Người đăng: kun_eric96@
Bệnh viện Nhân Dân cách đó khoảng 6km, người ra người vào nườm nượp cũng chính
là nơi Tiểu Ngọc được đưa đến cấp cứu. Ở đây không khí thật ngột ngạt, các
phòng đều chật kín bệnh nhân, có cả tiếng khóc, tiếng than của người thân các
bệnh nhân xấu số, cũng có cả những tiếng cười của người nhà những đứa trẻ mới
được sinh ra, những bệnh nhân may mắn khỏi bệnh.
Mất sức chín trâu hai hổ Vương Học mới tìm được đến phòng cấp cứu Tiểu Ngọc.
Thấy bố mẹ cô bé ngồi ngoài tâm trạng lo lắng bất an khiến tâm trạng của hắn
cũng nặng trĩu.
"Cháu chào cô chú ạ" Hắn lại gần lên tiếng chào hỏi.
"Ừ, tiểu Học tới rồi đó hả?" Mẹ cô bé lên tiếng trả lời, còn bố Tiểu Ngọc thì
nhíu mày, vẻ khó chịu tỏ rõ ra mặt.
"Sao cháu tới đây?" Bố cô bé nói giọng không chút khách khí.
"Dạ...cháu nghe nói Tiểu Ngọc bị tai nạn nên tới thăm xem sao ạ" Vương Học trả
lời, ánh mắt không dấu nổi nỗi buồn.
"Cảm ơn cháu, con bé hiện tại đang làm phẫu thuật còn chưa biết thành công hay
không, tình cảm của cháu dành cho con gái cô thật đáng quý." Mẹ Tiểu Ngọc cười
hiền lành nói.
"Tình cảm gì ở đây? Nó đáng giá bao nhiêu tiền? Lúc Tiểu Ngọc phẫu thuật nó có
giúp được gì không? Với cái thể loại mồ côi cha mẹ, nghèo rớt mồng tơi thế này
chỉ có làm khổ Tiểu Ngọc con mình thôi!" Bố cô bé giận dữ nói.
"Anh đừng nói thế! Thằng bé có lòng tốt mới đến thăm con gái nhà mình..."
"Tốt gì cái thể loại này, hôm qua con mình không phải đi chơi muộn với nó đến
đêm mới về thì làm sao tai nạn được!"
"Cháu xin lỗi, là tại cháu..." Vương Học vẻ mặt đáng thương xin lỗi.
"Biết rồi còn mặt mũi ở đây à? Mau cút đi!"
"Ông này! Đừng to tiếng với thằng bé như vậy. Chuyện này xảy ra không ai mong
muốn cả!" Rồi quay sang Vương Học nói "Thôi cháu cứ về đi học đi ở đây có cô
chú lo cho Tiểu Ngọc rồi, cháu cứ yên tâm."
"Vâng ạ, cháu xin lỗi, chào cô chú cháu về ạ." Hắn buồn bã cúi đầu rời đi.
"Tốt nhất đừng quay lại!" Bố cô bé còn nói với theo.
Rời bệnh viện Nhân Dân, Vương Học một bụng ấm ức. Vốn dĩ cha mẹ của Tiểu Ngọc
không thích hắn, vì hắn nhà nghèo, ngày không lo đủ 3 bữa ăn, lại khinh thường
hắn không có cha mẹ, không có thân thích.
Biết làm sao được? Từ nhỏ hắn đã mồ côi, cha mẹ qua đời chỉ để lại mảnh đất và
ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Vương Học vừa phải đi làm, vừa phải đi học, vậy mà đến giờ
vẫn tiếp tục học đi học đối với hắn đã là kỳ tích. Hắn đâu có muốn mồ côi, hắn
đâu muốn nghèo đói? Nhưng số phận an bài như vậy thì hắn biết phải làm sao
được?
Ở lớp mọi người ai cũng khinh miệt, coi thường hắn nhà nghèo lại không cha
không mẹ, chỉ có cô bé Tiểu Ngọc chơi cùng, luôn giúp đỡ, động viên hắn dù có
chuyện gì xảy ra. Sự chân thành đã khiến Vương Học cảm động và yêu cô bé. Sự
lạc quan cũng như nghị lực sống của hắn cũng khiến cho cô bé ái mộ. 2 người đã
yêu nhau từ khi nào mà cả 2 cũng không hề hay biết.
Hôm nay ra nông nỗi này cũng một phần là do hắn rủ rê cô bé đi chơi cùng vậy
nên Vương Học cũng không chối đi trách nhiệm.
