Côn Luân Sơn


Người đăng: kun_eric96@

“Con trâu có quay đi hướng nào thì đuôi nó cũng hướng xuống đất ah!” Vương Học
khoái trá trả lời.
“Ặc, đúng rồi.” Côn Luân Tam Thánh không khỏi chột dạ, lão không ngờ tên nhóc
này cũng biết đố mẹo, mà còn đố một câu rất chi là lừa tình.
Đám ni cô đứng đó đang cãi cọ cũng phải trợn mắt. “Hóa ra đáp án mọi người đều
sai hết cả!”
Định Tâm sư thái thì lung lay đầu, bà biết ngay là mọi chuyện không đơn giản
như vậy, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt gian xảo của thiếu niên này.
“May mà ta không tham gia vụ này, không thì đúng là mất hết cả thanh danh mấy
chục năm gây dựng.”
“Lần này đến lượt ta hỏi, nghe cho kỹ này.”
“Có rắm mau thả, ở đấy nói nhiều làm gì.” Vương Học nhíu mày nói.
“Nhà ta có 4 anh em, anh lớn nhất tên là Đại ca, anh thứ hai tên Nhị ca, anh
thứ ba tên Tam ca. Hỏi người còn lại tên gì?” Côn Luân Tam Thánh đắc ý cười
thầm “He he lần này cho ngươi đẹp mặt, câu này ta đi đố khắp thiên hạ mà chưa
ai đoán đúng cơ đấy.”
“Người cuối cùng đương nhiên tên là tứ ca nha!” Tiểu ni cô mắt tròn xoe nói
thốt lên.
“Muội thì biết gì, đáp án đâu có dễ dàng như vậy. Không chừng gọi là Em út hay
Út đệ gì đó.”
“Cũng có thể là Tứ đệ, Tiểu tứ hoặc Tiểu út ah!”
Nghe thấy đám ni cô bàn luận, Vương Học không khỏi buồn cười, đúng là trình độ
văn hóa thời đại này quá kém, tư duy đã đi vào lối mòn, quá dễ bị các tình
tiết đánh lừa. Nếu bình thường hẳn là hắn cũng chịu thua câu này, nhưng đến từ
một thế giới xã hội thống tin phát triển thì những câu hỏi kiểu này hắn biết
không ít. Đơn giản là dùng các chi tiết nhỏ dẫn dắt, làm chệch hướng suy nghĩ
người nghe khiến họ hiểu nhầm hoặc tư duy sai hướng.
“Ta có thể trả lời sai câu này được sao? Never!” Vương Học tự tin nghĩ thầm.
“Thế nào? Chịu rồi chứ?” Côn Luân Tam Thánh nhìn thấy Vương học nhíu mày suy
tư liền vui vẻ cười đến ngoác cả miệng.
“Không biết cũng không sao, ta hiểu cho ngươi, ta đồng cảm với ngươi ah!” Lão
vỗ vỗ vài nhìn Vương Học đầy vẻ đồng tình.
“Ta không phải không biết, mà ta đang suy nghĩ xem tí nữa phạt lão làm gì
đây.” Vương Học trợn mắt nói. Hắn không ngờ lão già này ảo tưởng đến thế, luôn
miệng lải nhải nãy giờ.
“Thì đáp án là gì, ngươi nói đê, không phải nãy giờ nghĩ không ra, mặt mày
nhắn nhó đấy chứ!” Côn Luân Tam Thánh to tiếng đáp trả, rõ ràng không tin
Vương Học có thể trả lời câu này.
“Câu này thì có cái méo gì mà ta phải suy nghĩ? Người cuối cùng trong 4 anh em
nhà lão chỉ còn lại mình lão, cũng chính là Côn Luân Tam Thánh còn gì.” Vương
Học trả lời, mắt nhìn lão ta như đang nhìn một tên đần.
“Trời ơi! Thế cũng đoán được, ngươi ăn gì ta cúng?” Lão ngạc nhiên thốt lên,
từ lúc xuất sơn đến giờ lần đâu tiên câu đố của lão bị người khác trả lời
được, thậm chí đó còn là một thiếu niên trẻ tuổi.
