Phong Mang Tất Lộ


Người đăng: MrTiep

Ba Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện, một người ở giữa, hai người khác ở hai bên
trái phải đánh về phía Thành Hùng.

Chỉ thấy trong hư không, cả ba Đinh Hạo hai tay đều xuất hiện hai luồng hỏa
viêm đỏ tím, nhất thời trên bầu trời xuất hiện sáu lưu tinh bay ngang, nhìn
thì đẹp mắt nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí vô hạn.

Mắt thấy Đinh Hạo đã đến trước mặt, sắc mặt kinh hoảng của Thành Hùng trong
nháy mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ thấy một đạo kiếm quang trùng thiên
phát ra từ tay Thành Hùng. Kiếm quang nhìn như là chỉ có một đạo, kỳ thật là
do to to nhỏ nhỏ mấy trăm đạo hợp lại mà thành. Kiếm quang trong hư không như
ẩn như hiện, trong chớp mắt kiếm quang tách ra, vốn gắn kết hợp lại với nhau
bỗng nháy mắt phân chia ra thành hàng trăm đạo kiếm khí, nhanh như chớp bắn về
phía Đinh Hạo, phạm vi công kích rất rộng.

Chỉ thấy kiếm khí do Thành Hùng phát ra trong hư không gặp phải Đinh Hạo ở
giữa và bên trái, hai Đinh Hạo đó trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu
nữa, mà Đinh Hạo bên phải cũng bị kiếm quang xuyên qua, Đinh Hạo đó nhìn vào
chỗ bị kiếm quang xuyên qua, thần tình có vẻ khó tin.

Thành Hùng thấy Đinh Hạo dễ dàng bị kiếm quang đánh trúng, lập tức vô cùng vui
mừng, đang lúc cao hứng thì đột nhiên phát hiện một đạo cương khí nóng rực ở
phía sau muốn đánh vào cơ thể, lại phát hiện ra Đinh Hạo ở phía trước bị kiếm
quang đánh trúng kia cũng đột nhiên biến mất.

Thành Hùng lập tức quay đầu lại phía sau thì đã thấy một đạo liệt viêm màu đỏ
sẫm đã đánh đến trước mặt, phía sau đạo liệt viêm thao thiên đó chính là nụ
cười quỷ dị của Đinh Hạo.

Vừa thấy nụ cười này, Thành Hùng lập tức biết là mình đã rơi vào bẫy của Đinh
Hạo. Thầm mắng Đinh Hạo xảo quyệt, đến cả vẻ mặt bất ngờ khó tin khi bị kiếm
khí xuyên qua thân thể cũng bắt chước y như thật. Nhưng hắn biết lúc này cũng
không phải lúc tự trách mình, chỉ thấy Thành Hùng vung tay lên, thanh phi kiếm
trong tay lập tức biến thành đỏ hồng. Thành Hùng huy vũ phi kiếm trong tay hóa
thành huyễn ảnh của một con hỏa kỳ lân, thấy liệt viêm của Đinh Hạo tấn công
đến hỏa kỳ lân thế nhưng lại nhảy vào giữa luồng liệt viêm, trong nháy mắt đã
đem liệt viêm của Đinh Hạo thôn phệ sạch sẽ, mà thân hình của hỏa kỳ lân lại
càng thêm hùng vĩ.

Thành Hùng ở phía sau hỏa kỳ lân chẳng chút thương tổn, chỉ thấy hắn nâng tay
lên một cái, hỏa kỳ lân trong nháy mắt lại hóa thành phi kiếm rơi vào trong
tay Thành Hùng, quả thực là tiêu sái vô cùng.

Giao phong chỉ trong nháy mắt, nhưng đủ khiến đám người đứng xem lập tức cảm
thán thành tiếng, thật sự không thể tưởng tượng dược hai người lại có thể làm
được như vậy, bất luận là bảo kiếm thần kỳ trong tay Thành Hùng hay là thân
pháp tuyệt thế của Đinh Hạo. Hơn nữa trí kế cao minh của Đinh Hạo lại càng
khiến cho mọi người đối với thực lực Đinh Hạo phải ước lượng lại một lần nữa.

Đúng lúc này, Thiên Yêu Nhiếp Thiên đột nhiên gật gật đầu với Phùng Ngạo
Thiên, ý tứ rất rõ ràng là:

Xem đi, ta nói không sai chứ. Kẻ đó tuyệt đối không tầm thường !

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Nhiếp Thiên, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
cười cười, gật gật đầu chẳng nói lời nào, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào thân
ảnh Đinh Hạo, không biết trong lòng lão đang suy nghĩ điều gì.

