Người đăng: MrTiep
Cẩn thận nhìn lại Trương Lợi, Đinh Hạo có chút hứng thú nói:
Trương huynh nói quá lời rồi, huynh và ta đều là đệ tử đời thứ ba của Vô Cực
Ma Tông, tất cả mọi người đều vì sự hưng vượng của tông môn mà cố gắng, Trương
huynh lầm việc cho ta thì có tác dụng gì ?
Trương Lợi nghe thế chỉ cười cười:
Nghe Đinh huynh nói vậy, tại hạ biết Đinh huynh tịnh không để chuyện ngày đó
trong lòng. Mặc dù Đinh huynh đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng bọn tại hạ
vẫn muốn tạ tôi Đinh huynh, lần trước đúng là ba người bọn ta cố ý gây sự !
Nói xong, Trương Lợi quay về phía hai người Vương Vân Phi, Đái Trinh Quân nháy
mắt ra hiệu, nếu đến lúc này mà hai người còn không biết làm gì nữa thì thật
sự là một đám ngu ngốc.
Ba người Trương Lợi lập tức quay về phía Đinh Hạo hành đại lễ, hi vọng được
Đinh Hạo lượng thứ.
Cười một tiếng dài, thân thể Đinh Hạo vẫn bất động đột nhiên nhoáng lên, ba
Đinh Hạo giống hệt nhau chia ra ba hướng phân biệt nâng ba người Trương Lợi
dậy, rồi trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ.
Hiện tại Đinh Hạo tu luyện Cửu U Quỷ Mị Quyết đã đạt tới một mức độ mới, mặc
dù hai Đinh Hạo kia đều là ảo ảnh nhưng do tốc độ Đinh Hạo nhanh đến cực điểm,
ngoại trừ mấy vị trưởng lão có thể phân biệt, còn lại chẳng còn ai có thể phân
biệt thật giả, trong mắt bọn họ thân pháp Đinh Hạo quả nhiên quỷ dị vô cùng,
trong lòng không khỏi càng ôm hy vọng vô hạn với Tàng Thư Phòng của Vô Cực Ma
Tông.
Nhìn thấy ba người Trương Lợi kinh ngạc vô cùng, Đinh Hạo cười cười nói:
Ba vị không phải hành đại lễ với ta, chúng ta bối phận ngang nhau, làm như thế
không phải là hại tại hạ sao. Nếu ba vị thực lòng muốn kết giao với tiểu đệ,
chờ đại hội này kết thúc, chúng ta có thể bàn lại, lúc này có vẻ không được
thích hợp lắm, không biết ý Trương huynh thế nào ?
Vừa nghe Đinh Hạo nói thế, ba người Trương Lợi lộ ra vẻ mặt hiểu ý, chỉ thấy
Trương Lợi vui vẻ nói:
Đa tạ Đinh huynh có thể cho ba người tại hạ cơ hội tạ lỗi. Ha ha, chờ đại hội
kia kết thúc, ba người chúng ta sẽ đi tìm huynh, Đinh huynh sẽ không chê ba
người chúng ta tu vi thấp kém chứ ?
Gật gật đầu, Đinh Hạo khẽ cười nói:
Ba vị sư huynh yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội nói
chuyện với nhau, tiểu đệ còn nhiều chuyện phải làm phiền ba vị !
Nói xong lại liếc mắt ra hiệu cho ba người Trương Lợi, Trương Lợi lập tức hiểu
ý, chắp tay hành lễ với Đinh Hạo rồi đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng ba người đang xa dần, Đinh Hạo khẽ nói với Hồ Thạc:
Ngươi thấy ba người này thế nào ?
Hồ Thạc vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, trong mắt chợt lóe lên dị quang, cũng chẳng
biết người này nghĩ điều gì. Nghi vấn nhìn Đinh Hạo một lúc, Hồ Thạc mới trầm
giọng nói:
Vương Vân Phi và Đái Trinh Quân tư chất bình thường, Trương Lợi cũng có thể
tính là một nhân vật, Nếu ngươi muốn phát triển Vô Cực Ma Tông, thủ hạ phải có
những nhân tài như vậy, càng nhiều càng tốt !
Nhìn vẻ mặt bình thản của Hồ Thạc, Đinh Hạo tựa hồ nghĩ ra được điều gì, gật
gật đầu nói:
Cũng đúng, Vô Cực Ma Tông muốn hưng vượng tuyệt đối không thể thiếu được sự
cường thịnh của đệ tử đời thứ hai thứ ba. Ha ha, tại Vô Cực Ma Tông ta cùng
với Hồ sư huynh là có giao tình sâu nhất, bí mật của Vô Cực Ma Tông ta cũng đã
nói với Hồ sư huynh sớm nhất, ta đối xử với Hồ sư huynh thậm chí còn tín nhiệm
hơn cả sư phụ Trần Lĩnh, hy vọng Hồ huynh không phụ lòng tín nhiệm của ta đối
với huynh !
Vừa nghe Đinh Hạo nói ra những lời như vậy, Hồ Thạc thần tình kích động, nói:
Tại hạ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của Tông Chủ. Chỉ cần Hồ Thạc này còn sống
một ngày, ngày đó ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Tông Chủ, vì hùng tâm tráng chí
của Tông Chủ mà bỏ chút sức mọn !
Gật gật đầu, Đinh Hạo nói nhỏ:
bây giờ không cần xưng hô ta là Tông Chủ, nói thế nào đi nữa thì bây giờ ta
vẫn chưa ngồi lên vị trí đó, quy củ của tông môn không thể rối loạn, tâm ý của
Hồ huynh ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa trong lúc ta không ở trên Đoạn Hồn
sơn, huynh vẫn vì bản Tông mà tận tâm tận lực, trưởng lão bản tông đều rất xem
trọng, tương lai nếu Vô Cực Ma Tông có thể trở nên cường thịnh, ta sẽ cho
huynh một vị trí tốt !
Dừng lại một chút, vẻ mặt lạnh lùng nói:
Trương Lợi người này thị là nhân tài, bất quá Hồ huynh vừa nãy hình như nổi
sát tâm. Có lẽ là ta nhìn lầm, bất quá ta hy vọng ngươi có thể vì đại kế của
bản tông, đừng để lòng đố kỵ che mất lý trí !
Đinh Hạo vừa nói lời này ra, Hồ Thạc biến sắc mặt, trán đỏ mồ hôi lạnh. Nhìn
Đinh Hạo ở phía trước, Hồ Thạc trong lòng khẩn trương, một lát sau trầm giọng
nói:
Là ta sai rồi, từ nay về sau sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa !
Ở phía trước Đinh Hạo, chỉ "ồ" một tiếng, không trả lời lại. Mà Hồ Thạc cũng
không hỏi lại, chỉ trầm mặc không nói.
Ba người Trương Lợi đã về chỗ của phe trưởng lão Trương Hoành, phụ thân Trương
Lợi là Trương Phong cẩn thận hỏi han ba người cái gì đó, nhìn biểu tình trên
mặt Trương Phong, tựa hồ có vẻ phi thường hài lòng với chuyện mà ba người
Trương Lợi vừa mới làm.
Mà lúc này Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên cười hắc hắc nói:
Thị Hồn Tông kể cả Tông Chủ Hứa Chí Sâm và sáu Đại trưởng lão đều bị bọn ta
tru sát, bây giờ Thị Hồn Tông đã danh còn mà thực vong. Mấy người lần trước
cướp đoạt mỏ khoáng cũng đã bị mấy người lão phu giết sạch, chỉ cần là đệ tử
Thị Hồn Tông lão phu đều giết, gà chó chẳng tha. Bây giờ chính là thời điểm
thu hồi những thứ đã mất !
Vừa nghe lão nói vậy, các môn nhân vốn đã có chút huyên náo lại trở nên sôi
nổi, đấu chí sôi sục được Liệt Sơn châm mồi chỉ bằng máy câu nói ngăn ngủi.
Liệt Sơn phất phất tay, môn nhân biết ý lập tức yên lặng. Nhìn bốn người
Trương Hoành đang hưng phấn, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Thị Hồn Tông đã chẳng còn uy hiếp gì, tông môn chúng ta phải bố trí người khai
thác mỏ khoáng thạch đó, không biết các vị trưởng lão đã chọn được ai thích
hợp chưa ?
Vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói vậy, bốn người Trương Hoành sửng sốt, khai thác
mỏ khoáng thạch có thể kiếm được rất nhiều chỗ tốt, mà Vô Cực Ma Tông từ trước
đến nay vẫn chưa bao giờ chính thức có được mỏ khoáng thạch của riêng mình,
các mỏ khoáng thạch lớn nhỏ trên Đoạn Hồn sơn đều đã bị các tông phái kia phân
chia nhau hết.
Ba mỏ khoáng thạch lớn nhất nằm trong tay của Luyện Ngục Ma Tông, mà hơn mười
mỏ khoáng thạch còn lại đều bị năm tông kia chia nhau, mà bởi Vô Cực Ma Tông
không có mỏ khoáng thạch của mình cho nên cứ tới đợt tiến cống trăm năm một
lần cả Vô Cực Ma Tông đều vất vả khổ sở, mà các đệ tử đời thứ hai thứ ba mới
thiếu thốn đến mức thậm chí ngay cả tinh thạch tu luyện hàng ngày cũng không
đảm bảo được.
Mặc dù lần này sau khi Đinh Hạo trở về núi đã tặng một số lượng tinh thạch
không ít cho các vị trưởng lão, nhưng số lượng này cũng chỉ đảm bảo cho nhu
cầu tu luyện của các đệ tử mà thôi. Từ nay về sau nếu như có thêm đệ tử mới
gia nhập vào tông môn, thì nhu cầu tinh thạch lại tăng thêm rất nhiều nữa hơn
nữa, phương thức giải quyết tốt nhất là phải có mỏ khoáng thạch của riêng
mình.
Mặc dù cướp được từ tay Thị Hồn Tông chỉ là một cái mỏ bé, nhưng đối với Vô
Cực Ma Tông lại có ý nghĩa rất lớn. Bây giờ bọn người Huyết Ma Liệt Sơn đã ở
lại Vô Cực Ma Tông, ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông ra, các tông phái khác căn
bản là không có dũng khí tới quấy rối cái mỏ đó, bởi vậy ngay lúc này việc bố
trí người khai thác cần được đưa ra thảo luận ngay.
Nghe thấy Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, bốn vị trưởng lão đều quay ra nghị luận.
Mặc dù quyền lực thực sự nằm trong tay Đinh Hạo, nhưng hơn phân nửa đệ tử
trong tông đều là do một tay bốn vị trưởng lão dạy dỗ, mà do Lý Nam Thiên đã
chết, phe phái của hắn từ thế mạnh thành yếu nhất, mà Đinh Hạo và Huyết Ma
Liệt Sơn lại hoàn toàn chẳng có nhân mã, bởi vậy đóng quân khai thác mỏ khoáng
thạch chắc chắn sẽ do bốn vị trưởng lão chủ trì.
Chỉ thấy bốn vị trưởng lão tranh luận với nhau rất gay gắt, các loại lý do
nhất thời đều được bốn người nói ra. Trước kia bốn vị trưởng lão đều vì lợi
ích chung mới có thể nhanh chóng nhất trí tán thành, nhưng giờ phút này chỉ có
một người mới có thể đạt được ích lợi, bởi vậy bốn người không còn ai để ý đến
thân phận, tranh chấp gay gắt, mặc dù ầm ĩ kịch liệt một hồi lâu nhưng vẫn
không thể đạt thành hiệp nghị.
Mắt thấy bốn người tranh cãi ầm ĩ một lúc lâu, Huyết Ma Liệt Sơn rốt cục không
nhẫn nhịn được nữa hừ lạnh một tiếng, bốn người lập tức yên lặng.
Nhìn vào các khuôn mặt đỏ bừng của bốn người, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Bốn vị trưởng lão không thể quyết định, vậy theo lão phu hay là lấy phương
pháp rút thăm để lựa chọn, các vị thấy thế nào ?
Bốn người liếc nhìn nhau, đều biết dù có thảo luận bao lâu nữa đều chẳng đi
đến đâu, đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn bốn người, tay Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên trống rỗng xuất hiện bốn viên
cầu trong suốt, đặt trên bàn, ý bảo mọi người đến chọn.
Bốn người vừa nhìn thấy ánh mắt của Huyết Ma Liệt Sơn đều tự giác đến lấy một
viên cầu, đột nhiên Lý Chánh Phi mặt lộ vẻ kinh hỉ, cười dài nói:
Đa tạ Liệt lão, mỏ khoáng thạch này do lão phu toàn quyền bố trí người khai
thác rồi !
Ba người Trương Hoành chỉ còn biết lắc lắc đầu, lộ vẻ uể oải, đều thở dài một
hơi.
Nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Đinh Hạo có cảm giác buồn cười, cười dài một
tiếng nói
Theo ta được biết thì ngoại trừ cái mỏ này ra, Thị Hồn Tông còn có hai cái mỏ
khoáng thạch to nhỏ khác nhau nữa, cao thủ Thị Hồn Tông đều đã bị chúng ta
chém giết sạch sẽ, hai mỏ khoáng thạch này không phải là do bản tông khai thác
hay sao ?
Lời này vừa nói ra, ba trưởng lão kia vốn đang uể oải lập tức mừng rỡ, cười
hắc hắc một tiếng, âm hiểm nói
Đương nhiên là như vậy !