Chương 27: Bị Chặn


Người đăng: thientruongdan

Tường Minh hắn nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này, lập tức cầm kim thuổng ra sức thu thập thảo dược theo yêu cầu mà giao nộp cho tông môn.



Trải qua hơn 3 canh giờ hắn mới thu thập xong, lần này cũng là một năm thảo dược theo nhiệm vụ, hắn quyết định như thế là lại muốn một lần nữa yên tâm ở trong dược viên tu luyện.



Vác bó thảo dược to trên vai lệnh khệnh đi lên núi hướng Đan Viện đi tới.



-Tường Minh tiểu đệ, ngươi đi lên đan viện đấy sao? Chờ ta với.



Tường Minh vác bó thảo dược trên vai đi được nửa chặng được, chợt sau lưng có tiếng vọng đến. Tường Minh xoay người nhìn lại nghi hoặc hỏi.



-Sư huynh là...?



-Ài! Ta là Nhiệm Tô à, đệ tử nội phong của Hoả Liên Phong. Tiểu đệ Tường Minh không biết ta cũng phải à.



Tường Minh đưa mắt đánh giá thoáng qua người này. Dáng cao ngang ngửa hắn, hơi gầy, mặt hình chữ điền, khoảng 20 tuổi gì đó, tu vi chỉ mới Lưu Khí kỳ tầng 5. Trong lòng nghĩ không biết người này có ý gì với mình, nhưng trước giờ người nói chuyện với mình đều là chẳng có lấy một chút chút ý tốt nào. Không phải là trêu chọc thì cũng là khinh bỉ là phế vật, ăn hại,...



Nhưng hôm nay trên vai Tường Minh lại có thêm một bó thảo dược to, đi trên đường một mình chuyện chặn lại đòi giao ra mấy gốc thảo dược để kiếm lợi cũng rất dễ sảy ra. Mặc dù hắn đã có tu vi tầng 4 nhưng giờ vẫn chưa phải lúc để lộ ra ngoài nên tránh ẩu đả, chanh chấp là tốt nhất.



-Hoá ra là Nhiệm sư huynh, tiểu đệ hữu lễ.



Tường Minh liền không nhanh không chậm mà đáp lại lời của Nhiệm Tô, hắn liền khách khí nói tiếp.



-Không biết Nhiệm huynh gọi với tiểu đệ lại có việc gì chỉ dạy?



Thấy sắc mặt Tường Minh không có chút thay đổi, lại cũng không có khẩn trương chút nào, rất bình thản trả lời mình, Nhiệm Tô sảng khoái cười lớn nói.



-Cũng không có gì cả, chỉ là chung đường nên muốn cùng tiểu đệ vừa đi vừa nói chuyện cho đỡ nhàm chán mà thôi. Tiểu đệ không cần phải khách khí thế à.



-Đâu có đâu có, chúng ta đi à.



Tường Minh có chút vui vẻ đáp lại.



Thực tế hắn trước mang một cái danh phế vật, nên đi đâu cũng có người chú ý đến bản thân, vấn đề Nhiệm Tô biết được hắn cũng không có gì là lạ cả.



Nhưng đối với bất kỳ là ai, đệ tử nào, đối mặt với hắn có chút nhiệt tình như vậy hắn luôn có chút đề phòng cẩn thận khách khí thăm dò.



Đến khi thấy Nhiệm Tô có chút sảng khoái trong lời y nói, Tường Minh có chút cảm giác không cần phải quá cảnh giác, đề phòng người này. Mặc dù trong tông môn không có can thiệp vào tranh chấp của các đệ tử, nhưng vẫn đề ra không được sát phạt lần nhau, kẻ nào vi phạm bất luận là ai nặng thì giết chết không tha, nhẹ thì bị khai trừ khỏi tông môn. Bởi vậy Tường Minh cũng không cần phải quá cảnh giác, chỉ là không muốn để lộ tu vi bản thân mà sinh ra một chút cảnh giác, đề phòng.



Bất quá với tu vi tầng 4 Lưu Khí kỳ, công thêm từ nhỏ Tường Minh đã luyện Cước Ảnh Quyền Cương công nên càng không sợ Nhiệm Tô tu vi mới chỉ tầng 5 Lưu Khí Kỳ.

