một khi đã rơi
thì chắc chắn rằng chuyện đó phải đau lòng lắm.
- Thì ra mọi chuyện là vậy. Chả trách sao anh lại đối xử rất tốt với Quỳnh
- Phải, ngay lần đầu gặp Quỳnh, anh còn lầm tưởng rằng Quỳnh là Rose vì vậy
anh mới không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Có lẽ anh đã có nhiều cử chỉ
quá đáng lắm đúng không. Có gì thì cho anh xin lỗi nha
- Thôi, không sao đâu, thì ra chỉ là hiểu lầm, em còn
tưởng.........hihi.....Bây giờ em yên tâm rồi
- (Quỳnh bất ngờ xuất hiện) Hà.....hà..... bắt quả tang nghe. Hai người nói
xấu em phải không
- Bất ngờ xuất hiện làm hết hồn
- Chứ không phải có tật giật mình hả
- Đâu có đâu
- Mẹ gọi hai anh xuống nhà ăn bánh kìa. Em đi trước nha (kẻo bị giành ăn hết)
- Đúng là cái tật ham ăn không bỏ (Minh phàn nàn)
- Vậy mà có người thích người ta chết được (Nói đùa với Minh) Đi thôi
- Ê nè, ăn ít thôi chừa anh với
Đáng yêu thật, mọi thứ đã chứng minh rằng trên thế giới này kuon6 tồn tại một
tình yêu đích thực :D


Vợ Giả - Chương #11