“Ta ăn mỗi ngày cũng 3 bữa cơm thôi ah.” Vương Học khó hiểu nói.
“Mẹ ơi lão này đố thâm hiểm thật đấy, làm chúng ta bị lừa hết cả.”
“Đúng vậy, tưởng đố nhà nào hóa ra là anh em. Hại ta còn nghĩ xem người mẹ tên
gì cơ.” Một ni cô trẻ tuổi bĩu mỗi, tức giận vì mình bị lão này lừa quá dễ
dàng.
“Đấy mà, ta biết ngay đáp án không đơn giản, cuối cùng đều sai hết rồi.”
“Ta còn câu này, lão mà trả lời sai coi như thua luôn đi. Đỡ uổng công sống
đến chừng đấy tuổi. Đầu óc còn thua cả đứa trẻ con.”
“Nói nhiều vô ích, có gì hỏi mau đi.” Côn Luân Tam Thánh khó nhíu mày tỏ vẻ
khó chịu.
“Đã thế vểnh tai lên mà nghe kỹ câu hỏi này. Đừng để trả lời sai rồi bảo là ta
hỏi không rõ.
“Hỏi đi, lắm chuyện quá!” Một vị ni cô đứng ngoài không nhịn được hô lên.
“Được lắm, nghe này. Một người thợ đào đất chuyên nghiệp mỗi 2 canh giờ đào
được một hố đất. Hỏi trong 1 canh giờ người này có thể đào được mấy cái hố?”
“Câu này khoai à nha!” Côn Luân Tam Thánh thốt lên, lão dùng đầu ngón tay cũng
hiểu được rằng đáp án câu này không hề đơn giản.
“Dễ thì ta đã chẳng lôi ra mà hỏi.” Vương Học mất hứng nói.
“Câu này đáp án sẽ thế nào ah!” Đám ni cô xung quanh không khỏi nhao nhao nghị
luận. Nhưng tuyệt nhiên lần này không một ai dám đoán trước đáp án. Cũng phải
thôi, mấy lần liền đều đoán sai bét đã khiến cho sự tự tin của các nàng tụt
dốc thê thảm. Nãy giờ đoán bừa đã đủ ngại rồi, không còn ai ngốc ngếch lên
trước làm chuột bạch.
“Có được sự trợ giúp từ người thân không?” Côn Luân Tam Thánh tò mò hỏi.
“Lão ngáo đá hả? Ta đố lão chứ đâu phải đố cả nhà lão mà đòi người thân trợ
giúp ở đây.” Vương Học trố mắt lên nhìn lão giả nói.
“Nói chơi thôi làm gì dữ vậy. Câu này của ngươi cũng khó đấy, nhưng đâu thể
làm khó được ta. Nghĩ phát ra đáp án liền. Hừ!” Lão giả tỏ vẻ khinh thường.
“Có ngon trả lời đi, lão lắm chuyện quá.” Vương Học lung lay đầu nói.
“Một canh giờ chỉ đào được nửa hố thôi. Đúng chứ?” Côn Luân Tam Thánh nhìn
thiếu niên trước mặt vẻ dò hỏi. Lão cũng không chắc lắm về đáp án của mình.
Chỉ thấy Vương Học sững sờ, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười tươi không cần tưới,
bắt tay lão giả nhiệt tình giống như là bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Chúc mừng! Một đáp án không chê vào đâu được.”
“Hả? Ta đoán đúng rồi?” Lão giả ngạc nhiên nhìn Vương Học. Chính lão còn tưởng
rằng lần này đoán sai sẽ bị tiểu tử này tổng sỉ vả cho một trận. Đâu ngờ đoán
đúng, thực sự là hạnh phúc ngoài mong đợi.
“Ha ha, chúc mừng lão. Lần này cuối cùng thì lão… lại đoán sai rồi!” Vương Học
hả hê nói.
