Người đăng: bunnyanchoi1482
Như Quỳnh - Một cô gái khờ khệch, ngốc nghếch, vô tâm, phải nói là sống nội
tâm mới đúng. Làm việc thì không nhanh lẹ như người ta, kỹ năng sống rất yếu.
Năm 17 tuổi, một người chị họ hàng cũng không xa lắm, đến nhà Quỳnh chơi, thấy
Quỳnh cũng lớn rồi, không nên suốt ngày chỉ ở bên cha mẹ, ăn bám mãi thì biết
khi nào mới lớn lên được. Vì vậy, chị họ đó đã nói với mẹ của Quỳnh :
- Con Quỳnh nó lớn rồi sao không cho nó đi làm đi dì Bảy - nói với mẹ của
Quỳnh
- Nó thì lớn rồi nhưng nó khờ khờ khạo khạo như vậy thì làm gì ăn được
- Con có thằng em họ bên ngoại. Gia đình nó đang sống bên Mĩ. Hay là con nói
với mẹ nó cho nó với con Quỳnh kết hôn để con Quỳnh ra nước ngoài làm việc
kiếm tiền phụ gia đình, con tính vậy được không dì
- Ờ cũng được. Để dì coi rồi tính
- Quỳnh cưng chịu ra nước ngoài làm việc không? Tiền lương tháng bên đó cũng
cao lắm - Người chị họ nói với Quỳnh
- Dạ thì sao cũng được. Tùy mẹ em bả quyết định à ...
- Vậy để về chị bàn với người ta coi sao
Sau đó ít lâu, người chị họ đến nhà nói với mẹ Quỳnh
- Mọi chuyện con đã bàn tính rồi đó dì Bảy. Người ta ở bên nước ngoài cũng đã
chịu, bây giờ chỉ còn mỗi việc làm giấy đăng ký kết hôn với con người ta là
xong :D
Một năm sau đó, Như Quỳnh đã tròn 17 tuổi, đủ tuổi để làm giấy đăng ký kết
hôn. Mọi việc cũng đã được tiến hành như dự tính. Ngày lên sân bay, cả gia
đình Quỳnh cùng đến để tiễn Quỳnh đi. Mẹ của Quỳnh ôm lấy Quỳnh và nói :
- Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhe
- Dạ! Con biết rồi mẹ. Thôi đến giờ rồi con đi nha, bye bye mọi người
Quỳnh cười thật tươi, nhưng vừa quay mặt vào trong, 2 hàng nước mắt đã ướt đẫm
trên 2 má Quỳnh. Mặc dù Quỳnh rất buồn vì phải xa gia đình, nhưng Quỳnh đã
không khóc trước mặt họ mà những giọt nước mắt ấy đã được Quỳnh giấu kín sau
nhựng nụ cười. Quỳnh bước từng bước thật chậm vào máy bay. Quỳnh rất sợ nhưng
cố ra vẻ thật vui. Quỳnh tự an ủi mình bằng nhiều cách. Tâm trí Quỳnh hiện ra
một ý nghĩ "Cứ việc đi, có gì đâu mà sợ".