- Sống Lại


Người đăng: Nguyệt Hạ Giai Nhân

Bóng tối bao trùm lên tâm trí đại ma đầu, vụ nổ lớn đã làm hắn mất đi ý thức

Sau tiếng cười trách than cho số phận thì một tiếng nói yếu ớt vang lên bên
tai hắn, hình như là vì sự xuất hiện của hắn mà người này mới nói vậy, tiếp
theo đó là rất nhiều tiếng nói vang lên bên tai hắn, mở mắt ra hắn thấy người
này như muốn khóc nhưng lại muốn cười, nhưng rồi một bàn tay đưa hắn nhấc bổng
lên không trung, chẳng lẽ là hắn đang sang bên kia thế giới và đang bị ném đi,
hay là hắn được mượn xác hoàn hồn vì cảm giác này thật chân thực đến khó
tin???

Chứ hắn chắc chắn đã chết rồi, khi cười chưa dứt hắn cảm giác máu thịt hắn bị
xé tung ra, cảm giác đau đớn mới vừa mất đi mà thôi?

Trước mặt hắn là cái trần, kiến trúc có lẽ hơn có xu hướng hình vòm, khi chết
hắn đang ở một quốc gia nghèo đói nằm giữa hai nước M quốc và T quốc cơ mà?
một ý nghĩ sinh ra trong đầu hắn?!!!

Một là đã xuyên việt như trong mấy cuốn tiểu thuyết trước và sau thập niên thứ
10

Hai là hắn được phụ thể sống lại

Bà mẹ nó, phụ thể sống lại thì ông giết chết cha mấy thằng già chính trị ép
ông đi chết, còn xuống địa ngục thì chắc không phải rồi, không khí trong lành
như lúc hắn lên núi vậy, trời vẫn sáng. Địa ngục thì không thể nào sáng tưng
bừng như giữa trưa mùa hạ như thế này được.

Tử Hoàng cố gắng nhìn cho rõ, nhưng hắn chẳng biết chuyện quái quỷ gì đang xảy
ra với hắn cả, hắn cựa quậy cả nửa ngày mà cũng không nhúc nhích ra khỏi bàn
tay người khổng lồ đang nhấc hắn lên cả, thân tuyệt thế võ công dường như vô
lực.

Chỉ khi hắn cố đưa bàn tay yếu nhợt này lên nhìn, thì lập tức kinh hãi, hắn
kêu lên, hắn chửi"

Con mẹ nó, cái đéo gì thế này, tại sao ta lại trong thân thể kẻ sơ sinh. Cơ mà
cũng không sao, trẻ sơ sinh cũng tốt, dù sao cũng được sống lại rồi, ông đây
chưa chết, đúng là phúc lớn mạng lớn mà. Không ngờ lại được sống lại, chuyện
tốt chuyện tốt, xem ra những tên mình giết toàn tên đáng chết lên được ông
trời ban ơn đây mà, người tốt thường hay được đền đáp! Hahahaaaa

Hắn thì gào lên sung sướng, người xung quanh thì lại thấy tiếng hắn kêu lên
thành :

Oe Oe Oeeeoe Oe Oe Oeoeoeoeeo Oe oeoe, tiếng khóc rất dài

Cố ngó sang xung quanh, cái mẹ gì vậy, phước lớn vậy ư, phải đến 20 người hầu
đang quây xung quanh cái giường mà mẹ hắn kiếp này vừa đẻ ra hắn, hắn nghĩ
"vào già giàu rồi, sướng con mẹ nó rồi, mạng lớn, phúc lớn thì chắc kiếp này
không thể nào chết sớm được đâu"

Điều tiếp theo trong khi đang cố nhìn xung quanh, Tử Hoàng thò tay tìm khối
thịt của hắn, con mẹ nó, xuyên việt thành gái thì dù mạng lớn phúc lớn ông
cũng không cần thọ nữa, ông sẽ cắn lưỡi tự sát. May thay, hắn thở dài, trọng
sinh rồi nhưng vẫn còn khối thịt huyền thoại, đúng là đại cát đại đại cát mà.

Khi vừa nhìn xong, hắn lập tức nhớ đến, mồ hôi liền toát ra, ướt sũng cả gáy
của hắn. Hắn cũng không có khả năng lau gáy, cảm giác nhớp nháp cũng chẳng ảnh
hưởng gì, thôi cứ kệ, người hầu đông như thế này tí để bọn họ làm.

