Khả Cảm Nhất Chiến


Người đăng: MrTiep

Người của cả hai tông đều quay mặt nhìn nhau, sau đó đều quay sang nhìn Thành
Hoàng vẻ chờ mong.

Người trong Ma Đạo hành sự bình thường đều lấy thực lực để phân cao thấp, đánh
cuộc như thế cũng không phải là không thể. Bất quá cuộc chiến này quan hệ tới
sự hưng vong của Vô Cực Ma Tông và uy vọng của Thành Hoàng tại Đoạn Hồn sơn từ
nay về sau, bởi vậy lời này vừa nói ra thì mọi người đều cảm thấy hứng thú,
ngay cả Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên cũng lộ vẻ hứng thú.

Chỉ thấy Huyết Ma Liệt Sơn vừa nghe Đinh Hạo nói xong lại lấy trong trữ vật
giới chỉ ra mấy viên đan dược nuốt vào, nhắm mắt đứng yên trong hư không điều
tức, coi như là mặc nhận đồng ý với cách làm của Đinh Hạo.

Mà Phùng Ngạo Thiên thì kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, nhưng cũng không thấy trên
mặt Đinh Hạo biểu lộ cái gì, Phùng Ngạo Thiên liền quay đầu nhìn Thiên Yêu
Niếp Thiên, Nhiếp Thiên khẽ gật gật đầu, sau đó Phùng Ngạo Thiên cười dài một
tiếng nói:

Đinh Hạo tiểu ca quả nhiên có dũng khí. Làm như thế cũng hợp với quy củ của Ma
Đạo, nhưng không biết lời của tiểu ca có thể đại diện cho ý của cả Vô Cực Ma
Tông được không ?

Nghe được lời nói này của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo đương nhiên biết phải làm
thế nào. Chỉ thấy Đinh Hạo quay đầu liếc nhìn bốn vị trưởng lão Trương Hoành
một cái, bốn người lập tức hiểu ý liền đi tới, đều mở miệng rằng lời nói của
Đinh Hạo hoàn toàn có thể đại diện cho Vô Cực Ma Tông.

Đinh Hạo cùng Trương Hoành hai người động tác mặc dù kín, nhưng vẫn không qua
được ánh mắt của mấy người có ý. Những người đó vừa thấy ánh mắt giữa hai
người, lập tức có một nhận thức mới đối với Vô Cực Ma Tông, ánh mắt nhìn về
phía Đinh Hạo lại thêm vài phần ý tứ.

Phùng Ngạo Thiên thấy được toàn bộ động tác của mấy người Đinh Hạo, lại nhìn
thấy vẻ mặt hưng phấn của Phùng Tinh Nhiên, gật gật đầu nói:

Đã như vậy, để chờ xem Thành trưởng lão có nguyện ý ứng chiến hay không. Đoạn
Hồn sơn ta đã lâu rồi không có náo nhiệt !

Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, lại nhìn lại Huyết Ma Liệt Sơn đang nhắm mắt
điều tức, Thành Hoàng sắc mặt âm trầm. Hắn đã âm thầm dò xét qua tu vi của
Đinh Hạo, công hiệu của "Liễm Tức Quyết" khiến hắn thấy rõ Đinh Hạo trước mắt
tu vi chỉ là Tâm Động trung kỳ, nhưng Đinh Hạo có thể đứng giữa không trung
lại khiến cho hắn nghĩ Đinh Hạo tựa hồ có chút bất phàm, lại nhìn đứa cháu
Thành Hùng trước mặt, Thành Hoàng trong lòng không ngừng tính toán.

Thành Hoàng lại gần Thành Hùng, nói thầm với hắn cái gì đó. Đinh Hạo ở đằng xa
nhìn Thành Hùng dáng vẻ kiêu ngạo, nghĩ đến chuyện lần trước người này ở Luyện
Ngục Ma Tông đã từng nặng tay với mình thì mắt chợt lóe lên sát khi, trong
lòng âm thầm cười lạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn ông cháu Thành Hoàng Thành Hùng đang thầm thì với
nhau. Một lát sau, Thành Hoàng tựa hồ đã quyết tâm, cười dài một tiếng rồi
khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, nói:

Đinh Hạo tiểu ca đã có ý như vậy, lão phu xin ứng chiến. Chỉ là Liệt huynh vừa
mới cùng với lão phu chiến đấu một trận, chân nguyên hao tổn quá lớn, lão phu
không muốn chiếm lấy tiện nghi này…

Nói đến đây, Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên cười dài nói:

Không sao, nếu là Thành đạo hữu có lòng, Liệt Sơn sẽ phụng bồi ngươi một trận.
Trận chiến vừa rồi Liệt mỗ chưa thấy thỏa mãn chút nào, không bằng dùng trận
chiến giữa hai chúng ta để phân định thằng thua lần đánh cuộc này luôn ?

Liệt Sơn vừa nói như vậy, Thành Hoàng vẻ mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt
lại lóe lên một chút, rồi vẫn lãnh đạm cười nói:

Không thể được. Lão phu sao có thể thừa lúc nguy cơ của người khác được chứ.
Cuộc chiến này để cho Đinh Hạo tiểu ca và Thành Hùng cháu ta đi !

Lời này vừa nói ra, hầu hết mọi người lộ ra thần sắc khinh bỉ. Rõ ràng là
Thành Hoàng cố kỵ tuyệt thế hung danh của Huyết Ma Liệt Sơn, không dám một
mình ra ứng chiến mới lấy cớ hai người vừa giao chiến không thể đánh tiếp mà
vẫn nói được như vậy, sự vô sỉ của người này quá mức lộ liễu.

Đinh Hạo và Huyết Ma Liệt Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái, Đinh Hạo cười dài
nói:

Đã như vậy, trước hết cho tiểu tử cảm ơn hảo ý của Thành lão. Hắc hắc, lần
trước tại Luyện Ngục Ma Tông tiểu tử đã từng giao thủ với Thành huynh, từ lúc
đó vẫn luôn bội phục phong phạm của Thành huynh không thôi. Không ngờ hôm nay
lại có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của Thành huynh một lần nữa, quả thật là
khiến cho tiểu đệ vô cùng vinh hạnh !

Vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, Thành Hùng đằng sau Thành Hoàng bước ra, lạnh giọng
cười một tiếng rồi trầm giọng nói:

Đinh huynh nghiêm trọng rồi. Trận chiến lần đo Đinh huynh vội vàng rời đi, tại
hạ đã không lãnh giáo được nhiều, sau này muốn tìm Đinh huynh thì lại phát
hiện Đinh huynh đã rời khỏi Đoạn Hồn sơn. Bây giờ hai người chúng ta rốt cục
có thể được đấu với nhau một trận, quả thực là thống khoái !

Thành Hùng nhìn Phùng Ngạo Thiên nói:

Cuộc chiến này đối với hai bên quan hệ khá lớn. Xin hỏi Tông Chủ, trận này
điểm đến là ngừng hay là không quản sinh tử ?

Thành Hùng vừa dứt lời, Phùng Ngạo Thiên hơi ngẩn ra một chút rồi lập tức liếc
nhìn Đinh Hạo, đang định mở miệng hỏi thì Đinh Hạo đã cất lời trước. Hắn cười
hắc hắc nói:

Đương nhiên là không quản sinh tử. Điểm đến là ngừng làm sao có thể thống
khoái được. Thành huynh thấy vậy có đúng không ?

Ý ta cũng như vậy !

Thành Hùng trầm giọng nói.

Lời này vừa nói ra, hai người Đinh Hạo và Thành Hùng sát khí từ từ dâng lên.

Nhìn vẻ mặt hai người lúc này, Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói:

Đã như vậy, trận chiến này không quản sinh tử, hai vị hãy tự lo !

Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, vẻ mặt vốn lãnh đạm của Đinh Hạo chậm rãi biến
mất, thay vào đó là thần sắc thận trọng. Cùng với sự biến hóa của thần sắc, cả
người Đinh Hạo chợt lạnh chợt nóng, hai đoàn hỏa viêm kỳ dị một đỏ một tím
xuất hiện trên hai tay Đinh Hạo, từ xa nhìn lại thấy hai tay Đinh Hạo giống
như đang hừng hực bốc cháy, Ma công như thế quả thực là khiến cho người ta
phải thán phục.

Vừa thấy hai đoàn hỏa viêm trong tay Đinh Hạo, thần sắc khinh thường của Thành
Hùng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thận trọng. Chỉ thấy Thành hùng
lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một thanh phi kiếm rồi chậm rãi bay về phía
Đinh Hạo.

Vẻ mặt mọi người trong lúc quan trọng này đều trở nên khẩn trương. Thành Hùng
chính là đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất của Đoạn Hồn sơn, so với Phùng Tinh Nhiên
không kém chút nào, hơn nữa người này tâm ngoan thủ lạt, kiêu dũng vô cùng,
phía sau lại còn còn Thành Hoàng làm chỗ dựa, trên Đoạn Hồn sơn có thể nói là
hoành hành không cố kỵ, ai gặp cũng sợ.

Mà Đinh Hạo là ngôi sao mới của Ma môn, ở Hồn Luyện Tông hội tàn khốc vô cùng
có thể đạt được vị trí cao nhất, hơn nữa tiến bộ thần tốc, bây giờ đã cách đó
bốn năm năm, rốt cục hắn đã tới cảnh giới nào không ai biết được. Huống chi
Đinh Hạo này thần bí vô cùng, cả người ẩn dấu không ít bí mật làm cho mọi
người lại càng thấy hứng thú.

Nhìn thấy Thành Hùng chậm rãi tiếp cận, Đinh Hạo vẻ mặt không chút thay đổi.
Lần trước hai người giao thủ, Đinh Hạo phán đoán được người này có tu vi
Nguyên Anh kỳ, sau đó qua miệng Phùng Tinh Nhiên mới biết người này đã là
Nguyên Anh hậu kỳ, tuổi còn trẻ như vậy mà tu vi đã cao thâm như vậy thì trên
Đoạn Hồn sơn này ngoại trừ thiên chi kiều nữ Phùng Tinh Nhiên ra cũng chỉ có
Thành Hùng hắn. Xem ra Thành Hoàng đã đầu Tư Không ít vào hắn nên mới có thể
yên tâm để hắn ra ứng chiến như vậy.

Thấy Đinh Hạo ngạo nghễ đứng giữa không trung, Thành Hùng trong lòng không
khỏi băn khoăn suy nghĩ. Trận chiến lần trước Thành Hùng đã biết thực lực của
Đinh Hạo tuyệt đối không thể nhìn vào biểu hiện bên ngoài mà phán đoán, chỉ có
chính thức giao đấu mới có thể biết rốt cuộc Đinh Hạo này mạnh yếu thế nào, mà
thủ đoạn của Đinh Hạo Thành Hùng lại hoàn toàn không biết gì cả. Lần trước
Đinh Hạo rõ ràng chỉ mới là Tâm động kỳ mà đánh với mình một trận cũng chỉ kém
tí chút, hơn nữa lại còn ung dung chạy thoát khỏi tay hắn, khiến cho Thành
Hùng kinh ngạc vô cùng. Bây giờ đã lâu không gặp, Đinh Hạo có kỳ ngộ gì không,
hay vẫn chỉ có thực lực như trước, mấy điều này làm cho Thành Hùng nghi hoặc
không ngừng.

Mắt thấy Thành Hùng sắc mặt âm lãnh bất định đang chậm rãi tiếp cận, cả người
Đinh Hạo ngưng tụ sát khí, hai luồng viêm hỏa trong lòng bàn tay đột nhiên di
động, hơi lạnh thấu xương cùng luồng nhiệt bạo liệt từ hai ngọn viêm hỏa một
đỏ một tím khuếch tán ra tứ phía.

Lạnh lùng cười một tiếng, thân hình Đinh Hạo nhoáng lên, thân ảnh vốn rõ ràng
dần dần mơ hồ đi, xa xa nhìn lại giống như không khí phiêu đãng. Mọi người
không thể nào nhìn rõ được, vừa nhìn kỹ lại thì phát hiện thân ảnh Đinh Hạo
càng lúc càng mơ hồ rồi biến mất không thấy.

Biến hóa quỷ dị như vậy lập tức trấn trụ toàn trường, ngoại trừ mấy tuyệt đỉnh
cao thủ hiểu được, còn lại mọi người không biết hắn biến mất thế nào.

Lúc Thành Hùng kinh ngạc thì Thành Hoàng đột nhiên quát:

Cẩn thận phía sau !

Thành Hùng vốn đang bất an, vừa nghe nói thế lập tức không chút do dự điên
cuồng lao về phía trước, đến khi dừng lại nhìn về phía sau thì phát hiện Đinh
Hạo đã thản nhiên đứng ở đằng sau mình, hai luồng viêm hỏa một đỏ một tím tỏa
ra ma khí kinh thiên.

Mà lúc này Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đồng thời
quay sang Thành Hoàng hừ lạnh một tiếng, Thành Hoàng đành cười xòa hai tiếng
rồi không nói gì nữa.

Mà phía bên kia thân ảnh Đinh Hạo lại xảy ra biến hoá, chỉ là không giống lần
trước đột nhiên biến mất vô tung, mà là đột nhiên xuất hiện ba Đinh Hạo giống
nhau như đúc.

Mọi người đang chăm chú nhìn đều bị thân pháp của Đinh Hạo làm cho ngẩn ra.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #92