Tao Ngộ Tập Kích


Người đăng: MrTiep

Vừa mới bước vào Vô Cực điện, Đinh Hạo đã phát giác ra ánh mắt mọi người đều
đang tập trung vào chính mình. Hơi sửng sốt một chút, hắn cao giọng nói:

Ma Quân đang có việc phải bàn bạc với mấy người Liệt Sơn, có thể phải mất vài
ngày nên Ma Quân nhờ ta nói với các vị hãy quay về chờ lệnh.

Ba người Đinh Hạo cùng Phùng Ngạo Thiên lúc trước cùng rời đi, bây giờ một
mình Đinh Hạo xuất hiện, mọi người cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì,
nhưng ngẫm lại với quan hệ của hai tông phái hẳn là sẽ không phát sinh sự tình
nào quá lớn. Huống chi với tu vi của hai người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên và Thiên Yêu Nhiếp Thiên, Đinh Hạo cùng Huyết Ma rõ ràng không phải là
đối thủ, cho nên mọi người cũng không hiểu nhầm, bây giờ lại nghe Đinh Hạo nói
thế thì đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đinh Hạo đã không muốn nói rõ sự việc thì
đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ngốc nghếch truy hỏi đến cùng.

Nghe Đinh Hạo giải thích xong mọi người đều cáo từ rời đi. Trước khi đi Lục
Tuyết Vân của Huyết Sát Tông còn dùng ánh mắt lạnh như băng liếc hắn một cái.
Vừa thấy ánh mắt cừu hận của nữ nhân này hắn không giận mà lại cười mỉm, với
tính cách của hắn, cừu hận giữa hai người tuyệt sẽ không chỉ vì mấy câu nói
của Phùng Ngạo Thiên mà biến mất. Mặc dù Lục Tuyết Vân tại Huyết Sát Tông cũng
là một nhân tài hiếm có, nhưng vì lợi ích to lớn trước mặt, Huyết Sát phái
tuyệt sẽ không quan tâm đến ân oán giữa nàng và Đinh Hạo, ngược lại sẽ phải
cảnh cáo nàng không được trêu chọc vào hắn.

Mặc dù Đinh Hạo không tiếp xúc nhiều với Lục Tuyết Vân nhưng cũng biết nàng ta
tính tình kiên định, hơn nữa lại cực kỳ thù dai, nhất định sẽ không vì sự cảnh
cáo của tông môn mà từ bỏ ý đồ trả thù. Bất quá bây giờ với tu vi của Lục
Tuyết Vân căn bản không phải là đối thủ của Đinh Hạo, nàng đã thấy được mình
và Thành Hùng giao thủ lúc nãy nên nếu không nắm chắc cả mười phần, nàng ta
tuyệt sẽ không khinh xuất động thủ. Cho nên mặc dù thấy ánh mắt băng lãnh của
nữ tử này, Đinh Hạo cũng không để ở trong lòng, cười nhạo nhìn lại nàng rồi
mới rời đi.

Một lát sau, tất cả mọi người đều đã rời đi, bên trong Vô Cực Ma Tông chỉ còn
lại có Phùng Tinh Nhiên là người ngoài.

Nhìn Phùng Tinh Nhiên vẫn chưa có ý định rời đi, Đinh Hạo kinh ngạc nói:

Mọi người đều đã đi cả rồi, nàng còn lưu lại làm gì ? Chẳng lẽ ở Vô Cực Ma
Tông còn chuyện gì có thể hấp dẫn nàng sao ?

Vừa nghe hắn nói như thế, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt giận dữ hừ lạnh một tiếng
nói:

Bản cô nương không đi, ta đợi phụ thân cùng về.

Dừng một chút rồi tựa hồ nhớ lại khẩu khí bất thiện của hắn, nàng cả giận
trừng mắt mắng:

Tiểu tặc ngươi không có lương tâm, ngươi vừa rồi …

Thấy nàng giận giữ lại sắp nói ra những lời kinh thiên động địa, Đinh Hạo vội
chạy tới đưa tay che miệng nàng lại, cười nói:

Được rồi, được rồi. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, ma nữ của Đoạn Hồn sơn nàng
đến bản tông chơi, ta là chủ nhân đương nhiên phải tiếp đón cẩn thận rồi. Đi
nào !

Nói xong không để ý đến Phùng Tinh Nhiên vẫn đang kêu “ô ô”, quay sang mấy
người bọn Trương Hoành ra hiệu một cái rồi kéo nàng rời khỏi Vô Cực điện.

Mấy vị trưởng lão nhìn thấy hai người bọn họ như vậy đều cảm thấy tức cười,
yên lặng nhìn họ rời đi.

Một lát sau, Đinh Hạo nửa kéo nửa dẫn Phùng Tinh Nhiên tới một đám loạn thạch
an tĩnh gần hàn đàm phía sau Vô Cực Ma Tông, đặt nàng lên một tảng đá,rồi rất
nhanh đặt một nụ hôn lên môi nàng. Phùng Tinh Nhiên dọc đường đi không ngừng
quyền đấm cước đá, nhưng vừa bị hắn cường hoành hôn như vậy liền hoàn toàn im
bặt, an tĩnh hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng của hắn.

Bàn tay vòng ra sau lưng Phùng Tinh Nhiên cũng không an phận, luồn vào bên
trong xiêm y vuốt ve liên tục, khiến cho nàng thở dốc liên tục. Đinh Hạo ngẩng
đầu lên nhìn vào đôi mắt đang đê mê của Phùng Tinh Nhiên, cất giọng trêu đùa:

Lúc trước nàng định nói gì? Nàng không biết trong điện còn có người sao? Thật
sự là khiến ta không ngờ nha, thân là nữ nhi mà gan lại lớn như vậy !

Phùng Tinh Nhiên đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, nghe Đinh Hạo nói thế mới có
phản ứng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dẫm một cước thật mạnh vào chân phải
của Đinh Hạo. Thân thể Đinh Hạo hiện giờ mạnh mẽ dị thường, mấy cú đánh của
Phùng Tinh Nhiên căn bản là không gây ra cảm giác đau đớn gì, huống hồ Phùng
Tinh Nhiên vẫn còn chưa vận chân khí. Bất quá sau khi lĩnh mấy cú đánh của
nàng, hắn cứ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, lại còn khoa trương ôm
chân nhảy liên tục tựa hồ như rất đau đớn. Thấy hắn làm như thế, Phùng Tinh
Nhiên cười đắc ý, tru môi mắng:

Xem ngươi có dám khi dễ Tinh Nhiên nữa không ? Nếu còn dám đối xử với ta như
bản, bản cô nương sẽ cắt cái miệng độc ác của ngươi xuống !

Đinh Hạo cười dài một tiếng nói:

Không dám nữa ! Không dám nữa ! Bất quá nếu nàng thực sự cắt cái miệng ta
xuống thì nàng cũng sẽ không được hưởng cảm giác vi diệu mất hồn như vừa rồi
nữa đâu. Đến lúc đó người hối hận không chừng chính là nàng đấy, hắc hắc!”

Vừa nghe hắn nói thế, khuôn mặt Phùng Tinh Nhiên lại đỏ bừng lên, khi nhìn
thấy ánh mắt cười nhạo của hắn thì lập tức nổi giận, yêu kiều hừ một tiếng
nói:

Tiểu tặc ngươi từ lúc nào lại trở nên ác độc như thế. Nhớ lúc vừa mới biết
ngươi thì ngươi cả ngày cũng chỉ nói có vài câu, bây giờ tại sao mồm mép lại
giảo hoạt như thế chứ ?

Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại sự tình hồi đó, hừ lạnh một tiếng:

Tiểu tặc ngươi nhìn lén bản cô nương tắm, sau khi bị phát hiện lại còn muốn
đưa ta vào tử địa, thật là đồ lòng lang dạ sói !

Vừa nghe nàng nói thế, Đinh Hạo tỏ vẻ xấu hổ. Mặc dù lúc trước hắn không sai,
nhưng giờ phút này hắn không ngốc đến nỗi phản bác lại nàng, đưa tay ra kéo
nàng vào lòng, miệng lại sấn tới mặt nàng.

Nàng chỉ phát ra được hai tiếng “ư ư” nhè nhẹ, sau đó không chống cự nữa, ngọc
thủ quấn chặt lấy cổ Đinh Hạo như muốn nói cho hắn biết mình cam tâm tình
nguyện cho hắn dày vò.

Cảm giác được động tác của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đương nhiên càng không
khách khí, hai tay đồng thời luồn vào trong áo rồi dừng lại tại đôi nhũ hoa
láng mịn, căng tròn của nàng. Đang định tiến thêm bước nữa thì đột nhiên sắc
mặt Đinh Hạo đại biến, ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, miệng hô to:

Mau chạy về Vô Cực Ma Tông !

Lời nói vừa dứt thì ba đạo kiếm quang mãnh liệt đã quét đến phía trước mặt,
kiếm quang trong không trung phát ra âm thanh như quỷ khóc làm rối loạn tâm
chí.

Sau khi ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, thân hình Đinh Hạo không dừng lại chút
nào, Nghịch Thiên Ma Kiếm đã đột nhiên xuất hiện trong tay, thân hình nhoáng
lên một cái đã biến thành ba bóng người nhằm ba hướng bỏ chạy.

Phùng Tinh Nhiên vốn đang mơ màng liền lập tức khôi phục lại, quát lên một
tiếng:

Thị Hồn Tông các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, quả thực là sợ mình
sống quá lâu rồi.

Nhìn tình thế lúc này trong lòng nàng biến đổi dữ dội. Nguyên lai lần này Thị
Hồn Tông xuất động những bốn người đến phục kích Đinh Hạo, trong đó ba người
đang bao vây hắn, người còn lại thì lạnh lùng nhìn nàng đang lơ lửng trên
không. Bốn người này đều thuộc loại xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời thứ hai
của Thị Hồn Tông, tình hình hết sức nguy ngập.

Nàng biết lúc này dù mình lưu lại cũng không giúp gì được nhiều cho Đinh Hạo,
biện pháp tốt nhất chính là chạy thật nhanh về Vô Cực Ma Tông, dẫn người đến
cứu.

Nàng lo lắng nhìn Đinh Hạo, xuất ra phi kiếm đang định rời đi thì đột nhiên
người chưa động thủ của Thị Hồn Tông đã bay về phía nàng, xem vẻ mặt thì rõ
ràng là muốn giết nàng ngay tại đây. Phùng Tinh Nhiên lập tức biến sắc, sợ hãi
nói:

Ngươi dám ra tay với ta, ngươi bị điên rồi sao ?

Người này cười điên cuồng, nói:

Đúng ! Ta điên rồi ! Là do Luyện Ngục Ma Tông các ngươi bức ta điên ! Tông môn
ta luân lạc đến mức như ngày hôm nay đều là do các ngươi. Bây giờ đến cả cơ sở
dựng tông của chúng ta cũng đã bị các ngươi chuyển sang cho Vô Cực Ma Tông.
Chúng ta đã không thể sống được ở Đoạn Hồn sơn này nữa rồi. Trước khi đi nếu
không đem tiện nhân ngươi ra giết chết thì sao có thể đối mặt với Tông Chủ và
các vị trưởng lão đã chết của bản tông. Hôm nay các ngươi hãy nhận mệnh đi !

Trong lúc đó, ba thân ảnh Đinh Hạo vừa mới bay ra được mười trượng thì cả ba
hướng đều có một người truy đuổi. Vốn hắn có thể nhờ vào tốc độ của Nghịch
Thiên Ma Kiếm mà chạy thoát, nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của Phùng Tinh Nhiên ở
đằng kia thì ba đạo thân ảnh trong nháy mắt hợp thành một, với tốc độ nhanh
nhất có thể lao đến ngăn cản tên đệ tử Thị Hồn Tông đang đuổi theo Phùng Tinh
Nhiên. Hắn vung tay lên, khí thế cuống bạo từ thân Nghịch Thiên Ma Kiếm mãnh
liệt tỏa ra, mang theo ma khí trùng thiên ập về phía kẻ kia.

Vốn sắp đuổi được Phùng Tinh Nhiên, nhưng thấy khí thế hung hãn của Đinh Hạo
thì kẻ đó không dám chậm trễ chút nào, bỏ qua Phùng Tinh Nhiên mà quay trở lại
đối phó với Đinh Hạo.

Phùng Tinh Nhiên vốn không thoát khỏi sự truy đuổi, đột nhiên thấy tình huống
này thì sắc mặt đại biến. Người khác có thể không biết sự thần kỳ của Nghịch
Thiên Ma Kiếm nhưng nàng thì biết rất rõ, Đinh Hạo nếu muốn một mình thoát đi
thì với tốc độ quỷ dị nhanh như lưu tinh đó, bốn người kia sao có thể bao vây
được hắn. Nhưng lúc này Đinh Hạo lại vì mình mà bất chấp nguy hiểm quay trở
lại khiến nàng rất cảm động, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, đáng lý phải nhân cơ hội
mà đào thoát thì thân ảnh trên không trung lại từ từ hạ xuống.

Mắt thấy người này quay trở lại, Đinh Hạo sắc mặt đại biến. Nhưng giờ phút này
cũng không thể lui về phía sau, nếu không Phùng Tinh Nhiên sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn cắn răng hét to một tiếng, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay phát ra quang
mang rực rỡ, ma khí tựa như vô cùng vô tận theo quang mang tản ra, ma khí bay
qua chỗ nào thì bất luận chỗ đó là đâu, đến cả gió cũng lập tức dừng lại bất
động, tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.

Chính là đệ nhất thức “Vây Thiên” của “Tru Thần Diệt Thiên Quyết” pháp quyết
có uy lực lớn nhất trong các pháp quyết trấn tông của Vô Cực Ma Tông. Chiêu
vừa xuất ra, Đinh Hạo phát giác ra chân nguyên toàn thân không thể khống chế
ào ạt chảy về phía Nghịch Thiên Ma Kiếm, chiêu “Vây Thiên” phát ra chưa được
một nửa uy lực thì toàn bộ chân nguyên của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa. Mở
miệng mắng to một tiếng, hắn đành ngạch chống thu lại chân nguyên từ Nghịch
Thiên Ma Kiếm.

Lúc này tên đệ tử Thị Hồn Tông rốt cuộc cũng đã bị ma khí thao thiên do chiêu
“Vây Thiên” phát ra hoàn toàn bao phủ lấy. Vừa mới rơi vào khu vực ma khí,
người hắn đột nhiên bất động, nhìn tư thế mất tự nhiên của hắn cũng đủ biết
đây không phải ý muốn của chính hắn.

Thấy đệ nhất thức “Vây Thiên” của “Tru Thần Diệt Thiên Quyết” mới phát ra một
nửa uy lực mà đã cường đại đến mức đó, Đinh Hạo trong lòng cực kỳ thoải mái,
đang định thừa dịp tên kia bất động lao vào giết chết thì đột nhiên ba tên kia
từ phía sau bay nhanh đến. Hiện giờ toàn bộ chân nguyên của Đinh Hạo còn chưa
đến một nửa, đã không thể sử dụng được uy lực mãnh mẽ của “Tru Thần Diệt Thiên
Quyết” nữa rồi !


Vô Cực Ma Đạo - Chương #99