Người đăng: MrTiep
Mắt thấy thân ảnh Đinh Hạo ập tới, Thành Hùng biến sắc. Với tốc độ nhanh như
lưu tinh của Nghịch Thiên Ma Kiếm, Đinh Hạo trong nháy mắt đã tới trước mặt
Thành Hùng.
Biết rằng tốc độ của mình chắc chắn kém hơn Đinh Hạo hiện giờ, Thành Hùng vội
vàng bắt lấy Kỳ lân kiếm đang rơi xuống. Kỳ lân kiếm vừa vào tay, một vòng
cương tráo đỏ rực đột nhiên xuất hiện bao quanh thân thể Thành Hùng quang mang
của vòng cương tráo chậm rãi lưu động, vô cùng đẹp mắt.
Thấy Thành Hùng đã dùng đến cương tráo, khuôn mặt lãnh khốc của Đinh Hạo không
chút thay đổi, tựa như đã sớm biết Thành Hùng sẽ có thủ đoạn này. Nghĩ lại đến
bản thân mình cũng có thượng phẩm hộ thân bảo giáp, Thành Hùng này là cháu yêu
của Thành Hoàng, đến Kỳ lân kiếm tốt như vậy cũng có thể có thì trên người sao
có thể thiếu hộ thân pháp bảo bảo hộ tính mạng được.
Một tiếng cười dài từ miệng Đinh Hạo phát ra, Nghịch Thiên Ma Kiếm vang lên
một tiếng "ung" nổ lên một đoàn ma viêm trùng thiên, khí thế càng lúc càng
tăng mạnh theo chiều tiến lên của Đinh Hạo.
Lúc Nghịch Thiên Ma Kiếm và cương tráo của Thành Hùng va chạm vào nhau, Đinh
Hạo và Nghịch Thiên Ma Kiếm đều bị ma viêm bao phủ hoàn toàn, từ xa nhìn lại
như một quả cầu lửa khổng lồ đụng vào vòng cương tráo.
Chỉ nghe một tiếng nổ "ầm" thật lớn rồi tiếp theo là tiếng cương tráo vỡ tan
truyền ra, trong đó còn lẫn cả tiếng cười kiêu ngạo của Đinh Hạo và tiếng thở
dốc của Thành Hùng.
Mọi người nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy Thành Hùng miệng phun ra máu đang rơi
từ trên không trung xuống, xem ra đã bị trọng thương bởi vì ngay cả năng lực
phi hành cũng không còn nữa.
Vừa ị đẩy lùi ra khoảng mấy trăm trượng, Đinh Hạo trông thấy Thành Hùng đang
không thể khống chế được thân thể mà rơi xuống, sắc mặt lại hiện lên vẻ tàn
độc, giống như quỷ dữ lao về phía Thành Hùng, rõ ràng là muốn đuổi tận giết
tuyệt.
Nhìn thấy thân ảnh Đinh Hạo nhanh chóng tiếp cận Thành Hùng đang rơi xuống,
ánh mắt đắc ý của Thành Hoàng ở phía dưới đã không còn thấy đâu nữa mà thay
vào đó là dáng vẻ lo lắng băn khoăn. Đến khi Đinh Hạo chỉ còn cách Thành Hùng
mười trượng, Thành Hoàng đột nhiên phóng lên cao, trong chớp mắt đã tới trước
mặt Thành Hùng, hai tay nâng lên đa đón được thân thể Thành Hùng đang rơi
xuống, một đạo cương khí phát ra trong nháy mắt đã hình thành một vòng cương
tráo.
Thấy Thành Hoàng đã tạo ra cương tráo, Đinh Hạo lạnh lùng cười nhạo nói:
Thành trưởng lão thương yêu cháu như vậy, tiểu tử thật cảm động vô cùng. Hôm
nay tạm tha hắn một lần vậy !
Thanh âm vừa dứt, Đinh Hạo đang lao đến bỗng đột ngột dừng lại, rồi trong nháy
mắt đã bay ngược trở lại Vô Cực Ma Tông, nhìn lại khuôn mặt méo mó của Thành
Hoàng với một vẻ khinh thường kiêu ngạo vô cùng.
Đem Thành Hùng bộ dạng đang hư nhược vô cùng trở về chỗ mình, Thành Hoàng nhìn
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói:
Hôm nay lão phu thua một trận tâm phục khẩu phục, từ nay về sau mọi việc của
Vô Cực Ma Tông lão phu sẽ không truy cứu nữa. Còn hai mỏ mỏ khoáng thạch cứ
theo ước định chuyển tặng cho Vô Cực Ma Tông !