Lời bố cô bé nói khiến hắn ấm ức, nhưng đích thực là hắn cũng chẳng giúp được
gì cả.
"Nguyên nhân không phải vì ta nghèo thôi sao? Vậy thì ta nhất định phải trở
lên giàu có để những người khinh thường ta sẽ phải hối hận!" Vương Học thầm
nhủ, ánh mắt hắn trở lên quyết tâm, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, nhếch
miệng cười.
Hôm nay hắn quyết định không đi học mà đi ra cửa hàng mua liền lấy chục chiếc
bật lửa.
Sách túi bật lửa về đến nhà, hắn cười gằn "Các người cứ khinh thường ta đi,
nhất định ta sẽ giàu có!"
Nói rồi hắn khởi động đồng hồ, thân ảnh mơ hồ dần rồi biến mất.
Lần này, hắn thấy mình xuất hiện trong một gian phòng, trên một con thuyền
lớn, đèn đuốc sáng ngời, trang trí lộng lẫy, tiếng kèn tiếng trống rộn ràng.
"Đây là đâu?" Vương Học tự hỏi, nơi này giống như một gian khuê phòng ah! Toàn
là mùi thơm của thiếu nữ, nước hoa thơm nức cả phòng khiến hắn không khỏi cảm
thấy nao nao.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì lại nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, hắn không
khỏi hoảng hốt chửi thầm " Đúng là số đen tận mạng ah!" Rồi hắn vội vàng chui
tọt xuống gầm giường trốn.
"Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!" Vương Học lòng thầm nhủ, rốt cục thấy
cánh cửa mở ra, hắn nằm dưới gầm giường nên chỉ nhìn thấy từ ngoài cửa có 2
người đi vào.
Một người mặc hồng y sặc sỡ, chắc chắn là một cô gái, người còn lại mặc bạch y
hẳn là một thiếu gia công tử nào đó.
Thiếu nữ cất tiếng nói lang lảnh như chuông " Lý công tử mời ngồi, đêm nay
tiểu nữ nhất định sẽ hầu hạ công tử chu đáo."
"Mẹ, hóa ra đây là kỹ viện ah!" Vương Học chợt hiểu ra không khỏi nhìn thêm
một chút chân của thiếu nữ. Bàn chân của nàng ta thật dài, làn da trắng như
tuyết, trông thật đẹp làm sao!
"Minh Nguyệt ah! Ta đến đây cũng đã mấy tháng mới có cơ hội được gặp nàng.
Không khỏi quá khó khăn nha." Một giọng nói ôn nhu nhã nhặn vang lên, chính là
giọng nói của vị Lý công tử kia.
"Mẹ, chơi gái thì cứ thế mà lao vào, lại còn đứng đấy mà văn vẻ nữa, nghe mệt
vãi chưởng." Vương Học không khỏi mất kiên nhẫn chửi thầm, chỉ mong tên này
làm nhanh rồi cút đi để hắn còn ra ngoài nữa.
Tuy nhiên đời không như mơ và giấc mộng cũng chẳng nên thơ. Hai người vào
phòng còn nói chuyện, uống rượu, ngâm thơ hẳn một lúc lâu mới thấy Lý công tử
kéo cô gái tên Minh Nguyệt kia lên giường, trút hết xiêm y ra, bắt đầu công
việc chính.
Lúc này Vương Học đã buồn chán ngủ được một lúc rồi bỗng bị tiếng động bên
trên phát ra làm hắn mất cả ngủ.
"Mình là trai tân ah. Tên này làm việc không có ý tứ gì cả, thế này ai mà chịu
được!" Hắn ta tức tối nhủ thầm.
"Muốn làm một thằng bán bật lửa thôi cũng không yên, tự nhiên cho ta xuyên
luôn vào kỹ viện! Bối rối vãi chưởng!"
Tiếng giường kêu bên trên, tiếng con gái rên rỉ, tiếng thở mạnh của đôi nam
nữa khiến Vương Học không yên. Hắn nghĩ nghĩ một lúc đành chấp nhận nằm gai
nếm mật, chờ cơ hội tới.
Đêm đến, cái giường trên đầu đã yên tĩnh không còn phát ra tiếng động, Vương
Học đã lim dim mắt muốn ngủ rồi chợt nhớ nhiệm vụ chính của mình. Hắn cố gắng
véo má thật đau để cho đầu óc thanh tỉnh, thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh
toàn một màu đen kịt.
"Đến lúc mình ra tay rồi đây." Hắn tức tối nghĩ thầm.