Mặc dù một số pháp thuật công kích chưa được diễn sinh càng là chưa được tu luyện, nhưng võ thuật phàm nhân dùng linh lực thay cho nội lực chiến đấu thì Tường Minh càng tin tưởng nhẹ nhàng ngạnh kháng đối với Nhiệm Tô.



Với Nhiệm Tô mà nói thì thật sự hắn cũng đang có ý đinh đi đến Đan Viện trao đổi ít đan dược để tu luyện. Trên đường đi thấy bóng dáng Tường Minh ở phía trước, mới đầu còn chưa có nhận ra Tường Minh, nhưng y nghĩ kỹ lại, người của Mộc Liên Phong, lại vác một bó to thảo dược chắc chắn chỉ có người trông coi dược viên trồng dược thảo cấp thấp. Mà người trông coi ấy lại chỉ có Tường Minh vang danh tiểu phế vật. Nhận ra người y mới liền lên tiếng gọi với Tường Minh lại chờ y đi cùng.



Cũng biết Tường Minh đối với các đệ tử khác có chút không thích tiếp xúc nên Nhiệm Tô cố gắng cười sảng khoái, làm cho khoảng cách giữa hai người gần lại cùng nhau vui vẻ hàn thuyên trên đường đi tới Đạn Viện.



-Liên Minh Thí Luyện vừa qua Nhiệm sư huynh không biết có tham gia không?

Hiện tại trong lòng Tường Minh đang thắc mắc và tò mò nhất chính là sự tình này. Hắn không biết Nhiệm Tô có tham gia hay không nên trước hỏi dò, dù sao thì người trong cuộc vẫn biết nhiều hơn là người ngoài cuộc à.



-A! Liên Minh Thí Luyện đợt này ta không tham gia, hơn nữa có muốn cũng không được. Bởi ta mới chỉ tu vi tầng 5. Trong khi đó các đệ tử khác tu vi cao có rất nhiều, tự nhiên là không đến lượt ta rồi.



Nhiệm Tô thao thao bất tuyệt trả lời Tường Minh.



-Thế huynh có biết kết quả như thế nào không? Đội của Cửu Liên môn mình sếp thứ mấy?



Tường Minh liền hỏi vào vấn đề trọng yếu hắn đang to mò, mà đối với Cửu Liên môn thì càng trọng yếu hơn.



-Hihi, may mắn các huynh đệ của chúng ta đi lần này không có làm nhục mệnh bổn môn. Tuy chỉ là xếp hạnh thứ 10, nhưng so với trước đây thì đã coi như một bước biến chuyển cực kỳ lớn rồi. Cũng còn phải nhắc lại, được xếp hạng thứ 10 đó chính là phần lớn công lao của An Dương sư huynh của Kim Liên Phong đấy.



Đối với những câu hỏi của Tường Minh, Nhiệm Tô không có cự tuyệt mà trong lòng ngược lại lại thập phần hứng khởi nói liền một mạch.



-Xếp thứ 10...An Dương sư huynh?



Tường Minh vô cùng ngạc nhiên thốt lên từng chập.



-Đúng à, vậy tiểu đệ có điều không biết rồi, Cửu Liên Môn của chúng ta không biết đã bao nhiêu năm rồi toàn là đứng thứ hạng nhất tự dưới lên. Cùng với đó các đệ tử đi tham gia lại bị ngã xuống nhiều, đối với chúng ta mà nói, đã thiệt lại càng thiệt hơn.



Nhiệm Tô dừng một chút nói tiếp.



-An Dương sư huynh chính là đệ tử mới nổi của Kiêm Liên Phong đấy, được coi là một nhân tài tu luyện và cơ trí. Cũng bởi cơ trí đó mà chúng ta tiếp nhập vào vị trí thứ 10 trong Nam Lạc bảng.



Trên đường đi qua trao đổi với Nhiệm Tô, Tường Minh có đôi chút hiểu được, nhờ vào Liên Minh Thí Luyện chọn ra thứ hạng, từ đó được cấp cho một phần tài nguyên theo thứ hạng từ liên minh Tam cốc, lục môn, cửu phái. Cũng biết được đội đệ tử đi tham gia vừa qua mặc du có ngã xuống một số nhưng bù lại giành được xếp hạng thứ mười, từ đó mà tông môn được cấp tài nguyên giúp cả tông môn hoạt động cùng tu luyện, điều này phần nào an ủi các đệ tử chẳng may ngã xuống trong thí luyện.



Tài nguyên tu luyện ở đây không phải là gì khác, chính là mỏ khoáng thạch thường thường đó là mỏ linh thạch. Tuỳ thứ hạng mà được mỏ linh thạch lớn nhỏ khác nhau, nhưng Cửu Liên môn xếp thứ 10 vậy không cần nghĩ cũng biết mỏ linh thạch được chu cấp sẽ là loại nhỏ nhất rồi.



Tường Minh cũng biết được lần lượt xếp hạng thứ nhất là Trảm Huyền phái, thứ hai là Thiên Lôi cốc, thứ 3 là Ma Hùng phái...xếp cuối cùng bất ngờ lại là Đông Hưng phái.



Tại trong Nam Lạc Tu Chân quốc Trảm Huyền nổi danh bởi dụng đao pháp, Thiên lôi cốc cũng là nổi danh bởi thuật khống lôi cùng tu luyện công pháp lôi thuộc tính, ngược lại Ma Hùng phái lại chủ tu ma công, nổi danh bởi hiếu chiến, bá đạo ngang ngược cùng giết chóc, Đông Hưng phái nổi tiếng bởi chế tạo và nghiên cứu phù lục.



Tuy tại Nam Lạc tu chân quốc nhỏ bé, thuộc cấp bậc thấp trong thế giới tu chân, nhưng mỗi một môn, một phái, một cốc đều có thế mạnh riêng, có thể vì Cửu Liên môn tu tạp nham công pháp mà so về mặt tổng thực lực thì có điểm thua những môn phái khác.



Mặc du mỗi một môn, một cốc, một phải có điểm khác nhau về chủ tu công pháp, nhưng lại có sự thống nhất thành một khối vững chắc tạo thành liên minh gọi tên là Nam Lạc liên minh. Rất nhiều tài nguyên, rất nhiều những bí cảnh, những mỏ khoáng thạch, linh thạch,...để tránh sự tranh chấp gậy bất lợi và thiệt hại cho Nam Lạc mà liên minh thống nhất dựa vào thì luyện và quyết đấu giữa các đệ tử phân chia sử dụng trong 15 năm, sau 15 lại dựa vào kết quả thí luyện cùng quyết đấu giữa các đệ tử cấp thấp phân chia lại.

Kỳ thực điều này cũng chính là nhằm vào thúc đẩy sự phát triển của các môn phái trong liên minh. Cũng từ đây chọn ra nhưng đệ tử ưu tú trong những đệ tử ưu tú, giữ lại trong liên minh tiến hành ước thúc cùng bồi dưỡng trở thành tu sĩ cấp cao. Chính lực lượng này trở thành lực lượng lòng cốt đối kháng với kiếp nạn vạn năm một lần của tu chân giới sắp tới.



Hai người Tường Minh cùng Nhiệm Tô một đường đi về hướng đan viện, vừa đi vừa trò chuyện hết sức ăn ý. Bất ngờ hai người đã đến đích lúc nào không biết, đành phải mỗi người một đường đi trao đổi lấy những gì bản thân cần.



Tường Minh thẳng một đường đi vào Đạn Viện, đến thẳng quầy hàng gọi Mạnh Văn Hinh.



-Mạnh sư bá! Sư điệt lại nhớ ngươi rồi.



Tường Minh trên miệng cười cười gọi lớn, ngữ điệu pha chút khôi hài cùng bắt trước cử chỉ vuột vuột chòm râu của Mạnh Văn Hinh lần trước.



-A! Ranh con, lẻo mép à!



Mạnh Văn Hinh nghe những lời này của Tường Minh thì liền mắng hắn, nhưng lại không có một chút giận dữ nào, xem ra ông rất quý Tường Minh.



-Mạnh sư bá, sư điệt có qua cho bá này, sư bá đỡ lấy. hây!



Lại một lần nữa Tường Minh trêu Mạnh Văn Hinh, đồng thời thông báo một tiếng liền tung bó thảo dược về phía ông, rồi cười rất thoải mái vui vẻ, pha pha chút gì đó nghịch ngợm. Cảnh này đâu khác gì hồi còn bé hắn thi thoảng chơi với gia gia hắn chứ, hồn nhiên, ngây thơ và tinh nghịch.