Lấy lại bình tình, nhìn ngó xung quanh lúc nữa xem trọng sinh đến quốc gia
nào, chứ sang thế giới khác thì chết thật, hắn còn chẳng bao giờ đọc mấy tiểu
thuyết ý cả, cùng lắm đọc mỗi mấy bộ truyện tranh cổ đại và truyện hentai của
bọn nhật mà thôi, chứ cái thứ kiếm hiệp với marvel thì bây giờ đã đầy đường
rồi, không rảnh để mà đọc nha.

Thân thể hắn đang được bàn tay kia hạ xuống, hắn nghĩ người này chắc là cha
hắn, không sao, dù gì thì ông cũng góp phần cho tôi sống lại, gọi ông một
tiếng cha cũng là điều hợp lý, dù sao thì kiếp trước tôi cũng không có cha mẹ,
kiếp này được đền bù rồi.

Nhưng! Sau khi đặt xuống, nhìn cái kiến trúc được rõ hơn, nhìn cái thân thể
kia, thì Tử Hoàng lại giật mình, bà mẹ nó, cha ta là người khổng lồ ư, làm sao
lũ người hầu kia lại chỉ cao đến ngực hắn vậy? Trọng sinh vào truyền thuyết
các vị thần Ai Cập ư, ta là thần ư? Cố ngó ra cửa sổ, hình như là thật, xung
quanh tuy không có mây dầy đặc nhưng không thấy kiến trúc xung quanh, trọng
sinh thành thần, Tử Hoàng thầm lậy hết thánh lại đến phật rồi lậy nốt cả các
thần, trọng sinh thành thần lại còn có 1 đàn người hầu, ai sướng bằng hắn.

Nhưng dù có ảo tưởng cực đại, thì Tử Hoàng cũng phải bình tĩnh lại thôi, bản
thân là sát thủ thì hắn lập tức xem xét lại tình hình xung quanh, chiếc giường
này, sang trọng thật đấy nhưng cũng chỉ là giường của con người, chiếc đồng
hồ, đèn treo trên trần, phong cách bầy trí cổ xưa... thì hắn lập tức biết mình
trọng sinh vào thời cổ rồi, không rõ là thế giới của hắn hay là thế giới khác.

Ban đầu, khi sống lại hắn còn cảm giác vui vẻ, nhưng ngay lập tức thì từ đáy
lòng hắn, lại dâng lên một nỗi niềm mất mát cùng sự thống khổ vô hạn. Một cảm
giác vi diệu không ổn định, khiến hắn cảm giác chua sót, Tử Hoàng thấy thật
buồn, hắn chưa bao giờ rơi lệ vậy mà tiếng

Oe Oe oeoeoee oeooeeoe oe oe lại cất lên, khốn nạn, hắn đang khóc rồi

Cố hương dù chẳng có gì để hắn nhớ về nhưng thật ra vẫn còn huynh đệ hắn, còn
Anh Đào đang chờ mong hắn trở lại. Tưởng mình có thể tiêu sái, tưởng mình có
thể dễ dàng buôn bỏ nhưng hắn sai rồi, con người ai cũng có cảm tình cả, thật
sự hắn buông không được, thật sự không buông được.

Nhưng rồi hắn nhận ra, hắn được sống lại, ở đây hắn sẽ có tất cả, rồi hắn sẽ
có rất nhiều thứ phải quan tâm, quan tâm những cái thuộc về hắn tại đây, thuộc
về hắn ở thế giới này, thuộc về chính bản thân của hắn.

Rồi tiếp theo đó, liên tục những tiếng reo la, thiếu chủ chào đời rồi, thiếu
chủ chào đời rồi, ông chủ, bà chủ, thiếu chủ chào đời rồi, thiếu chủ chào đời
rồi.

Tiếng hò reo liên tiếp vào lên, chen vào nhau mà vang lên đập vào hai đôi tai
của hắn, hắn lại rơi lệ, hắn cảm thấy lần này được sống lại thật hạnh phúc,
hắn sẽ trân trọng cuộc sống này.

Một lúc sau, có 2 bóng người đi đến, lúc này hắn đang được ngậm cái bầu sữa mẹ
nhạt toẹt, nhưng hắn bú ngon lành, bởi hắn đang rất đói, rất rất đói, cha hắn
thì đang nhìn mẹ con hắn đắm đuối, hắn kệ cái tên cha to xác mặt đang bị thiểu
năng này đi, hắn không quan tâm, bây giờ hắn đang đói.

