Người đăng: kun_eric96@
Tích tắc, tích tắc, tích tắc,... tiếng đồng hồ kêu liên hồi trong không gian
đêm tối vắng lặng...
Vương Học thì đang nằm ngủ say như chết trong căn nhà gỗ cũ kỹ xập xệ.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, cả ngày đi chơi với bạn gái mệt mỏi khiến hắn về
tới nhà là lăn ra ngủ luôn một mạch cho đến bây giờ.
Buồn vệ sinh không chịu nổi, Vương Học lững thững dậy, đi vệ sinh mà mắt cứ
líp díp nhắm nghiền.
"Ủa, cái gì mà sáng vậy trời?" Hắn chợt để ý chiếc đồng hồ đeo tay đang tỏa
sáng một màu đỏ rực, miệng lẩm bẩm kêu kỳ lạ.
"À, đây là đồng hồ Tiểu Ngọc tặng mình hôm nay nhân ngày sinh nhật đây mà.
Nhìn trong bóng tối cũng đẹp phết đấy chứ." Nói đến đây hắn không khỏi lấy tay
sờ sờ chiếc đồng hồ.
"Hả, đây là cái gì?" Vương Học sững sờ nắm lấy cổ tay mình. Hắn chạm vào ánh
sáng đỏ nơi có chiếc đồng hồ nhưng tay hoàn toàn xuyên qua nó trực tiếp chạm
tới tay mình luôn.
"What the hell? Mình đang mơ sao?" Hắn ta nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ ở cổ tay,
gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu. Chuyện kỳ lạ xảy ra khiến hắn tỉnh ngủ hơn mấy
phần.
Còn đang mải suy nghĩ thì chợt có tiếng nói vang lên trong đầu hắn.
" Xuyên hay không?"
"Xuyên... là cái gì?" Còn chưa kịp nói hết câu Vương Học đã cảm thấy đầu óc
choáng váng, thế giới quay cuồng, một sức mạnh vô hình khiến hắn không chịu
nổi mà... ngất.
Trời trong xanh, không khí trong lành, mặt hồ vắng lặng, có một ông lão đang
ngồi câu cá, ngắm cảnh hồ nước mùa thu trong xanh.
Đột nhiên trên trời có cái gì đó rơi "bịch" một tiếng, chìm nghỉm trong hồ,
tạo thành bọt trắng xóa bắn tung tóe xung quanh.
Ông lão sửng sốt, không khỏi lấy tay dụi dụi mắt.
"Vừa nãy là người a? Từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ là thần tiên?"
Ngay lập tức lão vứt bỏ cần câu, nhảy luôn xuống hồ, chẳng mấy chốc thì vớt
lên được một chàng thiếu niên. Hắn chính là Vương Học!
Vẫn là style quần đùi áo cộc lúc đi ngủ nhưng tên này không còn ở trong phòng
nữa. Đã rơi đến tận phương trời xa, xa tắp, xa tít, xa mất hút luôn!
Ngày hôm sau...
Từ từ mở mắt ra, Vương Học không khỏi choáng váng nhìn quanh.
"Đây nào phải nhà mình a! Nhìn cứ như cái phim trường cổ trang kiếm hiệp. Nhà
gỗ đã đành, đến đồ dùng mọi thứ cũng y như trong phim luôn a!"
Chỉ thấy ông lão đi vào phòng, thấy hắn đã tỉnh liền mừng lắm, chạy vội lại
hỏi thăm.
"Tiểu thần tiên, ngài tỉnh rồi a!"
"Lão là ai? Không phải là ta đang đóng phim a? Đang trên truyền hình sao?"
Vương Học nghi ngờ rồi hí hửng ghé tai ông lão hỏi nhỏ " Đây là đang đóng phim
nào, lão diễn vai nào vậy?"
"Phim? Nó là cái gì?" Ông lão khó hiểu hỏi lại.
"Lão cũng diễn sâu a! Lại còn giả vờ không biết." Hắn liếc sâu, mắt nhìn đầy
thâm ý.
"Diễn sâu là cái gì? Sao lại giả vờ?" Ông lão đáp lại, lòng nghi ngờ vị thần
tiên này não bị dính nước, nói lảm nhảm nãy giờ toàn những cái khó hiểu.
