Người đăng: MrTiep
Trong Vô Cực điện
Các cao thủ Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngồi ở vị
trí thủ tịch, mà đám Trương Hoành với bọn người Âm Vô Xương của Vô Cực Ma Tông
đành phải ngồi ở dưới. Đám người Huyết Sát Tông và Phù Chú Tông ngồi ở hai
bên, còn đám đệ tử đời thứ ba như Đinh Hạo với Hồ Thạc thì vẫn phải đứng ở góc
như cũ.
Thấy Đinh Hạo cam chịu đi vào trong góc, Phùng Tinh Nhiên ánh mắt chợt động,
lén lút rời khỏi tầm mắt của Phùng Ngạo Thiên đi tới chỗ của Đinh Hạo.
Mắt thấy Phùng Tinh Nhiên quỷ quỷ túy túy đi đến, Đinh Hạo cười khổ, lắc lắc
đầu nhưng không nói gì.
Thấy vẻ mặt quái dị của Đinh Hạo, thần sắc Phùng Tinh Nhiên lộ vẻ đắc ý, không
tránh mà còn trực tiếp đi đến bên cạnh Đinh Hạo, thân thể mềm mại dựa vào lòng
Đinh Hạo đang ngạo nghễ đứng thẳng, thấp giọng nói:
Tiểu tặc ngươi sao không lên trên kia ngồi, lại chạy vào cái góc này làm chi ?
Cười nhẹ một tiếng, Đinh Hạo thấp giọng nói:
Ngươi xem, ngồi ở trên đó có ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, ngay đến cả
trưởng lão trong tông cũng chỉ đứng hàng hai, ta vừa mới nhập tông, làm sao có
tư cách ngồi trên đó chứ !
Nghe thấy Đinh Hạo nói thế, Phùng Tinh Nhiên chỉ hứ một tiếng, nói:
Ngươi bớt giả bộ đi, bây giờ ai mà không biết bọn người Huyết Ma Liệt Sơn lại
gia nhập vào Vô Cực Ma Tông chính là bởi vì ngươi. Bây giờ lại còn nói vậy,
thật sự không hiểu ngươi nghĩ thế nào !
Dừng một chút rồi nói tiếp:
Bất quá bản cô nương vẫn phải cảm tạ ngươi vì tông phái các ngươi đã diệt Thị
Hồn Tông. Mặc dù sớm biết tiểu tặc ngươi tâm ngoan thủ lạt, nhưng bản cô nương
vẫn không ngờ được lá gan của ngươi lại lớn như vậy. Nếu như tin tức không tới
chỗ cha ta kịp thời thì sợ bây giờ tông phái ngươi đã bị Thành Hoàng tiêu diệt
rồi !
Nghe thấy vậy, Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
Thành Hoàng là người âm hiểm xảo trá, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mặc
dù sớm biết người này sẽ tìm tới cửa, nhưng ta cũng không ngờ là hắn hành động
nhanh đến vậy, thật sự là ta đã không tính đến !
Các ngươi có thể kiên trì đến đó cũng là tốt rồi. Ha ha, ngươi đánh trọng
thương Thành Hùng khiến rốt cục Tinh Nhiên cũng có thể thở phào một hơi rồi.
Người này ỷ vào thế lực sau lưng, cứ dây dưa làm phiền ta mãi, phiền toái chết
đi được. Bây giờ thì tốt rồi, phiến toái đã không còn nữa. Thành Hùng rốt cục
bị thương có nặng không thế ?
Phùng Tinh Nhiên hỏi.
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo nhẹ giọng trả lời:
Thành Hùng muốn khôi phục lại phải mất ít nhất là hơn mười năm. Nếu không có
Thành Hoàng kịp thời cứu giúp, người này sớm bị ta giết tại chỗ rồi. Ta đã
giúp tông phái ngươi một chuyện lớn như vậy, ngươi định báo đáp ta thế nào đây
?
Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt
nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, nói lí nhí:
Ngươi muốn cái gì cơ ?
Nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tinh Nhiên như vậy, Đinh Hạo lập tức biết nàng đã
hiểu sai ý mình. Lắc lắc đầu, Đinh Hạo thờ dài nói:
Ngươi cứ cho là ta chưa nói gì đi !
Phùng Tinh Nhiên ngúng nguẩy bực bội nhìn Đinh Hạo, đang định mở miệng nói gì
thì đột nhiên giọng nói của Phùng Ngạo Thiên truyền đến.
Những người đang ngồi đây đều không phải người ngoài, Ngạo Thiên cũng không
phải băn khoăn điều gì. Tình hình Đoạn Hồn sơn hiện giờ thế nào thì tất cả mọi
người đều biết, mười năm nữa Luyện Ngục Ma Tông sẽ chọn ra một Tông Chủ mới.
Trước mắt thì thực lực ta và Thành Hoàng trưởng lão là cường đại nhất, nếu
không có điều gì ngoài ý muốn thì nhân tuyển chức Tông Chủ này chỉ là một
trong hai người chúng ta, còn kết quả cuối cùng như thế nào thì tùy thuộc vào
thực lực hai bên mạnh yếu ra sao. Mà thời gian này đối với cả hai bên đều là
thời gian không bình thường, Thành Hoàng này ở trong bóng tối ẩn dấu bao nhiêu
thực lực, bản Tông Chủ cũng không biết nhiều. Nhưng bản Tông Chủ có thể khẳng
định để nói với các vị, thực lực Thành Hoàng tuyệt không phải đơn giản như thể
hiện ra bên ngoài, hi vọng các vị có thể cùng bản Tông Chủ cùng tiến cùng lùi.
Nếu bản Tông Chủ có thể tại vị, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt của các vị !
Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Lời này của Phùng Ngạo Thiên vừa nói ra, đám người Huyết Sát Tông và Phù Chú
Tông ở phía dưới đều bày tỏ thái độ sẽ tuyệt đối ủng hộ Phùng Ngạo Thiên.
Mà mấy người Trương Hoành liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Bởi
vì trước đây Vô Cực Ma Tông thế lực vẫn luôn là yếu nhất, vẫn bị các thế lực
khác ở Đoạn Hồn sơn gạt ra ngoài cuộc. Bây giờ có mấy người Huyết Ma Liệt Sơn
gia nhập, đột nhiên mạnh mẽ quật khởi, đã có chút tiếng nói ở Đoạn Hồn sơn,
bởi vậy cũng có quyền lựa chọn cho tương lai.
Nhưng giờ phút này người có quyền quyết định ở Vô Cực Ma Tông này không phải
là các vị trưởng lão, mà là Đinh Hạo đang đứng ở góc đằng kia. Mặc dù Đinh Hạo
cùng Phùng Ngạo Thiên quan hệ sâu sắc, nhưng thái độ Đinh Hạo rốt cục là thế
nào, ủng hộ hay là chơi trò hai mặt, hay cái gì khác nữa thì mấy người này
cũng đoán không ra.
Ánh mắt của cả mấy người đều hướng về phía góc điện nơi Đinh Hạo đứng. Thấy
mấy người đó nhìn mình ý hỏi, Đinh Hạo gật gật đầu. Vừa thấy động tác của Đinh
Hạo, Trương Hoành nói:
Ta xin đại diện cho trưởng lão đoàn của Vô Cực Ma Tông ủng hộ Phùng Tông Chủ,
xin nguyện cùng Phùng Tông Chủ cùng tiến cùng lùi !
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mặc dù là người cuồng ngạo, nhưng ánh mắt
lại rất tinh minh, tiểu động tác vừa rồi của mấy vị trưởng lão đều đập vào mắt
hắn. Cười lạnh một tiếng, Phùng Ngạo Thiên nói:
Như vậy là tốt rồi. Ta đã sớm biết Vô Cực Ma Tông các ngươi thể nào cũng sẽ
trợ giúp bản Tông Chủ một tay mà !
Bề ngoài thì là nói với trưởng lão Trương Hoành, nhưng ánh mắt Phùng Ngạo
Thiên lại cố ý nhìn về phía Đinh Hạo vài lần.
Nhìn thấy ánh mắt của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo lập tức cảm thấy toàn thân
phát lạnh, tựa hồ như mọi bí mật che dấu trong lòng đều bị lão hoàn toàn nhìn
thấu.
Đang định suy nghĩ tiếp thì đột nhiên thấy đùi nhói đau, hóa ra là Phùng Tinh
Nhiên đang véo hắn. Thấy Phùng Tinh Nhiên vẫn nhìn thẳng về phía trước tự
nhiên như không, Đinh Hạo trong lòng bực bội, rồi đột nhiên lại nhớ tới ngày
đó hai người ở Tụ Bảo Tông hội cũng từng làm như thế này, trong lòng không
khỏi rung động.