Tiếng nói vang lên " Ông chủ đến, bà chủ đến "

Hắn biết, ông nội hắn, bà nội hắn đang đến, cha hắn đã đứng dậy rồi

"Chào cha, chào mẹ"

Một khuôn mặt già nua, 70 chưa tới nhưng chắc cũng phải 60 có thừa rồi, hắn
không quan tâm lắm, liếc mắt nhìn qua một chút rồi hắn lại bú sữa tiếp.

Cha hắn nói - "cha, người đặt tên cho cháu đi"

Ông nội hắn liền quay lại quát - "ngươi ngu thật đấy, có cái tên cũng phải chờ
ta đến để đặt, ngươi làm được việc gì nữa không đây"

Cha hắn gãi đầu, hắn cảm thấy cha mình có vẻ rất sợ ông nội, rồi ông nội tiến
đến ngó vào nhìn kỹ hắn - "nhìn nó đây này, đẹp trai như ta hồi trẻ vậy, nó là
niềm hi vọng của toàn gia tộc này, đặt tên nó là Prince đi"

Tử Hoàng đang shock, hắn nhay nhẹ vào ngực mẹ hắn, làm mẹ hắn hơi co người
lên, kiếp trước hắn là Tử Hoàng, kiếp này hắn tên là Prince - Hoàng Tử, đúng
là oan gia mà, điều này không phải là xung khắc trời sinh sao?

Hắn thầm nghĩ, kiếp trước mình ghét nhất mấy tên vô dụng, kiếp này lập tức
được hóa thân thành bọn chúng, số phận là đây mà. Thiên ý mà, kiếp trước hắn
giết cũng khá nhiều công tử, kiếp này đội sổ thành Hoàng Tử luôn, đáng đời
chưa???

Ông nội hắn lại nói, tiếng nói cứ như sấm vang vậy "Từ nay, 12 ngươi túc trực
bảo vệ xung quanh nó, nó mà bị làm sao thì đừng nhìn mặt ta nữa"

12 người đi theo ông nội hắn đến, cúi đầu hô - "rõ"

"Còn ngươi" - ông nội hắn nói với cha hắn

Cha hắn cúi đầu trả lời - "Dạ thưa cha"

Ông nội hắn tiếp tục ra lệnh - "Nuôi nó cho thật tốt, nó mà còn bất tài như
ngươi thì ngươi cút xa xa ra khỏi cái nhà này"

Cha hắn chỉ biết cúi đầu mà vâng vâng dạ dạ, hắn cảm thấy hình như cha hắn bất
tài thật, đến được mấy phút chửi cha hắn bất tài 2 lần rồi. Đến sau này hắn
mới biết, thật ra cha hắn không bất tài mà là do yêu cầu của ông nội quá cao,
cha hắn theo không nổi mà thôi.

Hắn lại tiếp tục bú sữa, hắn phải ăn cho no đã, chuyện khác tính sau.

Cuộc sống của hắn ở thế giới này rất nhàn dỗi, mấy tháng đầu chỉ đói thì bú,
chán thì ngủ, đi ỉa đi đái có người dọn, người thay, người phục vụ tận răng.
Nhưng quan trọng nhất, hắn với tư duy của người sống hai kiếp nên lẫy rất sớm,
rất nhanh biết bò, 8 tháng đã đi thoăn thoắt như trẻ 2 tuổi vậy làm cả gia
đình hắn vui mừng không thôi, 1 tuổi đã nói dõng dạc rồi. Lại không phá phách,
đập phá đồ chơi như những đứa trẻ khác, hắn trưởng thành như người lớn vậy,
làm gia đình một lần nữa vừa mừng nhưng lại vừa lo. Mừng vì hắn phát triển
nhanh, người lớn, lo vì sợ hắn mất đi tuổi thơ đẹp đẽ của mình, tuổi thơ của
hắn đã gắn liền với gia đình, một gia đình mà ông nội hắn là tộc trưởng của
một gia tộc thế giới ngầm, gia tộc Miskate, gia tộc thống trị một mảnh đất của
vùng biến phía Nam và nhiều hòn đảo lớn khác. Tuổi thơ của trẻ em thế giới này
cay đắng và nghiệt ngã lắm, nếu gia đình không phải một thế lực mạnh của một
quốc gia hay một hòn đảo, quần đảo nào đó thì cuộc sống luôn phải thấp thỏm lo
âu, bởi vì, thế giới này là thế giới hải tặc, thời đại này là thời đại hải tặc
với muôn vàn nỗi sợ hãi và nguy hiểm rình rập có thể ập đến bất cứ lúc nào.


Võ Giả Tại ONE PIECE - Chương #3