Đầu Lộ Tranh Vanh (lần Đầu Giao Chiến)


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 8: Đầu lộ tranh vanh (Lần đầu giao chiến)

Chỉ thấy ba kẻ tuổi khoảng hai mươi đi vào, đi phía trước là một người tóc dài
có thần sắc lạnh lùng mặc trang phục màu vàng, lưng hùm vai gấu, dũng vũ dị
thường, còn phía sau là hai người một thì cao gầy còn một thì to béo ục ịch
cùng mặc đạo bào nửa đen nửa trắng, đặc biệt sắc mặt người cao gầy chẳng biết
do trời sinh hay vì luyện công pháp đặc biệt mà âm khí tràn đầy!

- Tiểu đệ mới vừa mới nhập môn, đối với quy củ tông môn còn chưa rõ, mong các
vị sư huynh có thể bỏ qua!

Đinh Hạo khẽ nói, thần sắc chẳng có vẻ gì bối rối!

Mới vừa thấy ba kẻ đó, đã được sư huynh tại tàng thư phòng nói qua nên Đinh
Hạo biết ở Vô Cực Ma Tông họ là đệ tử đời thứ ba. Người mặc trang phục màu
vàng tên là Trương Lợi, cháu trai duy nhất của Đại trưởng lão Trương Hoành,
người cao gầy kêu là Vương Vân Phi, còn tên ục ịch gọi là Đái Trinh Quân, hai
người này đều theo cha của Trương Lợi là Trương Phong học nghệ.

Trương Hoành đối với đứa cháu này cực kỳ thương yêu nên đã đem rất nhiều tài
liệu tu luyện và công pháp mà bản thân rất vất vả mới có được đưa hắn sử dụng.
Công pháp mà Trương Lợi tu luyện tên là Hắc Sát Ma Vân Công, là công phu tâm
đắc của Trương Hoành. Công pháp này có uy lực rất lớn, giúp Trương Lợi trở
thành người có tiến bộ nhanh nhất trong nhóm đệ tử đời thứ ba, tuổi còn trẻ mà
đã đạt tới Khai Quang trung kỳ trong khi rất nhiều đệ tử đời hai khác vẫn còn
chưa đạt tới cảnh giới này!

Bởi vậy Trương Lợi ở Vô Cực Ma Tông cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải có Trương
Hoành, Trương Phong quản thúc thì hắn sớm đã ra khỏi Đoạn Hồn sơn tìm các môn
phái khác sinh sự rồi.

Cũng do không tìm được người khác sanh sự nên Trương Lợi chỉ có thể tìm đệ tử
Vô Cực Ma Tông, mà Trương Hoành Trương Phong cũng biết tính tình hắn, thấy hắn
chỉ tìm người cùng tông môn để gây sự nên cũng mặc hắn. Vương Vân Phi cùng Đái
Trinh Quân hai người đều theo Trương Phong, đương nhiên cũng là “rắn chuột một
ổ”!

Ba người này thường nhàn rỗi nên hay đi gây sự, chúng ỷ vào công lực không đến
nỗi kém mà phía sau lại có Trương Hoành cũng Trương Phong bao che nên cũng
không gặp chuyện gì bất lợi. Vốn đệ từ đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông không
nhiều lắm mà bọn hắn cứ lộng hành như vậy, đây cũng là mội nguyên nhân khiến
người ở trong tông môn ngày càng thưa thớt!

Lần trước nghe nói có Đinh Hạo nhập môn, ba người đã định đi gây sự, chỉ là
bọn hắn thấy Đinh Hạo đã bắt đầu bế quan, tưởng Đinh Hạo sợ hãi nên mới để
yên!

Gần đây cảm giác tu luyện thật nhàm chán, phát hiện thấy có người nướng đồ ăn
tại tông môn nên ba người thấy kỳ quái, theo mùi thịt tìm tới. Chúng vừa thấy
là từ phòng Đinh Hạo truyền ra nên tìm ngay cớ là “nhiễu loạn sự thanh tịnh
của tông môn” để giáo huấn một phen!

Đinh Hạo xem ra mấy người này đúng là không dạy nổi, ỷ thế trưởng bối, bắt nạt
kẻ yếu là lý gì đây? Thấy tu vi ba người họ đều cao hơn mình, không nói tới
Trương Lợi, chỉ riêng hai người Vương Vân Phi và Đái Trinh Quân đều là Tích
Cốc hậu kỳ cao thủ trong khi Đinh Hạo bất quá chỉ đạt tới Tích Cốc trung kỳ mà
thôi. Bất quá Đinh Hạo tin rằng dựa vào thân thể cường hãn cùng đặc thù bí
pháp của Vô Cực ma công, chống lại hai người Vương Vân Phi và Đái Trinh Quân
cũng không quá mệt, chỉ là đối với Trương Lợi thì có chút khó khăn, dù sao
cũng vẫn kém hắn một cảnh giới!

- Ngươi nói một câu là cho qua sao, vậy uy nghiêm tông môn ở đâu hả? Mới vào
tông môn đã vô lễ như thế, bọn ta ba người đều là sư huynh của ngươi, ngươi
còn không hành lễ, căn bản là không coi môn quy ra gì, xem ra không giáo huấn
ngươi một chút, ngươi sẽ còn vô pháp vô thiên!

Vương Vân Phi lạnh lùng nói, Trương Lợi và Đái Trinh Quân hai người đều giương
mắt nhìn hắn “hắc hắc” cười lạnh!

Đinh Hạo tự nghĩ ba kẻ này mặc dù sẽ không dồn hắn vào tử địa nhưng nỗi khổ da
thịt khẳng định tránh không được. Tuy thân thể Đinh Hạo cường tráng, nếu có bị
tổn thương da thịt đối không quá mức nghiêm trọng nhưng chịu đựng thì quyết
không phải tính cách của hắn. Hơn nữa người trong Ma môn sùng bái thực lực,
nếu hôm nay mình để bọn họ thoải mái đắc thủ, từ nay về sau chúng chắc chắn
vĩnh viễn cưỡi trên đầu mình!

- Vậy… ba vị sư huynh giáo huấn, rốt cuộc là giáo huấn cái gì? Hắc hắc, sư đệ
ta sẽ tận lực bồi tiếp, ba vị sư huynh nhớ phải lưu tình nhé!

Bề ngoài như vậy nhưng trong lòng Đinh Hạo không thể cười nổi, hắn thấy heo đã
nướng xong liền dập lửa rồi thuận mình đứng lên!

Ba người Trương Lợi có chút kinh ngạc, bình thường đệ tử mới vừa vào tông môn
thấy bọn hắn tránh còn không kịp, căn bản là chưa từng có người nào dám phản
kháng!

- Tốt, tốt, có chút cốt khí, không nghĩ ngươi dám trả lời, những lời ngươi
nói làm ta rất ngạc nhiên. Đái Trinh Quân, ngươi nhân tiện cùng hắn khởi động
xem hắn có khả năng gì?

Trương Lợi phân phó.

- Hắc hắc, rất tốt, ta nhân tiện lĩnh giáo sư đệ mới đến nhập môn một năm rốt
cuộc đã tu được công pháp cường đại gì?

Đái Trinh Quân nhe răng cười, chậm rãi đi tới phía Đinh Hạo!

Đinh Hạo im lặng chuẩn bị cho lần đầu tiên tranh đấu ở Tu Chân giới. Công pháp
Đái Trinh Quân tu luyện là Hà Ma công, người còn chưa tới thì đã có một luồng
khói màu đỏ nhạt xuất hiện trên tay rồi bay thẳng đến chỗ Đinh Hạo, luồng khói
này tỏa ra nhiệt độ cao làm cho Đinh Hạo cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng Đinh Hạo trước nay tu luyện vẫn nhờ vào nội đan của Bát Sí Tử Mãng, mà
nội đan này lại là vật cực nhiệt trong thiên địa, thân thể Đinh Hạo đối với
sức chịu đựng nhiệt độ cao đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của người thường,
loại năng lực này đối với Đinh Hạo mà nói căn bản là không có chút ảnh hưởng.