Vừa nghe nói thế, Phùng Ngạo Thiên còn chưa kịp nói gì thì ở trong đám người
Thị Hồn Tông đã có một người lao ra, tức giận nói:
Mỏ khoáng thạch của Thị Hồn Tông ta vì sao lại phải chuyển cho Vô Cực Ma Tông
? Vô Cực Ma Tông đã giết Tông Chủ bản tông, các ngươi đã không vì bản Tông Chủ
trì công đạo thì thôi, tại sao lại còn đem thứ của bản tông giao cho Vô Cực Ma
Tông ? làm gì có đạo lý như thế? Ta không phục!
Vốn tâm tình đang vô cùng xấu, Thành Hoàng vừa nghe nói vậy sắc mặt chợt trở
nên lạnh lùng. Chỉ thấy một đạo cương khí cường bạo trong tay Thành Hoàng đột
nhiên phát ra, trong nháy mắt đã bao phủ lấy kẻ kia, rồi sau đó một tiếng kêu
the thé vang lên, kẻ đó đã bị cương khí xé ra thành một màn huyết vụ bay đầy
trời. Thành Hoàng hừ lạnh một tiếng nói:
Tất cả các vật phẩm trên Đoạn Hồn sơn đều là sở hữu của Luyện Ngục Ma Tông,
bản tông có quyền làm chủ cho ai cũng được. Mà Ma Đạo chỉ có một quy củ đáng
nói, đó chính là mạnh là mạnh, yếu là yếu, có cái gì gọi là đạo lý ? Tông phái
ngươi lúc trước không phải cũng đối xử với Vô Cực Ma Tông như vậy sao ? Không
phục thì chết đi !
Nói xong liền lạnh lùng nhìn các môn nhân khác của Thị Hồn Tông một lượt, sau
đó mới quay về phía Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cung tay bái một bái
nói:
Xin Tông Chủ chớ trách. Kẻ nào dám phạm vào uy nghiêm Luyện Ngục Ma Tông ta,
thì đáng bị xử tử !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:
Thành lão làm như vậy không có gì là không đúng. Giờ Thành lão đã chấp nhận
thua cuộc, bản Tông Chủ nay tuyên bố lấy các mỏ khoáng thạch của Thị Hồn Tông
ban thưởng cho Vô Cực Ma Tông từ ngày hôm nay !
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, Đinh Hạo cùng mọi người Vô Cực Ma Tông đều
thoải mái cười lớn. Sau trận chiến ngày hôm nay, Vô Cực Ma Tông đã dùng thực
lực mạnh mẽ một lần nữa lại xuất hiện trước mặt các tông phái khác, khiến cho
không một ai dám khinh thị, không chỉ còn là một tông phái nhỏ nhoi trên Đoạn
Hồn sơn nữa.
Nhìn thấy mọi người Vô Cực Ma Tông vui mừng, trong mắt Thành Hoàng chợt lóe
lên sát khí, lão quay sang Phùng Ngạo Thiên nói:
Đã như vậy, lão phu cũng không tiện lưu lại đây, xin phép được cáo từ !
Thanh âm vừa dứt, Thành Hoàng đã mang theo Thành Hùng dở sống dở chết phóng
lên cao. Mấy người khác vừa thấy Thành Hoàng rời đi, đều quay về Phùng Ngạo
Thiên cáo từ rồi trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Ở giữa sân chỉ còn lưu
lại Phùng Ngạo Thiên với đám người Huyết Sát Tông và Phù Chú Tông.
Nhìn thấy những người đáng đi đều đã đi, Thiên Yêu Nhiếp Thiên cười dài một
tiếng nói:
Từ ngày hôm nay, rốt cục đám đệ tử đời thứ ba trên Đoạn Hồn sơn này đã không
còn ai là đối thủ của ngươi nữa rồi. Tiểu tử ngươi cũng thật là giỏi, mới có
vài năm ngắn ngủi mà đã đạt tới cảnh giới như vậy, không hiểu là ngươi làm ách
nào nữa !
Cùng với tiếng cười dài, Nhiếp Thiên chậm rãi đi tới chỗ Đinh Hạo. Vừa thấy
hành động này của Nhiếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên cười một tiếng, không chịu lạc
hậu lập tức bay tới chỗ Đinh Hạo đang đứng ngạo nghễ.