“Sao lại sai được, không phải ngươi vừa nói không chê vào đâu được cơ mà?” Lão
giả sửng sốt hỏi lại.
“Đúng rồi, là sai không thể chê vào đâu được.” Vương Học đính chính lại.
“Ngươi… ngươi dám trêu đùa ta!” Lão giả tức giận nói.
Lúc này, xung quanh lão bỗng có thứ lực lượng vô hình nào đó xoay quanh khiến
cho đất đá, băng tuyết tung bay. Một luồng khí lực mạnh mẽ vô cùng hướng tới
Vương Học mà đè ép khiến hắn cảm giác đến việc hít thở cũng khó khăn.
“Đây là khí trường sao? Thật mạnh mẽ, thật ngưu bức ah!” Hắn không khỏi sợ hãi
than, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ trấn định, tay giữ đồng hồ để đề phòng lão
này nuốt lời muốn giết hắn thì sẽ lập tức kích hoạt, phủi mông chạy.
Nhưng không hiểu sao hắn thấy tay mình nóng lên, chiếc đồng hồ sáng rực một
màu đỏ thẫm, lập tức mọi áp lực đều tiêu tan. Quay đầu nhìn thấy Định Tâm sư
thái vẫn đứng đó, thần nhàn khí thịnh như không chuyện gì xảy ra. Đến lúc nhìn
ra ngoài cửa hắn lại thấy đám ni cô ngả nghiêng, cắn răng giống như đang phải
chống cự lại thứ gì kinh khủng lắm vậy.Vương Học ngạc nhiên không khỏi ghé mắt
nhìn chiếc đồng hồ thân thương của mình, mắt sáng lên.
Định Tâm sư thái thấy Vương Học ung dung đứng đó cũng không khỏi ngạc nhiên,
nhưng cũng không thể để đám đệ tử của mình chịu khổ được. Bà phất tay, loại bỏ
hết khí trường của Côn Luân Tam Thánh nói.
“Thua thì thua ah! Lão còn muốn ăn thua đủ ở đây à.” Câu nói rất bình thản
nhưng trong đó có thể cảm nhận được sư uy nghiêm của Định Tâm sư thái. Lập tức
Côn Luân Tam Thánh ỉu xìu, không còn dám tiếp tục nữa.
“Ta thua, ta thừa nhận. Được chưa?” Lão buồn bực nói. Đúng là mất hết cả mặt
mũi rồi, thua một tiểu tử miệng còn hôi sữa, sau này sao dám tung hoành giang
hồ nữa.
Quan trọng hơn cả là lão và Định Tâm sư thái cũng nhìn thấy được chiếc đồng hồ
tỏa sáng, biết đây không phải phàm vật nên cũng tin tưởng phần nào.
“Thua rồi thì làm gì? Không phải thua để đấy chứ?” Vương Học nghi ngờ hỏi.
“Tiểu tử nhà ngươi thích gì thì làm, ta sẽ giữ lời hứa.”
“Ngươi tin ta là thần tiên chứ?”
“Có, ta tin rồi.”
“NÓi lại xem nghe không rõ gì cả.”
“Ta tin, được chưa?”
“Nói to lên.”
“TA TIN NGƯƠI LÀ THẦN TIÊN!!!”
“Lão tin mà ăn nói thế hả, phải gọi là ngài, hiểu chưa?”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.” Côn Luân Tam Thánh lung lay đầu nói.
“Giờ lão mau đưa ta đến cái ổ… à mà nhầm, đưa ta đến địa bàn của lão tham quan
xem nào.”
“Ta còn chưa đòi được đất nữa, về sao được.”
“Đòi đất?” Vương Học nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng vậy.” Nói rồi CÔn Luân Tam Thánh thuật lại ngọn nguồn mọi chuyện cho
Vương Học nghe rồi nói tiếp “Ta quyết tâm phải đòi bằng được mảnh đất tổ tiên
để lại.”
“ĐÒi đòi gì nữa?” Vương Học nghe xong không khỏi dở khóc dở cười nói “Lão thấy
mình ăn được Định Tâm sư thái sao?”
