Người đăng: MrTiep
Thấy khí thế hai người không ngừng tăng lên, Đinh Hạo trong lòng cả kinh. Bây
giờ vô luận thế nào, hai người hẳn phải là bạn chứ không phải địch, như thế
nào mà vừa thấy mặt nhau thì lại như vậy ? Khí thế của hai người càng ngày
càng cao, sắc mặt Đinh Hạo cũng theo đó càng lúc càng lạnh, trong mắt chợt lóe
lên ám quang.
Đang thầm tính toán thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Thiên, vẻ mặt
Nhiếp Thiên như cười mà không phải cười, có vẻ không chút lo lắng giữa hai
người sẽ xảy ra đại chiến. Thấy Nhiếp Thiên như vậy trong lòng Đinh Hạo cũng
bình tĩnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ chăm chú nhìn
hai người, không biết từ lúc nào Nghịch Thiên Ma Kiếm đã xuất hiện trong tay.
Hai người Phùng Ngạo Thiên và Liệt sơn lạnh lùng nhìn nhau, khí thế của cả hai
đồng thời phát ra khiến toàn bộ không khí bốn phía bị ép lại, một lát sau hình
thành hai cơn lốc từ phía sau hai người, ép hai người Đinh Hạo và Phùng Tinh
Nhiên đang đứng gần đó không thở nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên tựa hồ mới phát hiện
ra không khí có chỗ không ổn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Hạo giải thích:
Tiểu tặc ngươi sao lại nhìn cha ta với vẻ mặt này ? Ngươi đừng lo, đây là tật
xấu của cha ta, chỉ cần thấy người khác tu vi cao thâm là người sẽ lập tức
hưng phấn khác thường. Bây giờ thấy Huyết Ma Liệt Sơn, người không nổi điên
mới kỳ quái, ngươi yên tâm đi, người không có ác ý đâu !
Nghe Phùng Tinh Nhiên nói ra lời này, Đinh Hạo đột nhiên nhận ra quả đúng như
lời nàng nói, mặc dù hai người khí thế thao thiên đói chọi lẫn nhau nhưng
không hề có chút sát khí, tựa hồ chỉ hai tuyệt đỉnh cao thủ này đang thử lẫn
nhau mà thôi.
Đến đây Đinh Hạo mới có thời gian xem xét xung quanh, bởi vì hai người đột
nhiên nổi điên khiến cho không khí hòa hoãn ban đầu hoàn toàn tan vỡ, vô luận
là người của Vô Cực Ma Tông hay là Luyện Ngục Ma Tông đều lộ ra thần sắc kinh
ngạc khó hiểu, một lát sau lại lộ ra vẻ khẩn trương, tựa hồ chỉ cần Liệt Sơn
và Phùng Ngạo Thiên động thủ thì sẽ lập tức gia nhập vòng chiến. Chỉ có một
vài người hiểu rõ tính tình của Phùng Ngạo Thiên thì lại buồn cười nhìn hai
người Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn thấy khí thế của hai người vẫn đang ngày càng lên cao, Đinh Hạo đột nhiên
có cảm giác hít thở ngày càng khó khăn, nhìn lại Phùng Tinh Nhiên thì phát
hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sớm đã đỏ gay, tựa hồ sắp không chống đỡ nổi
nữa, chỉ là hai mắt vẫn quật cường nhìn Đinh Hạo, không nói lời nào.
Thở dài một hơi, Đinh Hạo biết nếu mình không lùi lại ngay thì Phùng Tinh
Nhiên không chừng sẽ cùng mình ở trong đây, mà hai người Huyết Ma Liệt Sơn và
Phùng Ngạo Thiên bây giờ đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi chuyện, sẽ không
nhận ra thần sắc khác thường của Phùng Tinh Nhiên. Nếu Phùng Tinh Nhiên gặp
chuyện gì bất trắc, chính mình cũng không thể gánh vác nổi.
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đưa tay ra nắm lấy ngọc
thủ của Phùng Tinh Nhiên, trong nháy mắt kéo nàng ra khỏi khu vực đó.
Phùng Tinh Nhiên thở dốc một hồi, sau đó tự nhiên cười cười quay sang Đinh Hạo
nói:
Ta đã biết là ngươi thể nào thương xót người ta, sẽ không để cho Tinh Nhiên
chịu khổ mà !
Cười khổ một tiếng, Đinh Hạo nói:
Sao lại phải như vậy chứ ? Cũng may là ta phát hiện ra sớm. Nếu không phải là
ta chú ý đến ngươi thì có phải là ngươi đã bị khí thế của chính lão tử của
mình ép chết rồi không ?
Phì ! Mồm quạ đen, không nói được câu nào tốt. Bản cô nương đã đoán chắc là
ngươi thế nào cũng sẽ chú ý đến ta, nếu không thì sao lại cùng ngươi ở lại đó.
Nói thực đi, vừa rồi lúc ngươi cảm thấy hít thở khó khăn, có nghĩ đến an nguy
của Tinh Nhiên ta chút nào không ?
Phùng Tinh Nhiên cười mắng một tiếng rồi mới hỏi.
Vừa nghe nàng hỏi thế, Đinh Hạo giật mình. Chính xác là đúng như lời nàng nói,
khi vừa cảm thấy nguy hiểm thì Đinh Hạo lập tức nghĩ tới an nguy của nàng.
Không lẽ mình trong lúc bất tri bất giác đã nảy sinh ra ái ý với nàng !
Thấy thần sắc kỳ dị trong mắt của Đinh Hạo, sắc mặt Phùng Tinh Nhiên trở nên
vui vẻ, lập tức biết mình đã đoán trúng tám chín phần mười. Mặc dù Đinh Hạo
người này giảo hoạt vô cùng, nhưng dù sao trong tình trường cũng chỉ là thái
điểu, thử một lần lập tức phát hiện, tình cảm của mình thời gian gần đây cũng
coi như không trao nhầm người.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên vui vẻ líu lo liên tục, Đinh Hạo cảm thấy đau đầu
vô cùng, không ngờ được vài năm không gặp nữ nhân này lại càng thêm giảo hoạt.
Đang muốn tạt một gáo nước lạnh vào đầu nàng, đột nhiên một thanh âm trầm thấp
vang lên ở giữa Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên, ngay sau âm thanh đó
hai thân ảnh đồng thời lui lại.
Huyết Ma Liệt Sơn quả nhiên danh bất hư truyền ! Không ngờ được ngươi cùng
Thành Hoàng vừa chiến đấu một hồi mà vẫn còn có thể có được khí thế như vậy.
Nhân vật như vậy mà đến hôm nay mới gặp, thật là làm Phùng Ngạo Thiên Vựci hận
không thôi !
Tiếng khen thưởng của Phùng Ngạo Thiên truyền khắp ngóc ngách của Vô Cực Ma
Tông.
Phong phạm của Ma Quân khiến Liệt mỗ bội phục vô cùng. So với Thành Hoàng, Ma
Quân hơn hẳn một bậc, nếu như đấu với người một trận Liệt Sơn cũng không nắm
chắc chiến thắng !
Huyết Ma Liệt Sơn chưa bao giờ khách khí đến vậy.
Sau khi nghe hai người nói xong, mọi người Vô Cực Ma Tông và Luyện Ngục Ma
Tông vốn đang khẩn trương thở phào ra một hơi, đều buồn cười khi nhìn thấy
thân ảnh hai người đi lại gần nhau, vẻ mặt lo lắng đã sớm biến mất.
Hai người không nhanh không chậm vừa đi lại gần nhau vừa nói chuyện. Chỉ nghe
thấy Phùng Ngạo Thiên cười dài một tiếng nói:
Hiện tại thương thế Liệt huynh chưa khỏi, Ngạo Thiên không muốn làm khó dễ
huynh. Bất quá khi thương thế Liệt huynh hồi phục hẳn, nhất định Liệt huynh
phải bồi tiếp Ngạo Thiên một trận. Đói thủ khó cầu, đối thủ giống như Liệt
huynh lại càng khó cầu, mong Liệt huynh không phiền chỉ giáo !
Cười hắc hắc một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Cầu còn không được. Thật ra Liệt mỗ đã sớm muốn được cùng Ma Quân đấu một
trận, chỉ là Ma Quân công việc bận rộn, thân làm Tông Chủ một phái có biết bao
nhiêu sự tình cần phải chú ý, Liệt Mỗ cũng không dám quấy rầy Ma Quân. Bất quá
hôm nay Ma Quân đã nói như vậy, Liệt Mỗ nhất định sẽ không làm Ma Quân thất
vọng !
Nghe thấy hai người nói vậy, Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên liếc mắt nhìn nhau
cười.
Bước đến bên cạnh Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo cười nói:
Nơi này cũng không tiện để nói chuyện. Nếu các vị không chê, hay là chúng ta
tới Vô Cực điện nói chuyện tiếp !