Đột nhiên cước bộ của Đái Trinh Quân từ chậm chuyển nhanh, giống như một cơn
gió lốc lao thẳng đến trước mặt Đinh Hạo. Tốc độ của y giống như không bị gì
cản trở, nắm tay đỏ bừng phát ra nhiệt độ cao từ nhỏ bỗng biến thành lớn,
không khí xung quanh bị nhiệt độ ảnh hưởng tạo nên ma sát phát ra tiếng ầm ì
nhè nhẹ. Ánh mắt Đinh Hạo nhắm lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào biến hóa
trên quyền đầu của Đái Trinh Quân.

Khi quyền đầu sắp tới trước mặt, Đinh Hạo vận khởi Cửu U Quỷ Mị quyết, thân
thể dịch sang trái một trượng. Trong khi Đái Trinh Quân tiếp tục phóng theo
thì hàn mang trong mắt Đinh Hạo chợt lóe, một khắc sau nhất cước đã đập trúng
lưng Đái Trinh Quân. Trong lúc y ở không trung còn chưa rơi xuống, Đinh Hạo
lại quỷ mị áp sát tung một quyền đánh thẳng vào bụng.

Đái Trinh Quân rơi xuống đất miệng phun đầy máu, hai mắt đỏ như lang sói nhìn
chằm chằm vào Đinh Hạo. Đinh Hạo ra tay vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, làm Trương
Lợi cùng Vương Vân Phi hai người muốn can thiệp cũng không kịp.

Đinh Hạo biết khả năng mình, đối với một người có thân thể đạt đến Tích Cốc
hậu kỳ thì có thể miễn cưỡng chế trụ nên tiếp tục nhắm đến Đái Trinh Quân tung
ra một cước. Đột nhiên phát hiện phía sau truyền đến một tiếng xé gió, Đinh
Hạo cười lạnh một tiếng, biết có người rốt cục nhẫn nại không được bắt đầu ra
tay đánh lén.

Thần sắc vẫn không thay đổi, Đinh Hạo bắt đầu suy nghĩ xem có cần giết hai tên
này không, thấy mình vẫn phải ở lại Vô Cực Ma Tông nên tạm thời cần nhẫn nại,
nếu sử dụng Vô Cực ma công để thôn phệ hai Tích Cốc hậu kỳ cao thủ thì quả
thật có tác dụng khá lớn với hắn nhưng thật không hay, tình huống trước mắt
không thể lỗ mãng được.

Đành phải nhẫn nhịn vậy… Đinh Hạo đã nghĩ ra phương pháp giải quyết!

Nói thì chậm, lúc đó tư thế của hắn vẫn không đổi quét đến Đái Trinh Quân mà,
Đái Trinh Quân mặc dù dùng hai tay chặn lại nhưng cước này khá nặng làm thương
thế lại tăng thêm. Lúc đó phía sau lưng Đinh Hạo đã bị người khác đánh lén một
kích, đối với thân thể hắn mà nói thì không phải là không thể chịu được, nhưng
hắn lại giả bộ như trọng thương, vận ma công thổ mạnh một ngụm máu tươi. Dựa
vào tu vi Tích Cốc trung kỳ của hắn bị một Tích Cốc hậu kỳ cao thủ đánh trúng
một kích mà không tổn thương thì kiểu gì cũng sẽ khiến cho người ta chú ý!

Lui lại phía sau mấy bước, Đinh Hạo phát hiện người đánh lén là Vương Vân Phi,
giờ phút này sắc khí trên mặt y càng thêm rõ ràng, trông dị thường quỷ dị.

- Không thể tưởng được vừa mới mới nhập môn một năm mà công lực của sư đệ đã
đạt tới cảnh giới này! Thật đáng mừng, xem ra công pháp sư đệ không giống Vô
Cực ma công của bổn môn, không biết là công pháp nào thần kỳ như thế khiến đệ
tiến nhanh như vậy? Trần Lĩnh sư thúc quả là lợi hại! Hà hà, để ta lĩnh giáo
một chút bí pháp của đệ nhé!

Nhe răng cười, Vương Vân Phi tiến lại gần hơn.

Nhìn tốc độ của Vương Vân Phi so với Đái Trinh Quân còn nhanh hơn một bậc, tu
vi Tích Cốc trung kỳ của Đinh Hạo phối hợp với tốc độ của Cửu U Quỷ Mị quyết
cũng chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp, dù sao hắn tu luyện còn chưa lâu, thắng
được Đái Trinh Quân cũng là do xuất kỳ bất ý (bất ngờ).

Nhưng bây giờ không được may mắn như vậy, dù sao chỉ là lần đầu giao chiến,
kinh nghiệm của Đinh Hạo còn kém Vương Vân Phi nhiều lắm, chỉ một hồi sau,
thân thể đã bị đánh trúng nhiều lần, may mà nhục thể của hắn mạnh mẽ mới có
thể miễn cưỡng chịu được, hơn nữa đánh nhau trong tông môn không cho phép sử
dụng pháp khí, dựa vào tu vi Vương Vân Phi cùng một ít công pháp phù chú cường
đại mà sử dụng thì Đinh Hạo đã sớm thua từ lâu.

Lại thêm một quyền nện thẳng vào ngực Đinh Hạo, Đinh Hạo vận Cửu U Quỷ Mị
quyết tránh sang trái, vừa vặn đi vào chỗ Trương Lợi đang đứng, đột nhiên một
cổ ma khí áp tới bên người khiến cho Đinh Hạo không thể động đậy, sau một khắc
thì cảm giác đau nhức của cơ thể đã truyền đến tâm thần, Trương Lợi không đợi
được lâu rốt cục đã ra tay!

Dù sao Đinh Hạo cũng kém hơn một cảnh giới, hơn nữa ma công mà Trương Lợi tu
luyện cũng tương đối mạnh, đòn nghiêm trọng này thật sự làm cho Đinh Hạo bị
thương, không phải giả bộ!

Đinh Hạo đạp chân xuống đất, khóe miệng toàn máu, không ngừng thở hổn hển,
trong lòng thầm quyết định nếu người này có hành động tiếp sẽ lập tức xuất ra
Nghịch Thiên Ma Kiếm. Cho dù có bị lộ bảo vật thì bản thân cũng phải chạy,
cách nhau hẳn một cảnh giới, hơn nữa hắn đã đánh nhau hồi lâu mà bây giờ lại
bị thương nên không thể là đối thủ của Trương Lợi. Mặc dù Đinh Hạo nghĩ Trương
Lợi sẽ không lấy mạng mình, nhưng hắn cũng không dám lấy mạo hiểm. Thật khó
trách sao Trương Lợi lại kiêu ngạo, y đích thực cũng có chút bản lãnh!

Trương Lợi ra tay cực kỳ tự tin và cũng không định tái xuất thủ mà lại nhìn
Đinh Hạo chậm rãi gật đầu:

- Cũng được, có chút công phu, chịu được ta một kích mà vẫn đứng được, dựa
vào điểm đó của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi, chuyện này bỏ qua, Vân Phi,
mang Đái Trinh Quân theo, chúng ta đi!

- Chậm đã, đả thương đồ đệ lão phu lại muốn bỏ đi dễ dàng ư? Không có chuyện
vui vẻ như vậy đâu!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Trần Lĩnh lập tức bước vào phòng!


Vô Cực Ma Đạo - Chương #8