Mà Huyết Ma Liệt Sơn sắc mặt ngưng trọng đột nhiên giãn ra, vẻ mặt mừng rỡ
nhìn mấy người Thành Hoàng với vẻ mặt khinh thường.

Mắt thấy Thành Hùng không bị sao, Đinh Hạo sắc mặt không chút biến đổi, hừ
lạnh một tiếng nói:

Thanh kiếm trong tay Thành huynh chắc cũng có chút danh tiếng. Hắc hắc, nó tựa
hồ cũng có chút hữu dụng với ngươi nhiều đấy chứ !

Vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, Thành Hùng mặt lộ vẻ t giận dữ, thanh âm lạnh lùng
nói:

Đinh huynh miệng lưỡi thật lợi hại. Có thủ đoạn gì cứ tiếp tục sử dụng, tại hạ
tiếp đón ngay !

Đinh Hạo cười cười đáp:

Đương nhiên là có thể, chỉ sợ Thành huynh tiếp không được thôi !

Lời vừa mới dứt, thân hình đã hóa thành một đạo hồng quang lao về phía Thành
Hùng. Lần này Đinh Hạo không dùng huyễn thân, chỉ thấy thân hình Đinh Hạo như
ẩn như hiện, mỗi lần thân hình lóe lên thì đã đi được mấy trăm trượng, tốc độ
quả nhiên là nhanh đến đáng sợ.

Mắt thấy Đinh Hạo đánh tới, Thành Hùng cũng không dám tự cao. Đinh Hạo vừa mới
lao đến, Thành Hùng tay cầm phi kiếm vung lên, phía trước hắn đột nhiên xuất
hiện hàng trăm đạo kiếm quang gào thét bắn về phía Đinh Hạo.

Thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo lại càng cười lên điên cuồng. Đến lần thân ảnh
Đinh Hạo xuất hiện tiếp theo trong hư không, từ mười ngón tay Đinh Hạo đã bắn
ra mười đạo Kiếm Mang to bằng ngón tay mang theo ma khí trùng thiên, mười đạo
Kiếm Mang mang theo ma khí bạo liệt vô biên trong nháy mắt đã va chạm với kiếm
khí do Thành Hùng phát ra.

Nhất thời, giữa hai người Thành Hùng và Đinh Hạo vang lên âm thanh nứt vỡ
“lách tách” không ngừng, mấy trăm đạo kiếm khi trong nháy mắt biến mất không
còn, nhưng ma khí trong kiếm khí bị đánh tan vẫn phiêu đãng trong không trung,
khiến cho thân ảnh của hai người trở nên mơ hồ.

Một lát sau, thân hình hai người Đinh Hạo Thành Hùng lại hiện ra trên không
trung, chỉ thấy mười đầu ngón tay của Đinh Hạo vẫn như cũ ma khí sâm sâm, lạnh
lùng nhìn Thành Hùng có phần chật vật nói:

Kiếm quang của Thành Huynh tựa hồ không chịu nổi một kích a, mấy trăm đạo Kiếm
Mang lại lại không bằng uy lực mười đầu ngón tay của ta. Nếu Thành huynh không
có thủ đoạn nào khác, sợ rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Thành huynh góp mặt
trên đời này rồi.

Vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Ngoại trừ nhưng
nhân vật tu vi tuyệt đỉnh như Liệt Sơn, Phùng Ngạo Thiên ra, căn bản là không
ai thấy được biến hóa của trận đấu, bây giờ nghe thấy câu nói lạnh lùng của
Đinh Hạo mới biết được chút tình thế, hẳn là Thành Hùng đang ở hạ phong.

Hít một hơi lãnh khí, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Đinh Hạo càng thêm kỳ dị.
Đinh Hạo mới tiến vào Vô Cực Ma Tông ngắn ngủi có mười năm, thế nhưng lại tiến
bộ nhanh chóng đến như vậy, quả thật là khiến cho người ta không thể ngờ được,
mà rốt cuộc sau lưng Đinh Hạo ẩn dấu bao nhiêu bí mật lại càng làm mọi người
trong lòng tò mò. Mà Đinh Hạo liên tiếp thi triển chiêu thức kỳ dị, mọi người
căn bản là chưa từng thấy các môn nhân Vô Cực Ma Tông thi triển qua.

Lúc này, mấy người Trương Hoành sắc mặt trở nên kích động, một vài đệ tử Vô
Cực Ma Tông đã lục tục đi ra khỏi Vô Cực Điện, sức uy hiếp của Thành Hoàng đã
sớm biến mất, mọi người Vô Cực Ma Tông không còn phải như con rùa đen trốn
trong Điện nữa. Nghĩ đến vận mệnh sau này của Vô Cực Ma Tông, mọi người đã
không thể kiềm chế nổi, đều ngẩng đầu hưng phấn nhìn Đinh Hạo đứng ngạo nghễ ở
trên không.

Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo hiển lộ uy phong lại càng vui mừng không thôi,
líu ra líu ríu quay sang mấy người khác trong Luyện Ngục Ma Tông nói nhỏ cái
gì đó, xem vẻ mặt của nàng tựa hồ còn vui vẻ hơn cả đám người Vô Cực Ma Tông
nữa.

Thành Hùng vẻ mặt quái dị, lạnh lùng nhìn Đinh Hạo nói:

Đinh huynh thổi da trâu có chút hơi quá đi. Mặc dù bây giờ ngươi đã có thực
lực Nguyên Anh kỳ, nhưng bản thân ta sớm đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, hơn nữa
gần đây lại có dấu hiệu đột phá, ngươi có nghĩ là thắng ta dễ dàng như vậy sao
?

Nghe hắn nói vậy, Đinh Hạo càng cười lớn:

Thành huynh yếu thế rồi. Thế nào lại nghĩ rằng tu vi có thể đại biểu cho thực
lực, thật đúng là trò cười. Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không có cơ
hội đột phá. Còn ta có thể hay không ? Nói nhiều vô ích, thử một lần thì biết
!

Vừa nói hết câu, hai đạo ma viêm đỏ tím đã từ tay Đinh Hạo bắn ra, chia ra hai
hướng trái phải đánh về phía Thành Hùng, chính là "Huyền Băng Ma Viêm Quyết".
Vừa thấy hai đạo ma viêm tiến tới, Thành Hùng trầm giọng nói:

Công pháp này Đinh huynh vừa mới dùng qua. Lần trước Kỳ lân kiếm của ta đã có
thể phá vỡ công pháp này, bây giờ cũng vậy, chẳng lẽ Đinh Hạo chỉ có thủ đoạn
này thôi sao ?

Cười ha hả một tràng, Đinh Hạo nói:

Ta không cần phải sử dụng thủ đoạn khác. Ta muốn thử xem Thành Huynh có thể
phá vỡ nổi công pháp này hay không. Nếu Thành huynh có thực lực như vậy, tại
hạ cam đoan sẽ không để Thành huynh thất vọng.

Nói dứt lời, Đinh Hạo im lặng một tiếng cũng không nói thêm, thân di chuyển
theo ma viêm. Trong không trung hai đạo ma viêm hai màu đỏ tím theo động tác
của Đinh Hạo càng thêm mãnh liệt.

Thấy khí thế ma viêm như vậy, Thành Hùng lạnh giọng cười một tiếng vung tay
lên, hỏa kỳ lân lại hiện ra trong không trung, vẫn như lần trước hướng về phía
ma viêm màu đỏ của Đinh Hạo mà phóng tới.

Mắt thấy lịch sử sắp tái hiện, mặt Đinh Hạo chợt lộ ra vẻ âm lãnh, pháp quyết
trong tay biến đổi kỳ dị, ma viêm phía trước là màu đỏ trong chớp mắt đã biến
thành màu tím sậm, vốn nóng rực nháy mắt lại chuyển thành lạnh như băng, trong
nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ lấy hỏa kỳ lân.

Chỉ thấy hỏa kỳ lân ở bên trong ma viêm màu tím phát ra tiếng "chi chi", mà
Thành Hùng vốn tâm khí tương thông với nó đột nhiên phun ra một búng máu tươi,
dáng vẻ lảo đảo như muốn ngã xuống.

Vất vả lắm mới ổn định được thân hình thì hắn liền phát hiện ra hỏa kỳ lân đã
biến mất không còn dấu vết, một thanh phi kiếm đã mất đi quang hoa từ trong
đám ma viêm màu tím rơi xuống.

Vừa thấy phi kiếm sắp rơi xuống đất, Thành Hùng biến sắc cuống quít bay theo
hướng phi kiếm, nhưng vừa mới đi được nửa đường thì một tiếng tiếng phá không
đột nhiên lại vang lên bên tai.

Quay đầu lại, đã thấy Đinh Hạo đang điều khiển Nghịch Thiên Ma Kiếm Ma khí
kinh thiên nhanh chóng lao đến, còn chưa tới gần thì khí tức kinh khủng đã
thấu cốt mà vào !


Vô Cực Ma Đạo - Chương #93