Chương 2 : Không phải mộng


Người đăng: giodongphaLa gia ở cuối thôn, gần sát chân núi Thanh Vân. Chạng vạng tối, hai anh em họ La cũng về tới nhà. Trên đường đi thôn nhân thấy họ thì chào hỏi


  • Về muộn vậy. La đại ! La nhị !.

  • Hôm nay hàng nhiều thúc công, nên giờ mới về được

  • Tụi mày cũng to gan, để vợ mang bầu ở nhà mình, may có bà nhà tao sang

La Mộc hoảng sợ, sợ cô nàng ở nhà có chuyện liền hỏi


  • Thúc công, Lan nhi ở nhà có chuyện ?

Thúc công thấy thằng nhãi này bộ dáng, liền biết hắn lo sợ này nọ, liền bảo


  • Đâu có, chẳng qua tụi mày hai anh em đi làm, để vợ ở nhà mình, chẳng may có chuyện gì thì sao ?. Lần sau có đi thì sang bảo với bà nhà tao một tiếng, sang trông nom dùm cho

La Mộc nghĩ cũng đúng, bèn cảm tạ
- Tạ thúc công

Thúc công thấy hắn nói vậy thì gật gù, thuyết giáo đôi ba câu liền để hai anh em về. Ngôi nhà nhỏ cuối thôn là La gia, La Mộc cùng La Thảo vác chút củi gỗ, sắp xếp cẩn thận thì vợ La Mộc liền đi ra


  • Lão công ! Sao hôm nay về muộn vậy

La Mộc vui vẻ đáp


  • Hôm nay tăng giờ, còn được thêm 2 đồng bạc nữa. Chẳng mấy khi Mã gia cần người

Quan Thị Lan nghe vậy, liền nói


  • Lão công! Nhị đệ !. Hai người tắm rửa rồi ăn cơm đi thôi.

La Thảo hâm mộ nhìn đại ca với đại tẩu, lại thấy La Mộc ngây ngô cười cười, chẳng thiết ở lại nhìn hai người liếc mắt đưa tình. Đi thẳng một mạch ra sau nhà.

Cả nhà ăn cơm xong thì cũng tối. Không có nến nên cũng đi ngủ. La Mộc vuốt ve bụng vợ, thầm thì nói


  • Lan nhi ! Nàng thấy tên La Phàm thế nào. Ta hỏi Lý thầy đồ, người ta nói chữ Phàm nghĩa là không phải phàm trần. Tương lai không thể đo lường

La thị cười khúc khích nói
- Lão công! Theo thiếp thấy, La Phàm không sai đâu
La Mộc cũng thấy như vậy
- Vậy lấy tên là La Phàm nha

Hai vợ chồng thủ thỉ với nhau, chỉ là không biết ở trong bụng Quan Thị Lan giờ phút này, đứa trẻ đã có thể nghe
La Phàm làm một giấc mộng rất dài, hắn mơ mình thành một đứa bé trong bụng mẹ. Thỉnh thoảng lại nghe được người bên ngoài nói. Dần dà, khả năng nhận biết càng lúc càng cường. Hắn bắt đầu có chút mộng. Cảm giác ướt át, ấm ấp đan xen làm hắn khó chịu. Vậy mà mộng thực dài. Mãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cho tới một hôm, hắn bắt đầu nhận biết, ý thức dần dà rõ ràng

La Phàm căng thẳng, hắn biến thành một đứa bé còn ngồi trong bụng mẹ. Lúc này hắn còn quá nhỏ, vì thế mới kịp nhận biết một chút, La Phàm liền ngủ. Cho tới lúc, ý thức thanh tỉnh càng lúc càng lâu, La Phàm mới nhận rõ được tình hình, hắn biến thành nhỏ, biến thành một đứa bé còn chưa ra đời

Thấm thoắt cũng qua mấy tháng, La Mộc căng thẳng đứng trước cửa nhà, hắn thực lo lắng vợ con. Từ xưa tới nay, sinh đẻ không phải là việc đơn giản, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng. La Thảo thấy vậy liền an ủi


  • Đại ca yên tâm. Chị dâu không có chuyện…

Hắn còn chưa nói hết thì thúc công đánh một cái trên đầu, mắng


  • Thằng ngu. Mày bớt lời đi.