Đinh Hạo đưa tay chộp lấy tay của Phùng Tinh Nhiên, cũng làm như không có
chuyện gì nhìn thẳng lên trên bàn tiệc chỗ mấy người Phùng Ngạo Thiên đang nói
chuyện với nhau, chỉ là bàn tay bên dưới đã chuyển ra phía sau Phùng Tinh
Nhiên, nhè nhẹ áp vào lưng nàng.
Phùng Tinh Nhiên vốn đang làm ra vẻ tự nhiên chợt nhận ra động tác của Đinh
Hạo, khuôn mặt đỏ bừng, rốt cục trong mắt đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa,
khắp người Phùng Tinh Nhiên đều có những biến hóa rất nhỏ. Nhưng Phùng Tinh
Nhiên vẫn không chống cự, vẫn giả bộ thản nhiên nhìn về phía trước, chỉ là
thân thể mềm mại run rẩy nhè nhẹ chứng tỏ trong lòng nữ nhân này đang bất an.
Nhìn thấy vẻ mặt ướt át kiều diễm của Phùng Tinh Nhiên, sắc tâm của Đinh Hạo
nổi lên, tay vốn đặt ở kiều đồn của Phùng Tinh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve, lại
còn chậm rãi di chuyển xuống dưới đến gần kiều đồn của nàng, Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn nói gì ở trên, hai người Đinh Hạo
với Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn không nghe thấy.
Cảm giác được hướng di chuyển của bàn tay Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên càng
không chịu nổi, cả người đột nhiên nóng lên, thở có chút hổn hển.
Một lát sau, động tác tay Đinh Hạo càng lúc càng càn quây, cuối cùng Phùng
Tinh Nhiên nhẫn nại không nổi nữa, hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo, dùng ánh
mắt cảnh cáo Đinh Hạo không được đi quá xa.
Thấy ánh mắt cảnh cáo của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo vẫn làm bộ như không thấy
gì, thậm chí còn to gan lớn mật luồn tay qua lớp quần áo của Phùng Tinh Nhiên,
trực tiếp đặt tay lên kiều đồn đầy đặn nở nang của nàng, mân mê xoa năn một
hồi. Khí thế hung dữ của Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nàng
miệng thở hổn hển rồi sau đó tựa hồ sợ người khác phát hiện, lập tức ngậm
miệng chặt lại, đau khổ chịu đựng xâm phạm của đôi tay Đinh Hạo.
Lúc này hai người đều đứng trong góc, bên cạnh chỉ có bọn người Hồ Thạc, mặc
dù những người này đều ngước mắt lên nhìn mấy người Phùng Ngạo Thiên đang nói
chuyện, nhưng hai người vẫn cẩn thận dực dực sợ bị người khác phát hiện.
Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên hai người mặc dù ánh mắt vẫn nhìn lên chỗ mấy
người đang nói chuyện, nhưng động tác ở dưới mới là chỗ được chú ý nhất. Cảm
nhận được sự mềm mại mịn mượt của cặp kiều đồn Phùng Tinh Nhiên, một làn sóng
khoái cảm đánh sâu vào thần kinh của Đinh Hạo, mà lúc này không biết tại sao
Phùng Tinh Nhiên không dãy dưa nữa, cứ để mặc cho Đinh Hạo phóng túng, cho dù
cái miệng nhỏ ngậm chặt nhưng từ mũi vẫn phát ra tiếng thở nặng nhọc.
Hai người đang hưởng thụ cảm giác lén ăn trộm thì đột nhiên Đinh Hạo cảm thấy
ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn mình với Phùng Tinh Nhiên, cái tay
đặt trên kiều đồn Phùng Tinh Nhiên không dám di chuyển chút nào, vẻ mặt kinh
ngạc nhìn lên Phùng Ngạo Thiên, mặt đột nhiên đỏ lên, cố bình tĩnh nói:
Phùng Tông Chủ hỏi chuyện gì vậy ?
Mà lúc này Phùng Tinh Nhiên rốt cục cũng cảm thấy không ổn, mặt cũng càng thêm
đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo lúc này đang cố lấy lại bình tĩnh,
cũng không dám nhích người, sợ bị người khác phát hiện.