Nghe vậy, Vương Học có dự cảm bất thường, nhớ lại chuyện đêm qua liền liếc mắt
nhìn cái đồng hồ đeo ở tay trái của mình. Rõ ràng chỉ là một chiếc đồng hồ
bình thường thôi.
"Chẳng lẽ mình đang mơ" hắn lẩm bẩm rồi tự véo má mình.
"Á! Đau vãi, đây không phải giấc mơ." Vương Học không khỏi sợ hãi, nghĩ đến
hôm qua nghe có tiếng nói hỏi có xuyên hay không. Nghĩ lại hắn liền cảm thấy
không đúng lắm.
" Có lẽ nào giống trong truyện, ta xuyên không luôn rồi?" Nghĩ đến đây mặt mũi
hắn tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Lúc này chiếc đồng hồ đeo tay của hắn lại sáng rực lên, một nguồn thông tin
khổng lồ tràn vào trong não bộ khiến hắn không khỏi rên lên đau đớn.
"Thế giới kiếm hiệp, thiên triều năm 347, tình hình trong nước, các môn phái
lớn, các thế gia, vọng tộc, các nước láng giềng..."
Một loạt thông tin giới thiệu về thế giới này cũng như công dụng của chiếc
đồng hồ tràn vào trong trí óc của Vương Học, hắn thừ người một lúc mới có thể
tiêu hóa hết lượng thông tin này.
Ông lão thấy vậy lại càng chắc chắn cho suy nghĩ của mình "Vị này thần tiên bị
rớt nước vào não giờ trở thành người đần luôn rồi, tội nghiệp."
Sau một hồi thẫn thờ, Vương Học rốt cục cũng trở lại bình thường. Hắn vui mừng
nhận ra rằng chiếc đồng hồ của mình chính là một cánh cổng thời không vị diện,
có thể dùng để đi qua đi lại giữa 2 thế giới mà không lo bị kẹt lại vĩnh viễn.
Một bên là thế giới kiếm hiệp, một bên là thế giới khoa học kỹ thuật, nếu tận
dụng tốt cơ hội thì hoàn toàn có thể trở thành người giàu có, cuộc sống sẽ
muôn màu muôn vẻ.
Từ nhỏ xem phim kiếm hiệp hắn đã mơ một ngày nào đó có thể lưng đeo trường
kiếm, tung hoành thiên hạ, có chiếc thời không đồng hồ này, ước mơ tưởng như
xa xôi đó bỗng chốc có thể trở thành hiện thực. Thử hỏi Vương Học không vui
sao được.
Miệng ngoác rộng, nở nụ cười tươi, hắn chưa bao giờ thấy cuộc đời mình tươi
sáng đến vậy! Một tương lai đầy tiền bạc và mỹ nữ. Hắn sẽ không còn là học
sinh nghèo phải sống chui rúc trong ngôi nhà rách nát tại xó xỉnh của thành
phố.
"Âu dê! Ta sẽ bá cmn đạo, ta sẽ trâu cmn bò, ta sẽ mạnh cmn mẽ!" Vương Học vui
sướng nhảy tung tăng như ma điên làm ông lão trợn tròn mắt.
"Một phút trước mặt thì trông đần thối, tự nhiên lại nhảy nhót, kêu rên sung
sướng. Rốt cục ta cứu được ai vậy trời." Lòng thầm than, ông lão lững thững
bước ra ngoài.
"Tưởng là cứu được thần tiên, đâu ngờ cứu được thằng điên ngoài đường." Ông ta
lẩm bẩm.
Chỉ thấy Vương Học tay bắt mặt mừng cảm ơn ông lão rồi chạy tuốt ra ngoài, tìm
một nơi vắng vẻ, hắn kích hoạt đồng hồ rồi thân hình mờ dần đi, biến mất hút.
"What the hell? Vẫn là ban đêm ah!" Vương Học ngạc nhiên nhìn quanh, thấy mình
lại xuất hiện trở lại căn phòng ngủ của mình, mọi chuyện diễn ra cứ như một
giấc mơ vậy.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay một lúc, xác định mọi chuyện không phải là mơ, hắn
mới lại leo lên giường ngủ, mơ một giấc mơ đẹp đến nỗi mà khi ngủ hắn cũng
cười không khép nổi miệng...
5h sáng hôm sau...
Chuông đồng hồ báo thức reo lên, từ trên giường Vương Học theo phản xạ ngồi
bật dậy, mắt thì vẫn còn líp díp, chân bước chập choạng lần mò đến phòng tắm
để vệ sinh răng miệng.
Nhìn hình ảnh mình trong gương, hắn chợt nhớ tới việc xảy ra đêm qua. Vội liếc
xem chiếc đồng hồ trên cổ tay, hắn cười thầm.
"Đây là cơ hội cho mình đổi đời ah!"
Chỉ một tiếng sau đã thấy Vương Học phóng như bay trên đường với con xe đạp cũ
kỹ, miệng không ngừng hát vang:
" Các ngươi biết Đạo tổ là ai không?
Hắn chính là ta tiểu đệ đi bán hàng dong ngoài đường ngộ Đạo mà thành tựu tiên
nhân chi vị.
Các ngươi biết Kiếm tổ là ai không?
Hắn chính là ta tiểu đệ nhà bên ngày ngày cầm củi lùa cừu ngộ ra kiếm kỹ thành
tựu Kiếm tiên.
Các ngươi biết Thương tổ là ai không?
Hắn chính là ta tiểu đệ ngày ngày cầm que chọc cây hái quả ngộ Thương pháp mà
thành tựu Thương Thần.
Các ngươi biết Tiễn tổ là ai không?
Nàng là ta tiểu muội nhà bên hàng ngày cùng ta chọi đá ngộ ra tiễn pháp mà
thành tựu Tiễn tổ vô địch một thời.
Còn ta là ai các ngươi biết không?
Xin lỗi...
Ta chỉ là một thằng bán báo...!"
Vừa hát, hắn vừa phóng xe đạp, vừa ném báo giao cho những ngôi nhà 2 bên
đường. Trong ánh sáng bình minh, dưới ánh mặt trời mới ló, một thiếu niên gầy
gò khắc khổ, mới chỉ khoảng 16 tuổi vẫn đang tiếp tục say sưa hoàn thành công
việc hàng ngày của mình. Cậu ta đi xa, mang theo tiếng hát, mang theo niềm
vui, cả niềm tin vào cuộc sống, tin vào tương lai tốt đẹp sau này...
Đi giao báo cả buổi sáng, Vương Học vội vàng đi về nhà, lót dạ 2 gói mì tôm
rồi lại sắp xếp sách vở đi học. Như mọi ngày, hắn phóng xe đạp qua nhà Tiểu
Ngọc cách nhà hắn mấy dãy phố để gọi cô bé đi học cùng. Hàng ngày 2 người luôn
cùng nhau đồng hành trên con đường tới trường, đó cũng là lý do họ nảy sinh
tình cảm và yêu nhau.
Hôm nay đi qua nhà cô bé, hắn cảm thấy thứ gì đó không đúng vì mọi hôm đến giờ
này Tiểu Ngọc thường ngồi trên con xe đạp sẵn sàng chờ Vương Học đến để đi
rồi. Vậy mà hôm nay không thấy cô bé đâu, cả ngôi nhà đóng chặt cửa, yên tĩnh
đến mức đáng sợ.
Lân la đến chỗ bà bán hàng nước cạnh nhà Tiểu Ngọc, Vương Học chào hỏi lễ phép
rồi hỏi thăm, vậy mà bà bán nước trả lời một câu khiến hắn sững sờ như bị chết
đứng!
"Hôm qua Tiểu Ngọc về gần tới nhà bị tai nạn khá nặng, giờ còn chưa biết sống
chết ra sao. Mong là con bé sẽ qua khỏi kiếp nạn này. Nam mô a di đà phật."
"Xoảng" một tiếng, mặc kệ chiếc xe đạp đổ xuống đường, Vương Học đứng đó như
không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Phải sau một lúc thất thần, hắn mới
hỏi địa chỉ bệnh viện rồi lập tức phóng xe đạp đi mất.