Nhìn thấy thần sắc thản nhiên cười nói của Đinh Hạo, Phùng Ngạo Thiên lộ vẻ
tán thưởng. Lại thấy mắt của Phùng Tinh Nhiên cứ dán chặt vào Đinh Hạo, lại
càng lộ ra vẻ vui mừng lẫn lo lắng.
Tiểu tử quả nhiên bất phàm. Từ lúc các ngươi trở về Đoạn Hồn sơn bản Tông Chủ
đã được nghe Nhiếp Thiên luôn miệng nói ngươi lợi hại như thế nào. Bản tông
vốn không tin, còn tưởng rằng Nhiếp Thiên vì tình cảm nên cố ý khuếch đại bản
lĩnh của ngươi lên. Nhưng biểu hiện của ngươi tại Hồn Luyện Tông hội đã chứng
minh lời nói của Nhiếp Thiên không sai. Hôm nay lại thêm trận chiến nữa, ngươi
có thể đánh bại được Thành Hùng quả thật ra là ngoài dự liệu của bản Tông Chủ.
Bây giờ bản Tông Chủ đáp ứng ngươi, từ nay về sau chuyện giữa ngươi và Tinh
Nhiên bản tông sẽ không can thiệp !
Phùng Ngạo Thiên lạnh nhạt nhìn Đinh Hạo, chậm rãi nói.
Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, Thiên Yêu Nhiếp Thiên liền cười hắc hắc nói:
Đã sớm nói với ngươi kẻ này không phải tầm thường, người lại còn không tin.
Bây giờ quả nhiên đã nổi tiếng rồi, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã có thể tu
luyện tới cảnh giới như bây giờ lão phu chưa từng nghe nói qua, hơn nữa thủ
đoạn hành sự không kém gì các cao thủ bậc nhất. Nếu có ai nói ngươi không thể
tạo nên một phen sự nghiệp, có đánh chết lão phu cũng không tin. Ngạo Thiên a
Ngạo Thiên, xem ra ngươi chiếm được tiện nghi không ít đâu !
Vừa nghe Nhiếp Thiên nói vậy, Phùng Ngạo Thiên không tự chủ được cười cười,
lắc đầu nói:
Ta sớm biết là ngươi sẽ nói vậy mà !
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Phùng Tinh Nhiên và vẻ lạnh nhạt của Đinh Hạo, Phùng
Ngạo Thiên không biết Phùng Tinh Nhiên yêu Đinh Hạo rốt cục là phúc hay là họa
nữa.
Khi nghe mấy câu khích lệ của Phùng Ngạo Thiên và Nhiếp Thiên, thần sắc Đinh
Hạo vẫn không đổi, nghiêm mặt nói:
Thành tựu cho đến ngày hôm nay của tiểu tử đều là may mắn mà thôi, hai người
nói thế có phần quá lời rồi ! Nếu không còn gì nữa, có thể đi tới Vô Cực Điện
một lát chứ !
Lời này vừa nói ra, Phùng Ngạo Thiên tự nhiên vỗ vỗ đầu, nói:
Lão phu nhất thời quá cao hứng, chút nữa thì quên mất hảo ý của tiểu ca. Tiểu
ca cùng Liệt huynh đã có lời mời, bản Tông Chủ đương nhiên phải tới Vô Cực
điện một lần mới được chứ !
Nghe thấy giọng nói của Phùng Ngạo Thiên thì dường như nếu không có Đinh Hạo
cùng Liệt Sơn ở đây, Phùng Ngạo Thiên cũng không muốn tới Vô Cực điện.
Nhìn lại đám người Huyết Sát Tông và Phù Chú Tông, Phùng Ngạo Thiên gật gật
đầu nói:
Các ngươi cùng vào đi. Vô luận trước đây các ngươi cùng Vô Cực Ma Tông có ân
oán gì, hôm nay nể mặt bản Tông Chủ, mọi ân oán với Vô Cực Ma Tông đều xóa bỏ
hết được chứ ?
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, nhân mã hai tông đều tỏ vẻ đồng ý. Hiện giờ
Vô Cực Ma Tông có Huyết Ma Liệt Sơn, hai tông này nào dám trêu chọc vào, lúc
này Phùng Ngạo Thiên nói vậy chính là tạo cơ hội cho bọn họ xuống thang.
Mắt thấy mấy người Đinh Hạo đã vào bên trong Vô Cực điên, nhân mã hai tông
liền đi vào theo sau, khi nhìn thấy thân ảnh Huyết Ma Liệt Sơn và Âm Vô Xương,
nhân mã hai tông thần sắc lo sợ, không hẹn mà cùng tránh qua hai người mà đi,
giống như trốn tránh ôn thần vậy!