Người đăng: MrTiep
Thanh âm trong hư không vang vọng không ngừng, tiếng xé gió càng ngày càng
gần.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, xoát ! “xoát ! “xoát ! hơn mười thân
ảnh đột nhiên xuất hiện tại Vô Cực Ma Tông, chính là Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên, Nhiếp Thiên với Phùng Tinh Nhiên dẫn đầu một đám người.
Hơn mười người mới tới này ngoại trừ Phùng Ngạo Thiên và Nhiếp Thiên còn có
hai người Chu Vân Cừu Mãnh mà Dinh Hạo đã từng gặp tại Di Thiên đầm, mà những
người còn lại cũng đều là cao thủ, vừa mới xuất hiện đã lập tức trấn áp toàn
tràng.
Thấy hơn mười người này xuất hiện, mọi người trong Vô Cực Ma Tông vốn đang vô
cùng khẩn trương thở phào ra một hơi.
Phùng Tinh Nhiên bình tĩnh đứng giữa không trung, đưa mắt một vòng tìm Đinh
Hạo, khi thấy Đinh Hạo không bị sao cả thì mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi. Đinh Hạo
cũng lập tức phát hiện ra đoàn người Phùng Ngạo Thiên, liền hồi phục vẻ mặt
thư thái, Đinh Hạo cùng Huyết Ma Liệt Sơn trở về chỗ đám người Vô Cực Ma Tông.
Phùng Ngạo Thiên đảo mắt nhìn qua toàn trường một lượt, lập tức phán đoán ra
tình thế cơ bản ở nơi này, khi gặp bộ mặt lạnh lùng của Huyết Ma Liệt Sơn thì
trong mắt Phùng Ngạo Thiên chợt hiện lên vẻ kỳ dị.
Phùng Ngạo Thiên đột nhiên cười dài nói:
Đây chẳng phải là Liệt Sơn huynh sao ? Liệt huynh tới Đoạn Hồn sơn từ khi nào,
sao không báo cho Phùng mỗ một tiếng ? Lại vô thanh vô tức đến như vậy. Đến
hôm nay tại hạ mới hay tin Liệt huynh tới Đoạn Hồn sơn liền lập tức tới bái
kiến. Chỉ là chẳng biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ Liệt huynh cùng
các tông phái khác ở Đoạn Hồn sơn có tranh chấp sao ?
Huyết Ma Liệt Sơn vừa mới đi tới bên cạnh bốn lão Âm Vô Xương, nghe Phùng Ngạo
Thiên nói vậy lập tức xoay người lại hướng Phùng Ngạo Thiên thi lễ rồi nói:
Phùng đạo hữu nói thế là nhầm rồi. Lão phu vừa mới tới Đoạn Hồn sơn chưa lâu,
đám người tự tìm phiền toái này đã lũ lượt đến đây sinh sự, chẳng lẽ đây là
cách tiếp khách đặc thù của Đoạn Hồn sơn sao ? Mấy ngày trước đây vừa mới đuổi
đám người của Thị Hồn Tông thì hôm nay có tới bảy tông tề tụ, quả nhiên là nể
mặt Liệt Sơn ta !
Phùng Ngạo Thiên nghe nói thế, mặt lộ vẻ nghi hoặc, quay sang Thành Hoàng trầm
giọng hỏi:
Thành trưởng lão, rốt cục là có chuyện gì ? Không phải trưởng lão vẫn bế quan
sao, hôm nay vì sao lại xuất hiện ở Vô Cực Ma Tông thế ?
Phùng Ngạo Thiên lời này vừa nói ra, trong mắt Thành Hoàng hiện lên sát khí,
nhưng nháy mắt đã khôi phục lại bình thường. Chỉ thấy mặt Thành Hoàng lộ vẻ
xấu hổ, cười khổ nhìn Phùng Ngạo Thiên giải thích:
Bẩm báo Tông Chủ, lần này là do Vô Cực Ma Tông cố ý sinh sự, chẳng những cậy
mạnh chiếm lấy mỏ khoáng thạch của Thị Hồn Tông, lại còn đem sáu vị trưởng lão
và Tông Chủ Hứa Chí Sâm giết toàn bộ. Bây giờ Thị Hồn Tông trên Đoạn Hồn sơn
này danh tồn mà thực vong. Vô Cực Ma Tông hành sự vô pháp vô thiên như vậy
,theo quy tắc Luyện Ngục Ma Tông ta thì phải chịu hình phạt diệt tông, cho nên
lão phu mới ra tay xử lý việc này !
Nghe Thành Hoàng chậm rãi nói ra như vậy, Phùng Ngạo Thiên cùng Thiên Yêu hai
người sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Phùng Tinh Nhiên và Cừu Mãnh Chu
Vân thì liền lộ vẻ mừng vừa sợ. Bọn họ cũng chỉ biết được đại khái sự tình,
nhưng không ngờ Vô Cực Ma Tông lại có thủ đoạn như vậy, thật sự là khiến bọn
họ hoan hỉ phi thường, lần tuyển Tông Chủ sắp tới đây đối với Phùng Ngạo Thiên
lại càng thêm có lợi.
Cả đám người này đều nhìn về phía mấy người Đinh Hạo, trong mắt tràn ngập vẻ
tán thưởng cổ vũ. Mà mắt Phùng Tinh Nhiên chớp chớp không ngừng, không ngừng
nói thầm bên tai mấy người kia, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Nháy mắt mấy người đó
lập tức nhìn lại Đinh Hạo, vốn ánh mắt đang tán thưởng chợt biến thành mập mờ.
Lại có việc này sao !
Phùng Ngạo Thiên Kinh ngạc nói. Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên quay về phía
đám người Vô Cực Ma Tông:
Việc này có phải là sự thật hay không ? Nếu thật sự là như thế, Vô Cực Ma Tông
nhất định phải gánh chịu tội diệt tông. Tông phái ngươi còn lời gì để nói
không ?
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, mấy người Trương Hoành sao còn không biết
Phùng Ngạo Thiên chính là cố ý tạo cho mình một cơ hội ngụy biện. Chỉ thấy mấy
người Trương Hoành bước ra, liếc mắt nhìn Đinh Hạo vẫn giữ nguyên vẻ lạnh
lùng, Trương Hoành trầm giọng nói:
Thành trưởng lão nói sai rồi. Từ trước đến này thực lực Vô Cực Ma Tông chúng
ta trên Đoạn Hồn sơn vẫn là yếu nhất, làm sao dám đi trêu chọc Thị Hồn Tông.
Kỳ thật mỏ khoáng thạch kia vốn là do Tông Chủ Lý Nam Thiên phát hiện đầu
tiên, bản tông đã tới và khai thác. Rồi sau đó bị người của Thị Hồn Tông phát
hiện, bọn họ nói mỏ khoáng thạch kia nằm trong phạm vi của Thị Hồn Tông, đã đả
thương rất nhiều đệ tử bản tông, cường hoành chiếm lấy mỏ khoáng thạch, hơn
nữa còn dẫn sáu vị trưởng lão đến tận bản tông lấy cớ sinh sự. Tông Chủ Lý Nam
Thiên nhẫn nhịn không được, mới cùng đám người này tranh chấp, liền bị người
này chém chết ngay tại Vô Cực Ma Tông, quả nhiên là khi dễ Vô Cực Ma Tông
chúng ta không có người a !
Trương Hoành nói đến đây liền nghẹn ngào không nói gì, thần sắc đau khổ, sắc
mặt bi thiết, quả nhiên là vô cùng đau lòng.
Dừng một chút, Trương Hoành tiếp tục nói:
Bản tông vốn đang đi xuống, nhưng đệ tử bản tông là Đinh Hạo ra ngoài khi trở
về đã mang theo tin mừng, mấy vị tiền bối Ma Đạo là Huyết Ma Liệt Sơn, Âm Vô
Xương và Tử Mộc tam lão nguyện ý gia nhập bản tông. Bản tông đang vô cùng mừng
rỡ thì đúng lúc đó Tông Chủ Thị Hồn Tông Hứa Chí Sâm dẫn sáu trưởng lão tới
sinh sự, tới thời khắc sinh tử tồn vong, bản tông bắt buộc phải đứng lên chiến
đầu. Cuối cùng may mắn giết được những người kia. Nay Thành trưởng lão lại đem
nhân mã muốn diệt bản tông, thiên hạ sao lại có chuyện như vậy được chứ ? Mong
Phùng Tông Chủ vì Vô Cực Ma Tông mà làm chủ cho !
Trương Hoành vừa nói hết lời, mọi người trong Vô Cực Ma Tông toàn bộ đều phải
chống mắt lên mà nhìn, bởi vì họ biết rất rõ là Trương Hoành trắng đen lẫn
lộn, những lời này từ miệng hắn nói ra này người của Vô Cực Ma Tông căn bản là
một lời cũng không tin. Những lời sự thật là Thị Hồn Tông khinh người quá
đáng, Vô Cực Ma Tông lại là người bị hại này mà vẫn có thể nói ra với giọng
điệu trịnh trọng như vậy, quả nhiên cao minh !
Đinh Hạo buồn cười nhìn đám cười Thị Hồn Tông, phát hiện hơn nửa nhân mã Thị
Hồn Tông tức giận đến thất khiếu bốc khói, thật sự không thể ngờ được là
Trương Hoành đổi trắng thay đen mà vẫn thản nhiên như vậy, nếu không phải là
các trưởng bối khống chế sợ rằng cho dù tu vi thấp kém cũng phải liều mạng với
Trương Hoành mới thôi.
Đến Thành Hoàng cũng phải kinh ngạc nhìn Trương Hoành miệng lươi trơn tru, mặc
dù hắn đã sớm biết hắn sẽ không nói thật, nhưng là không ngờ Trương Hoành lại
có thể trắng đen điên đảo mà vẫn tự nhiên đến vậy !
Nhìn thấy Thành Hoàng sát ý ngập trời, Phùng Ngạo Thiên lạnh giọng cười nói:
Vô Cực Ma Tông nói thế lại thành ra bất đồng với lời nói của Thành trưởng lão,
rốt cục là ai nói dối bản thân ta cũng không biết rõ. Nhưng Thành lão dù là
người của Luyện Ngục Ma Tông, nhưng cũng không thể mượn cơ hội mà sinh sự mới
đúng. Có phải không ?
Phùng Ngạo Thiên nói thế đương nhiên là có ý tứ, vài câu đầu thì nói chẳng
biết ai đúng ai sai, câu sau lại trách Thành Hoàng mượn cơ hội sinh sự, chỉ
cần là người sáng suốt liền lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Dừng một chút, trong mắt Phùng Ngạo Thiên chợt lóe lên, nói với người của Âm
Dương Hòa Hợp Tông cùng Hắc Ma Tông:
Mấy tông các ngươi tới đây rốt cục là vì sự tình gì ? Bất luận là Thị Hồn Tông
cùng Vô Cực Ma Tông có chuyện gì, thì cũng liên quan gì đến tông phái các
ngươi chứ ?
Người của mấy tông phái kia nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế đều cười khổ một
tiếng. Nhìn đám người Thành Hoàng vẻ mặt lạnh nhạt, Dương Ma Tông Chủ của Âm
Dương Hòa Hợp Tông trả lời:
Phùng Tông Chủ hiểu lầm rồi. Chúng ta đến đây chỉ là vì hiểu nhầm có người
trong Ma Đạo đến xâm phạm Đoạn Hồn sơn ta. Dù sao thì mấy người Huyết Ma Liệt
Sơn vốn không phải là người của Đoạn Hồn sơn, chúng ta lại không biết là bọn
họ đã gia nhập Vô Cực Ma Tông nên mới tới đây xem xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã
biết là chuyện nội bộ trong Đoạn Hồn sơn, đương nhiên sẽ do Luyện Ngục Ma Tông
các vị giải quyết !
Lời này vừa nói ra, nhân mã các tông phái khác đều đồng thanh hưởng ứng.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người này, Phùng Ngạo Thiên suy nghĩ không có cớ
gì để lấy, xác không thể làm gì bọn họ, hơn nữa các tông phái này đều không để
Phùng Ngạo Thiên trong mắt, cho nên đành hừ lạnh một tiếng:
Tốt nhất là như thế, nếu không đừng trách ta không nể tình !
Vừa nghe nói vậy, bọn người Dương Ma chẳng dám nói gì.
Giờ phút này, Thành Hoàng biết cho dù nói cái gì đi nữa thì đã có Phùng Ngạo
Thiên ở đây, đừng mơ tưởng có thể làm gì được nữa. Nhìn nhìn đám người Vô Cực
Ma Tông, Thành Hoàng nói:
Tông Chủ đã đến, Thành mỗ cũng không tiện giải thích thêm. Chân tướng sự tình
rốt cục thế nào, hy vọng Tông Chủ có thể minh xét !
Thấy bộ dạng uể oải của Thành Hoàng, Phùng Ngạo Thiên sắc mặt vẫn vô cùng bình
thản như cũ, đang định cái gì đó thì đột nhiên một tiếng cười dài đã ngắt lời
Phùng Ngạo Thiên.
Chỉ thấy Đinh Hạo vừa cười vừa bước ra khỏi chỗ của Vô Cực Ma Tông, dáng vẻ tự
nhiên. Khi thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đinh Hạo cười dài nói:
Người trong Ma Đạo luôn luôn nhìn thực lực, không hỏi đúng sai. Lần này là ai
đúng ai sai, tiểu tử vẫn muốn cùng Thành trưởng lão đánh cuộc một ván. Để
quyết định sự tình đúng hay sai, chẳng biết Thành trưởng lão có nguyện ý cùng
tiểu tử đánh cuộc hay không ?
Thành Hoàng vẻ mặt sửng sốt, rồi lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
Đánh cuộc thế nào ?
Nhìn thấy ánh mắt hứng thú của mọi người, Đinh Hạo nghiêm chỉnh:
Nếu là ngươi thắng, Vô Cực Ma Tông chúng ta thừa nhận tội diệt Thị Hồn Tông.
Nếu là ta thắng, hai mỏ khoáng thạch ở Thị Hồn Tông tất cả thuộc về Vô Cực Ma
Tông chúng ta !
Đánh cuộc như thế nào ?
Thành Hoàng rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú, trầm giọng nói.
Tùy ngươi chọn lựa. Có thể là do ngươi cùng Cung Phụng của bản tông Huyết Ma
Liệt Sơn độc chiến, hoặc là do ta cùng Thành Hùng đánh một trận. Lựa chọn cái
nào là do ngươi quyết định, chẳng biết Thành trưởng lão có dám ứng chiến không
!
Đinh Hạo nói, giọng nói mặc dù bình thản, nhưng những lời của Đinh Hạo cũng đủ
làm toàn trường kinh ngạc.