Thấy thân ảnh Thiên Yêu Nhiếp Thiên đang bay tới gần, Huyết Ma Liệt Sơn không
khỏi xấu hổ. Hai người đã đấu với nhau hai trận lớn nhỏ, mỗi lần ra tay Huyết
Ma Liệt Sơn đều không để lại đường sống cho Nhiếp Thiên, thiếu một chút nữa là
đã dồn Nhiếp Thiên vào chỗ chết, hoàn cảnh hiện giờ Liệt sơn cũng có chút chưa
chuẩn bị kịp.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của Huyết Ma Liệt Sơn, Nhiếp Thiên cười thản nhiên nói:
Liệt sơn a Liệt sơn, thực không ngờ được là có ngày ngươi lại gia nhập Vô Cực
Ma Tông. Đinh Hạo tiểu tử rốt cục cho ngươi chỗ tốt gì mà lại có thể khiến
ngươi cam tâm tình nguyện rời bỏ tự do mà khuất thân ở đây thế ?
Cười khan một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Vô Cực Ma Tông thật sự là một tông phái tốt. Liệt mỗ gia nhập tông môn tịnh
không hối hận. Còn Đinh Hạo tiểu ca dùng cách nào giữ lão phu ở lại thì ngươi
tự mình đi hỏi hắn đi !
Nhìn thấy vẻ mặt không có hảo ý của Thiên Yêu Nhiếp Thiên, Đinh Hạo đang định
mở miệng giải thích thì Phùng Tinh Nhiên đã nhanh chóng chạy tới. Vừa rồi
trông thấy Đinh Hạo đại hiển thần uy, Phùng Tinh Nhiên ngắm hắn như si như
say, không ngờ được trong khoảng thời gian như vậy Đinh Hạo lại có thể đột
phá.
Thực lực chính xác của Thành Hùng như thế nào trong lòng Phùng Tinh Nhiên hiểu
rất rõ, cho dù chính mình đấu với Thành Hùng cũng không nắm chắc phần thắng,
vốn nghĩ Đinh Hạo có thể đánh hòa cũng là được rồi, nhưng không thể ngờ là
Đinh Hạo lại có thực lực giết được hắn, thật là ngoài mức dự kiến của Phùng
Tinh Nhiên.
Nhìn ánh mắt si mê của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo lại càng thêm đau đầu.
Phùng Tinh Nhiên đi đến trước mặt Đinh Hạo, hừ lạnh một tiếng nói:
Tiểu tặc nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sự tình lừa gạt bản cô nương ? Công
pháp ngươi sử dụng hôm nay tại sao ta chưa bao giờ thấy qua ? Mà ngươi thế nào
lại có thực lực tru sát Thành Hùng ?
Thấy vẻ mặt khó xử của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười khì một tiếng:
Giờ đến cha ta cũng không dám xem nhẹ ngươi nữa, chuyện giữa hai chúng ta đã
không còn ai phản đối nữa rồi !
Dừng lại một chút, nàng đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói:
Ngươi nói nên làm thế nào bây giờ ?
Phùng Tinh Nhiên nói liên tiếp mấy câu đó khiến Đinh Hạo nghe mà phải trợn mắt
há mồm, thật sự bội phục khả năng tưởng tượng trên trời của nữ nhân này, vô
luận chuyện gì qua miệng của nàng cuối cùng cũng có thể quy về chuyện nam nữ,
quả nhiên là quái đản !
Cười cười có vẻ xấu hổ, Đinh Hạo thấp giọng nói:
Đừng nói lung tung ở chỗ này chứ. Lần trước không phải ta đã nói rõ ràng với
cô rồi sao, nếu ta muốn tìm đạo lữ song tu khẳng định sẽ là cô, nhưng bây giờ
ta vẫn còn chưa có ý định đó !
Thở hổn hển khi thấy nụ cười lãnh đạm của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên nói:
Hảo, bản cô nương nhớ kĩ câu này của ngươi rồi ! Nếu ngươi dám ở sau lưng ta
tìm nữ tử khác, bản cô nương sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây ! Không đúng, là
lục mã phanh thây ! ha ha !
Vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói đến đây, không chỉ Đinh Hạo mà ngay cả hai người
Liệt Sơn Nhiếp Thiên đều cũng lắc đầu cười khổ, nữ nhân này không gì là không
dám nói !
Đừng làm ta mất mặt trước mặt mọi người !
Lúc này Phùng Ngạo Thiên từ xa đi tới, ngăn Phùng Tinh Nhiên đang muốn nói
tiếp lại.
Huyết Ma Liệt Sơn ?
Nhìn thân ảnh cao gầy của Liệt sơn, Phùng Ngạo Thiên giọng kỳ dị hỏi.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên !
Liệt Sơn cũng nhìn lại Phùng Ngạo Thiên đang đi tới.
Hai người vừa dứt lời thì bắt đầu nhìn chằm chằm nhau, khí tức mãnh liệt của
tuyệt thế cường giả đột nhiên tản ra xung quanh.