“Ăn?” Lão giả sửng sốt nhìn lại.
“Là đánh bại được, hiểu chưa?”
“Ta còn tưởng ý ngài muốn ta ăn bà ta thật.” Lão vuốt ngực sợ hết hồn. “Đánh
sao được ah! Không bị đánh thành đầu heo là may lắm rồi.”
“Uổng cho lão một thân nam tử hán đại trượng phu.” Vương Học khinh bỉ nói.
“Biết sao được, võ học Côn Luân cũng chỉ đến thế, luôn kém Nga Mi một bậc.”
Lão ỉu xìu than thở.
Xong chuyện, Côn Luân Tam Thánh cùng Vương Học kéo nhau đi Côn Luân sơn, để
lại đám Định Tâm sư thái trầm ngâm suy nghĩ. Tới lúc nghĩ ngợi xong xuôi thì
bóng người đã mất hút dưới chân núi.
Lúc đi, Vương Học không khỏi suy nghĩ lại mọi chuyện, hắn cảm thấy thực sự là
quá may mắn, không bị lộ tẩy điều gì, còn lừa được Côn Luân Tam Thánh nghe
theo lời mình. Với hắn thì ở bên cạnh một vị đại tông sư võ hoc sẽ giúp ích
rất nhiều cho việc học võ sau này. Nhìn lại chiếc đồng hồ, chắc hẳn chính nó
giúp cho hắn lúc đó không còn bị lạnh, và cũng chính nó hóa giải hết mọi áp
lực từ Côn Luân Tam Thánh. Thực sự vừa rồi quan trọng nhất không phải ở việc
luận đạo hay là câu đố, mà chính cái lúc lão sử dụng khí trường ép tới, Vương
Học mà không chống đỡ được thì nhất định sẽ bị lộ tẩy. Làm sao có chuyện một
vị thần tiên lại không chịu nổi khí thế của một lão già cơ chứ! Dù đó có là
đỉnh cấp cao thủ của Võ Lâm.
Giống như hiện tại khi đã làm cho lão tin tưởng, Vương Học có thể dễ dàng sai
khiến lão mang theo mình, thi triển khinh công rời đi. Không thể không nói lão
giả này cũng rất trâu bò, mang theo hắn đi mà như là mang theo sợi lông đồng
dạng, không chút áp lực phi vù vù xuống núi.
“Tốc độ thế này, ít nhất cũng phải hơn 100km/h.” Vương Học không khỏi sợ hãi
thán phục. Đúng là vượt qua cả giới hạn con người, đơn giản lão như một con
quái vật.
Chẳng mấy chốc cũng rời khỏi núi Nga Mi, phía xa xa bên kia núi chính là một
nơi khác, một ngọn núi cao lớn hung vĩ chẳng kém núi Nga Mi. Rất nhanh, Côn
Luân Tam Thánh đưa hắn lên núi, một nơi sơn thanh thủy tú, chim chóc hót vang,
tràn đầy sức sống. Cùng một khu vực mà cảnh sắc khác xa so với núi Nga Mi.
“Địa bàn của lão thật đẹp nha, làm ta tưởng nó cũng băng tuyết như bên Nga
Mi.”
“Còn phải nói, bên mấy mụ ni cô đấy chán òm.” Lão hếch mũi coi thường.
“Chán mà còn đi đòi đất của người ta.” Vương Học bĩu môi.
“Thôi không nói nữa, đến rồi.”
“Nhanh vậy?” Vương Học mở to mắt “Ta còn chưa kịp ngắm cảnh nữa, lão đáng nhẽ
chạy chậm thôi chứ!”
Chỉ thấy phía trước là một đại môn cao lớn, hùng vĩ, chạm khắc tinh xảo, ở
trên có 2 chữ “Côn Luân”.
“Đến rồi, cuối cùng cũng có thể học võ được rồi!” Vương Học kích động nghĩ
thầm,


Vô Địch Tổ Sư Phá Hoại - Chương #6