-Ài! Cái thằng ranh này, ôi! Cái lưng của ta.



Mạnh Văn Hinh đưa một tay lên bắt lấy bó thảo dược, ôm trước người song liền giả bộ hơi cúi người đưa tay còn lại về phía sau đấm đấm vào lưng kêu lên. Điệu bộ rất chi là thực tế và thảm hại sau khi đỡ bó thảo dược của Tường Minh.



Tường Minh thấy thế liền cười cười, chạy đến bên Mạnh Văn Hinh đồng thời vòng ra sau người ông đấm đấm lưng ông nói.



-Sư bá để sư điệt đấm lưng cho người nhá? Gì chứ cái này sư điệt rất là giỏi à.



Mạnh Văn Hinh nghe Tường Minh nói thế, biết được ý của hắn chỉ là tinh nghịch, đùa vui với mình một chút mà thôi. Ông liền hừ một tiếng nói.



-Không phiền đến ý tốt của ngươi, nghiêm túc đi, như trẻ ranh lên ba. Đưa môn bài cho ta.



-Đây ạ!



Tường Minh có chút tiu nghỉu, chẳng mấy khi có người chơi cùng, lại cùng Mạnh sư bá càng khó hơn gấp bội, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Văn Hinh, Tường Minh cũng đành vui vẻ bỏ cái ý định đùa nghịch kia đi lấy môn bài ra đưa cho Mạnh sư bá nhận điểm cống hiến về.



-Được rồi à. Người hoàn thành rất khả, nhưng ngươi nói ngươi dành thời gian tu luyện, tại sao ta không thấy ngươi có chút tăng tiến nào? Có phải hay không lại mải chơi?



Mạnh Văn Hinh đưa môn bài trả lại cho Tường Minh thắc mặc hỏi.



Vẫn như trước đây, Tường Minh trước khi bước ra khỏi nhà nhỏ liền ấn giấu tu vi xuống tầng 1 Lưu Khí kỳ đỉnh, lại pháp thuật của hắn diễn sinh hết sức huyền diệu, dù là tu sĩ hơn hắn đến hai đại cảnh giới mới may mắn nhìn ra được, cũng không có lý nào Mạnh Văn Hinh không dùng pháp khí đặc thù lại có thể nhìn ra tu vi của hắn.



-Haiza! Sư bá cũng biết tư chất của sư điệt à, khả năng tấn cấp lên tầng 2 khó khăn vô cùng à. Sư điệt đã cố gắng lắm rồi đấy, chứ không có chơi bời đâu ạ!



Tường Minh thở dài đáp lại nghi vấn của Mạnh Văn Hinh. Nhưng trên thực tế đó chỉ là những câu hỏi bình thường à, đối với Tường Minh lại quá quen rồi. Bất quá nếu hắn để lộ ra tu vi thực của hắn mới làm cho mọi người trợn mắt há hộc mồm cả ngày à. Trong lịch sử tu chân giới chưa có bất kỳ kẻ nào tư chất cực tạp linh căn lại có thể tu luyện được à.



Thấy Mạnh sư bá không có nói gì Tường Minh liền đổi chủ đề hỏi ông.



-Sư bá, ở đây có đổi Tích Cốc đan không ạ?



Lấy lại chút tinh thầnm thoát khỏi cảm thán không thôi, Mạnh Văn Hinh giọng có chút ôn hoà, thương yêu đòi với Tường Minh nói.



-Bởi là đan dược cấp thấp, không có độ chân quý, lại cũng mức độ tiêu thụ lớn, để tránh phiền phức nên tại đây không có trao đổi à. Sư điệt muốn có thể qua phương thi của bản môn trao đổi.



Không ngoài dự đoán của Tường Minh, không có chút buồn chán nào hắn vui vẻ lên tiếng chào Mạnh Văn Hinh sau liền rơi đi, ý định đi đến Thường Vụ phong, phường thị Cửu Liên trao đổi ít Tích Cốc đan.



Đang khi trên đường xuống núi, nửa đường bất chợt có người ở phía trước chặn hắn lại buông lời vũ nhục.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #27