Người đăng: MrTiep
Mấy người Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn nhìn Đinh Hạo đang cố lấy bình tĩnh, vẻ
mặt dường như cảm thấy rất thu vị. Thấy vẻ mặt kỳ dị của mấy người Đinh Hạo
lại càng thấy xấu hổ, mặc dù tiểu động tác của mình rất cẩn thận, cũng chưa
cảm thấy mình đã lộ ra sơ hở gì, tuy nhiên trước mặt những tuyệt thế cao thủ
như Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn thì mọi che dấu đều là thừa thãi.
Mà ánh mắt Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo lại có chút cảnh cáo. Thấy thần sắc
của lão như vậy Đinh Hạo lập tức hiểu ra ý tứ của Phùng Ngạo Thiên, Phùng Ngạo
Thiên mặc dù không trách cứ gì tiểu động tác giữa hai người, nhưng ánh mắt của
lão là để báo cho Đinh Hạo rằng phải đối xử tốt với Phùng Tinh Nhiên.
Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo gật đầu nhè nhẹ lại với mình thì mới cất giọng
nói:
Nghe nói tiểu ca cùng Huyết Sát Tông tại Hồn Luyện Tông hội có chút va chạm.
Tiểu ca có thể nể mặt bản Tông Chủ mà bỏ qua việc này được chăng ?
Vừa nghe lão nói thế, trong lòng Đinh Hạo chợt động. Đúng là lúc trước mình ở
Hồn Luyện Tông hội đã từng giết mấy người Huyết Sát Tông, lại còn xâm phạm đến
nữ đệ tử Lục Tuyết Vân, chuyện này vẫn khiến cho Huyết Sát Tông ghi hận trong
lòng. Sau khi Hồn Luyện Tông hội kết thúc, Huyết Sát Tông đã từng đến Vô Cực
Ma Tông Chủ sự, chỉ là lúc ấy Đinh Hạo đã tới Di Thiên đầm tìm kiếm Huyết Ma
Liệt Sơn, không tìm được hung thủ, người của Huyết Sát Tông liền trút giận
sang Vô Cực Ma Tông, đã đả thương mấy đệ tử trong tông.
Vốn Huyết Sát Tông định chờ Đinh Hạo trở về tông môn thì sẽ đến Vô Cực Ma Tông
ra trả nợ máu một lần nữa, nhưng không ngờ được là lần này Đinh Hạo trở về núi
lại mời được Huyết Ma Liệt Sơn và đám người Âm Vô Xương. Kể từ đó tình thế
biến đổi quá lớn, bây giờ Huyết Sát Tông lại là bên phải lo lắng, mà giờ phút
này nhân lúc không khí hòa hợp, Tông Chủ Huyết Sát Tông liền đem việc này nói
ra, cũng hy vọng là Luyện Ngục Ma Tông nói giúp một câu để tránh Vô Cực Ma
Tông trả thù việc đó với tông phái mình.
Mà lần này Đinh Hạo chính là nguyên nhân trực tiếp tạo ra ân oán, huống chi
với địa vị của Đinh Hạo bây giờ tại Vô Cực Ma Tông, không một ai dám coi
thường ảnh hưởng của hắn, bởi vậy cho nên mới có câu hỏi của Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên. Chỉ là lúc đó Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên vẫn còn đang
chìm đắm trong sắc tình, không có chú ý đến nội dung mà mấy người nói mà thôi.
Bây giờ nghe thấy câu hỏi đó của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo đương nhiên không
thể phản bác, huống hồ bản thân hắn tại Hồn Luyện Tông hội vẫn chưa bị làm
sao, muốn báo thù thì cũng phải là người của Huyết Sát Tông muốn báo thù cho
môn nhân trong tông mới đúng. Bây giờ Huyết Sát Tông đã làm như vậy, Đinh Hạo
đương nhiên không thể không nể mặt, gật gật đầu. Đinh Hạo lãnh đạm cười nói:
Việc lần trước tiểu tử đã sớm quên, đều là người của Phùng Tông Chủ, mấy việc
ân oán nhỏ này để ý làm chi !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên cười dài một tiếng, nói:
Đinh Hạo tiểu ca quả nhiên là người hào sảng, chút việc cỏn con thế này đương
nhiên sẽ không để trong lòng.
Nói xong quay về mấy người Huyết Sát Tông gật gật đầu, ý bảo bọn họ không cần
lo lắng nữa. Mà đến lúc này ánh mắt của mọi người mới rời khỏi hai người Đinh
Hạo và Phùng Tinh Nhiên. Mắt thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa, Đinh
Hạo rốt cục thở phào một hơi, bàn tay phải của hắn lúc này vẫn như cũ đặt trên
đồn bộ của Phùng Tinh Nhiên.
Đúng lúc Đinh Hạo muốn rút tay về thì đột nhiên cảm thấy đau đớn ở chỗ đùi
phải, cúi đầu xuống thì thấy chính là Phùng Tinh Nhiên đang hung dữ véo đùi
mình.
Thấy Phùng Tinh Nhiên làm như vậy, trong lòng Đinh Hạo thầm cười khổ không
thôi. Mình trước mặt các lão tiền bối lại làm như vậy với nàng, cũng không thể
trách nàng tức giận như thế. Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo rốt cuộc cũng
thu hồi bàn tay đặt ở kiều đồn Phùng Tinh Nhiên về. Cảm thấy tức cười khi nhìn
vẻ tức giận của Phùng Tinh Nhiên, bàn tay Đinh Hạo lại vươn ra nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn của nữ nhân này.
Thấy bàn tay vừa làm trò xấu của Đinh Hạo cầm lấy tay mình, Phùng Tinh Nhiên
cả giận nói nhỏ:
Tiểu tặc tử, ngươi lại dám xâm phạm ta ngay ở đây. Bây giờ cha ta và Yêu quái
thúc thúc khẳng định là đã phát hiện ra hành động của hai ta rồi, ngươi bảo
Tinh Nhiên khi trở về phải đối mặt với hai người bọn họ thế nào đây ?
Cười hắc hắc một tiếng gian xảo, Đinh Hạo nói:
Dù sao thì chuyện giữa ta và ngươi cha ngươi đã sớm biết rồi. Vừa rồi cũng là
do ta bị hấp dẫn, không kìm chế được, cha ngươi hẳn là sẽ không trách tội ta
và ngươi đâu !
Dừng một lát, Đinh Hạo nói tiếp:
Huống chi vừa nãy ngươi phi thường thoải mái, nếu như ngươi không muốn thì sao
ta lại có thể thực hiện được như vậy. Bây giờ bị người ta phát hiện thì lại
quay sang trách lại ta. Sao có thể như vậy được !
Thấy Đinh Hạo giảo biện như vậy, Phùng Tinh Nhiên sắc mặt đỏ lên, giận dữ nói:
Ngươi nhớ lấy chuyện này cho ta ! Bản cô nương sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi
phải đẹp mặt một lần !
Đinh Hạo tức cười nói:
Ta đang chờ thủ đoạn của ngươi đây !
Nói xong không hề liếc mắt tới Phùng Tinh Nhiên nữa, tập trung toàn bộ tinh
thần vào câu chuyện ở bàn trên của mấy người Phùng Ngạo Thiên.
Với tuyệt thế ma công của Liệt huynh mà gia nhập Vô Cực Ma Tông thì thật sự là
phúc của Đoạn Hồn sơn ta. Nếu như ta có thể bỏ qua được chuyện tranh chấp vị
trí Tông Chủ, với thực lực Đoạn Hồn sơn hiện giờ nhất định có thể đứng đầu các
tông phái Ma Đạo, tại tu chân giới muốn làm gì thì làm, sau đó nếu như các
tông phái Ma Đạo chúng ta có thể đồng lòng, thì còn phải sợ gì mấy tông phái
Đạo gia nữa !
Chỉ nghe Phùng Ngạo Thiên thở dài quay sang Huyết Ma Liệt Sơn nói.
Gật gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Lời nói của Phùng Tông Chủ không phải là sai, nhưng việc này thực sự là quá
khó thực hiện. Ma Đạo ta từ xưa đến nay giữa các tông phái lẫn nhau đều không
thể hoà hợp, hơn nữa Tông Chủ các tông đều không phải là loại người dễ dàng
lay chuyển. Nếu không có một lực lượng thật mạnh mẽ để quật khởi, căn bản
không thể thống lĩnh được tất cả các tông phái đó được !
Không sai !
Phùng Ngạo Thiên cười hắc hắc nói:
Bây giờ Đoạn Hồn sơn ta đã có Liệt Huynh gia nhập, nếu có thể xử lý thỏa đáng
việc của Thành Hoàng nữa thì thực lực Đoạn Hồn sơn có thể xưng hùng trong Ma
môn được rồi. Không biết Liệt huynh có nghĩ đến điều này không ?
Lắc lắc đầu, Huyết Ma Liệt Sơn cười nói:
Phùng Tông Chủ đang nói thật hay nói đùa vậy ? Người khác có thể không biết
được thực lực thật sự của Lục tông ở Tây đại lục này, nhưng chẳng lẽ Liệt mỗ
lại không biết sao ? Hắc hắc, thực lực Luyện Ngục Ma Tông của ngươi thật sự
thế nào, khẳng định Phùng Tông Chủ so với Liệt Sơn ta hiểu rõ hơn nhiều. Một
người như Liệt Sơn ta thì có tác dụng gì cơ chứ ?
Vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Phùng Ngạo Thiên cười lên một tiếng:
Liệt Sơn quả nhiên là Liệt Sơn, thực sự là lão thành tinh. Thực lực của Lục
tông ở Tây đại lục, Liệt huynh trong lòng chắc đã hiểu rõ, đã như vầy bản Tông
Chủ cũng không nói nhiều nữa, chỉ hy vọng Liệt huynh tại Đoạn Hồn sơn có thể
giơ cao đánh khẽ với các tông phái khác. Có Liệt Sơn huynh tọa trấn, Vô Cực Ma
Tông khuếch trương là điều tất nhiên, bản Tông Chủ chỉ hy vọng là Liệt huynh
không khuếch trương trên cơ sở lấn át các tông phái khác. Mặc dù Âm Dương Hòa
Hợp Tông và Hắc Ma Tông ủng hộ trưởng lão Thành Hoàng, nhưng nói thế nào đi
nữa thì hai tông này cũng là thế lực của Đoạn Hồn sơn ta, nếu hai tông này
thật sự bị diệt, thực lực Đoạn Hồn sơn chắc chắn bị ảnh hưởng !
Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên hừ lạnh, nói tiếp:
Nếu không phải là băn khoăn việc này, bản Tông Chủ đã sớm đem ba tông này toàn
bộ diệt tuyệt, đâu còn để bọn chúng tồn tại được đến ngày hôm nay !
Thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, trong mắt Huyết Ma Liệt Sơn chợt lóe lên dị
quang, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì. Phùng Ngạo Thiên nói xong thì
thần sắc Huyết Ma Liệt Sơn cũng đã khôi phục tự nhiên. Hơi gật gật đầu, Huyết
Ma Liệt Sơn nói:
Phùng Tông Chủ đã nói như vậy, Liệt Mỗ cũng sẽ nể mặt Phùng Tông Chủ. Nếu Âm
Dương Hòa Hợp Tông và Hắc Ma Tông không làm ra điều gì quá đáng, Liệt mỗ sẽ
không tìm tới hai tông này cố tình gây sự !
Nghe thấy Huyết Ma Liệt Sơn hứa như vậy, Phùng Ngạo Thiên cười nói:
Ngạo Thiên trước hết đại diện Luyện Ngục Ma Tông cảm tạ Liệt huynh hạ thủ lưu
tình. Mọi sự tình cũng đã nói hết, vậy bản Tông Chủ cũng không làm phiền nữa,
xin được cáo từ !
Chậm đã !
Lúc này Đinh Hạo trong góc đột nhiên mở miệng nói. Cùng với thanh âm phát ra,
Đinh Hạo từ trong góc đi ra, chậm rãi tới trước mặt mấy người Phùng Ngạo
Thiên, trầm giọng nói:
Tiểu tử có một số việc muốn cùng ba vị đàm đạo, không biết các vị có thời gian
không ?
Huyết Ma Liệt Sơn vô cùng quen thuộc Đinh Hạo, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Còn Phùng Ngạo Thiên và Thiên Yêu Nhiếp Thiên vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Đinh
Hạo, không biết là Đinh Hạo có ý tứ gì, một lát sau không phát hiện được gì từ
ánh mắt Đinh Hạo, Nhiếp Thiên mở miệng nói trước:
Lão phu là người nhàn nhã, tiểu ca có chuyện cần nói, bản nhân đương nhiên
phụng bồi !
Vốn đang vô cùng kinh ngạc, Phùng Ngạo Thiên vừa nghe Thiên Yêu Nhiếp Thiên
nói vậy cũng gật gật đầu nói:
Đã như vậy, bản Tông Chủ cũng không thấy phiền hà gì !
Thấy ba người đều đã đồng ý, Đinh Hạo không để ý tới vẻ mặt kỳ dị của mọi
người trong điện, nhẹ giọng nói:
Đã như vậy, xin mời ba vị đến phòng riêng của tiểu tử một chút !
Lời nói vừa hết, Đinh Hạo đã đi trước dẫn đường trở về phòng mình.
Một lát sau, ba người Phùng Ngạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc đi vào phòng Đinh Hạo.
Đinh Hạo ra dấu cho Huyết Ma Liệt Sơn, Liệt Sơn liền vung tay lên, đã bố trí
cấm chế quanh phòng Đinh Hạo.
Thấy ánh mắt dò hỏi của ba người, Đinh Hạo chậm rãi lấy từ trữ vật giới chỉ ra
một vật. Huyết Ma Liệt Sơn cầm trong tay nhìn thoáng qua một chút thì lập tức
kinh hô:
Tiên Giới Kiếm Quyết !
Vừa nghe Liệt Sơn hô lên như vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Thiên
Yêu Nhiếp Thiên đều sắc mặt đại biến.