La Thảo co người lại, hắn cảm thấy thúc công người này toàn cậy già lên mặt nhưng ai bảo người ta lớn tuổi, lại là trưởng bối. Thôi thôi, nhường nhịn vậy

Không khí hết sức căng thẳng, chẳng mấy chốc tiếng khóc vang lên. La gia thúc cháu liền vui vẻ.

Bà đỡ nói vọng ra


  • Chúc mừng! Mẹ tròn con vuông.

La Mộc cười ngây ngô, La Thảo liền nhảy lên, thúc công mặt như hoa cúc. Từ đây La gia tiếp tục có hậu đại
La Phàm cảm thấy bị người đánh mông, hắn đau cả người, tính hét lên nhưng lại khóc lên thành từng tiếng. Hắn biết mình biến thành trẻ con nhưng vẫn chưa thể tin nổi. Nhiều lúc tự an ủi mình nhưng nói thật, mộng này có chút dài, không có chút dấu hiệu tỉnh lại
Lúc hắn mở mắt ra thì thấy mình nằm trong lòng một thiếu phụ. Đúng là mẹ của hắn đời này. Người này không xinh đẹp nhưng có gương mặt hiền lành. Ánh mắt nhìn hắn thực âu yếm. La Phàm mặc dù còn chưa thích ứng mình biến thành trẻ nít nhưng khi nhìn người phụ nữ này ánh mắt. Hắn biết mình mong mỏi có cha mẹ như thế nào. Đối với bất kỳ một đứa trẻ mồ côi, ước mong có cha mẹ là điều lớn nhất. La Phàm cũng không ngoại lệ. Hắn lúc này lại có ý nghĩ mộng này đừng tỉnh là tốt nhất
Oa Oa khóc một chút, thì có ba người đứng trước hắn. La Phàm liền đoán ra La Mộc là cha mình
- Con ngoan ! Để cha bế cái nào

La Phàm bị La Mộc ôm một cái nhưng tư thế không thoải mái làm đau. Hắn liền la lên một cái nhưng chỉ nghe thành tiếng khóc


  • Thằng ngốc ! Mày bế cháu không đúng.

Thúc công trừng mắt La Mộc, chỉ để hắn xấu hổ, không dám lại bế La Phàm. Nhìn bộ dáng quẫn bách của cha, La Phàm chỉ cảm thấy vui vẻ , cười lên một tiếng

Mọi người liền ngạc nhiên, thúc công mới nói


  • Thằng nhóc này không phàm. Mới tý tuổi đã biết cười cha nó. Sau này tiền đồ vô lượng

La Thảo nghe vậy cũng hào hứng
- Con nói mà !

Thúc công nghe vậy thì trợn mắt


  • Mày làm như mày thánh

La Phàm thấy mấy người cãi nhau, bụng vui vẻ. Hắn có chút hiểu, tại sao mỗi đứa trẻ mồ côi lại có một mộng tưởng về gia đình

Thấm thoắt, ba năm dần dần trôi qua. La Phàm cũng đã ba tuổi, người nhà gọi hắn là cầu cầu. Hắn dần dần tiếp nhận thực tế, mình chuyển sang một thế giới khác, biến thành một đứa trẻ con

Ba năm cũng không dài nhưng nhị thúc La Thảo cũng đã kết hôn. Kể ra cũng kỳ quái, mẹ của hắn Quan Thị Lan ba năm nhưng cũng không có sinh thêm em trai hay em gái gì. Sau này hắn nghe người lớn bảo, thì ra ở trên thế giới này có một loại thuốc gọi là Ức Sản. Có thể ngăn phụ nữ ngừng đẻ trong vòng ba năm. Xem như là thuốc chống mang thai

Thế giới này cũng không đơn giản như hắn nghĩ, ở đây tồn tại võ đạo, không chỉ đơn giản là cường thân kiện thể mà là có thể phi thiên độn địa, không khác gì thần tiên. La Phàm vì thế càng chờ mong.

Cứ 10 năm một lần, Thanh Vân trấn liền tổ chức một cuộc tuyển chọn hạt giống. Cuộc tuyển chọn này do Thanh Vân Quan kết hợp với quan phủ ở Thanh Vân trấn chọn lựa nhân tài tu luyện võ đạo

La Phàm cũng nghe nói qua, hắn cũng mong tới ngày hôm nay, vì thế mà từ một năm trước hắn cũng đã tập luyện trung bình tấn nhằm gia tăng ý chí. Tuyển lựa hạt giống tốt không riêng gì sờ căn cốt còn có kiểm tra ý chí. Thế giới này không giống như Địa Cầu, từ nhỏ đã biết tới võ đạo, vì thế mà các bậc cha mẹ cực kỳ mong muốn con cháu của họ có thể bái nhập các môn phái. Điều này đơn giản là một cuộc cá chép hóa rồng. Cha mẹ La Phàm dù chỉ là nông dân nhưng vẫn có chút hiểu biết. Thanh Vân là nơi tụ tập thổ sản nên chẳng lạ gì có võ giả đi lại. Lâu dần cũng biết tới nhóm võ giả không dễ chọc, quan phủ cũng không dễ làm ăn gì được.