Chui ra ngoài mò mẫm, thình lình hắn sờ thấy cái gì đó mềm mềm, lấy lại gần
rồi vừa sờ vừa ngửi, một mùi hương con gái nhè nhẹ khiến hắn cảm giác đê mê,
tim đập mạnh, máu chảy xuôi, cả cơ thể nóng bừng.
"Đây là bộ xiêm y của cô gái tên Minh Nguyệt ah!" Hắn nghĩ thầm "Quá thơm, quá
quyến rũ."
Rồi một cơn gió lạnh thổi qua làm Vương Học giật mình.
"Mình đến đây không phải để trộm xiêm y nha! Cũng không phải tự sướng. Đấy! Tí
thì quên công việc chính!" Nghĩ thầm xong, hắn liền tiếp tục lần mò xung
quanh.
"Mấy tên công tử đi chơi gái chắc chắn mang theo rất nhiều tiền, phải tìm xem
tiền của thằng cha Lý công tử này ở đâu mới được!"
Sau một hồi sờ loạn, hắn mới tìm thấy quần áo của tên Lý công tử.
"Dám chơi gái trước mặt ta, ta cho ngươi đẹp mặt! Lấy hết tiền của ngươi xem
mai không có tiền ngươi xử lý thế nào!" Vương Học híp mắt cười, một nụ cười
sáng lạn.
Vốn muốn đi bán bật lửa kiếm tiền, kiếm tiền đàng hoàng, đâu ngờ gặp phải tình
cảnh này khiến hắn phải chịu cả buổi tối muỗi đốt. Không lấy chút lệ phí thì
thật có lỗi với sức khỏe bản thân.
Nghĩ vậy, hắn cua hết cả quần áo, tiền bạc của Lý công tử, thậm chí cả y phục,
xiêm y của cô gái tên Minh Nguyệt.
"Hehe, ta mang hết đi xem ngày mai các người đẹp mặt! Dám bắt lão tử cả đêm
nằm dưới nghe các ngươi rên rỉ" Nói xong hắn rón rén ra khỏi phòng.
Tuy kỹ viện trên thuyền cũng có bảo vệ chặt chẽ nhưng đêm tối và lâu rồi chưa
xảy ra chuyện gì khiến cho bảo vệ đêm ở nơi đây cũng chủ quan thiếu cảnh giác.
Vương Học tiềm hành trong đêm rất cẩn thận cũng nhiều lần suýt bị phát hiện.
Rất may là cuối cùng hắn cũng lấy được một chiếc thuyền nhỏ, đi được đến bờ hồ
an toàn. Đến sáng sớm hắn đã vội vàng tới chỗ rút ngân phiếu để đổi tiền. Tên
Lý công tử vậy mà mang theo mấy tờ ngân phiếu tổng cộng 10 lượng vàng, hơn
3000 lượng bạc và vài trăm đồng lẻ, tất cả coi như đều để làm giàu cho Vương
Học.
Hắn đổi hết ngân phiếu sang vàng bạc xong liền khuân lên một chiếc xe ngựa, đi
tới một nơi vắng vẻ, dùng đồng hồ mang cả người cả vật đi mất. Để lại người
phu xe vẫn tiếp tục thúc ngựa đi.
Lại nói Lý công tử vốn là thế gia vọng tộc nổi tiếng kinh thành, đến sáng ngủ
dậy đang muốn thưởng tiền và thanh toán cho Minh Nguyệt lại chợt phát hiện ra
tiền không cánh mà bay, thậm chí cả y phục của 2 người cũng mất hết. Vừa giận,
vừa sợ nhưng không biết hung thủ là ai, còn bị cha mình đích thân đến nơi lôi
cổ về đánh cho một trận, đúng là chó cắn áo rách mà!
Nói đến Minh Nguyệt, nàng cũng bị một phen sợ hết hồn, chính nàng cũng không
hiểu được rốt cuộc là bên biến thái nào đến cả đồ lót của nàng cũng không tha.
Trong khi đó Vương Học trở lại phòng mình lại gặp phải vấn đề rất nan giải.
Làm thế nào để tiêu thụ đống vàng bạc kếch xù này???
"Trời ơi! không có tiền thì khổ hết chỗ nói. Đến lúc có tiền thì không biết
tiêu kiểu gì. Giàu quá cũng khổ mà nghèo quá cũng khổ." Nhìn mấy giương vàng
bạc mà hắn chỉ biết cười khổ chẳng biết nói gì hơn...!