Ngày hôm nay từ sáng sớm, trời chưa tờ mờ, La Mộc đã mang theo La Phàm đi tới thị trấn. La Phàm cũng không phải công tử bột nên cũng đã dậy.
- Cha ! Người thật đông a
- Đúng vậy. Hồi nữa mới càng đông
La Mộc có chút nhớ lại. Hắn ngày xưa cũng từng tham gia tuyển chọn hạt giống nhưng khi người ta sờ xương liền bị loại. Điều này làm hắn không làm được một tên võ giả, chỉ có làm anh nông dân. Nghe đâu căn cốt chia ra làm thượng trung hạ ba loại. Thượng cấp một ngày ngàn dặm. Trung cấp một ngày giảm một nửa. Hạ cấp thì không có tư cấp luyện võ. La Phàm cũng từng nghe phụ thân nói đến điều này, hắn cũng không thực sự hiểu, căn cốt là gì, vì sao ảnh hưởng tới luyện công. Chẳng mấy chốc, trời đã sáng, thị trấn hôm này đông người, tất cả trẻ nhỏ từ ba tới mười ba đều tập hợp tại trước cổng quan phủ. Tất cả đều đứng thành hành. Đợi tới giữa trưa, lúc này mới có một thanh niên ngự không mà tới. La Phàm há hốc miệng, mặc dù đã nghe từ người lớn biết tới võ đạo nhưng phi hành mà đi là điều mà hắn không thể tưởng tượng nổi. La Phàm lửa nóng, hắn thề, nhất định phải bái vào Thanh Vân Quan

Thanh niên kia cũng không dài dòng, liền nói lớn
- Bây giờ là kiểm tra căn cốt

La Phàm để ý thấy từng đứa trẻ một đi lên, bị thanh niên sờ một cái rồi liền phán định. Thượng và trung đẳng liền đứng sang phải, bị thanh niên giữ lại, còn lại không hợp cách chỉ có xám xịt rời khỏi.

Cho tới một giờ sau đó, La Phàm mới tới lượt, thanh niên chỉ sờ một chút, liền phán


  • Trung đẳng

La Phàm nghe vậy liền thở dài một hơi, xem ra cũng không phải hạ đẳng, liền tu luyện tư cách cũng không có, ít ra còn có cơ hội bái vào Thanh Vân Quan.

Từ sáng tới chiều, La Phàm chỉ thấy thanh niên kia sờ cốt ngàn đứa trẻ. Vậy mà đa phần chỉ là hạ đẳng, còn lại trung đẳng và thượng đẳng chưa tới trăm người. La Phàm lúc này mới biết mình may mắn cỡ nào
Cho tới xám xịt tối, thanh niên kia mới nói
- Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai liền khảo nghiệm ý chí
Lời liền xong, liền phất tay một cái biến mất. Mấy trăm đứa bé liền có quan phủ sắp xếp vào một ký túc. Trước khi đi theo người của quan phủ, La Phàm thấy cha hắn cười tươi rói. La Phàm cũng cười đáp lại, theo đuôi quan phủ đi vào ký túc. Giờ phút này mấy đứa trẻ mới thở phào một hơi
Một tên béo bên cạnh La Phàm mới la lên
- Thật đáng sợ. Đứng gần đại sư, ta không dám thở một cái
Mấy đứa bé bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù không biết thanh niên kia là cái gì tu vi nhưng La Phàm đoán chắc chỉ ở hạ tầng, nếu không cũng không phải lao lực đi làm cái nhiệm vụ tuyển chọn hạt giống như thế. Vậy mà đã có thể phi hành, điều này làm La Phàm không khỏi ước ao.
Gần trăm đứa bé được cho ăn uống, rồi sắp xếp chỗ ngủ. Chỉ qua tới sáng, lên voi hay xuống chó liền biết


Võ Đạo Chí Thượng - Chương #2