Người đăng: MrTiep
Bên trong phòng, mấy người Đinh Hạo đang chia tiệc mà ăn. Ba người Lục Nhai
của Thị Hồn Tông một lúc sau đã trở thành ba cái xác khô, mà Đinh Hạo, Huyết
Ma Liệt Sơn và cả Hồ Thạc đang yên lặng tiêu hóa chân nguyên tinh hoa vừa mới
hấp thu.
Một lát sau, Đinh Hạo cùng Huyết Ma Liệt Sơn đã tiêu hóa hoàn toàn. Vừa mở mắt
ra đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bốn trưởng lão Vô Cực Ma Tông, Đinh Hạo
chớp chớp mắt, khẽ cười nói:
Bốn vị trưởng lão vì sao lại nhìn tiểu tử như vậy ? Vừa rồi không phải ta đã
nói qua công hiệu chân chính của Vô Cực Ma Công rồi sao. Bây giờ tứ lão đã tin
tiểu tử nói không sai rồi chứ ?
Bốn người gật đầu, Mã Phong thở dài nói:
Không thể tin được ! Đúng là không thể tin được ! Bọn ta quả nhiên là có mắt
không tròng, rõ ràng là tay ôm bảo vật mà vẫn không biết, lại ngu ngốc đi tu
luyện mấy cái công pháp nhị tam lưu kia, thật sự là đáng cười !
Ba người kia cũng liên tục cảm thán không thôi. Sau nửa thời thần, Đinh Hạo để
bốn người khôi phục bình tĩnh rồi mới lãnh đạm nói:
Việc đã đến như bây giờ, tiểu tử cũng không che giấu với các vị nữa. Đây chính
là phương pháp tu luyện chân chính của Vô Cực Ma Công trước Hợp Thể kỳ, so với
những điều Bổn Tông truyền lại chỉ có một chút sai lệch, chắc bốn vị trưởng
lão cũng có thể nhận ra. Bất quá các tác dụng của công pháp này, tiểu tử vừa
rồi đã giải thích cặn kẽ, có tham luyện hay không là do bốn vị tự mình làm chủ
thôi !
Nói xong, Đinh Hạo lạnh lùng không nói thêm gì nữa. Bốn vị trưởng lão đưa mắt
nhìn nhau một cái, rồi không do dự vội vàng đưa tay nhận lấy ngọc giản, Trương
Hoành mở miệng đầu tiên nói:
Thiên hạ không có tiệc rượu nào là miễn phí cả, đạo lý nông cạn như thế bọn ta
làm sao có thể không rõ được chứ. Ma công này lão phu nhất định sẽ tu luyện !
Ba vị trưởng lão kia mặc dù không nói, nhưng qua động tác vội vàng giằng lấy
ngọc giản đã nói lên tất cả.
Một lát sau, Đinh Hạo nhìn Huyết Ma Liệt Sơn rồi lại nhìn Âm Vô Xương mấy
người, trầm giọng nói:
Dù sao chúng ta bây giờ cũng đã đắc tội với Thị Hồn Tông, đã làm thì phải làm
đến nơi đến chốn, cùng nhau đoạt lại cái mỏ của tông phái ta. Với thực lực của
các vị trưởng lão bây giờ, căn bản là không sợ Thị Hồn Tông đến gây khó dễ
chúng ta. Các vị trưởng lão thấy thế nào ?
Thị Hồn Tông còn không đáng để lão phu để vào mắt, nếu tiểu ca muốn, một mình
lão phu cũng có thể diệt toàn tông bọn chúng !
Huyết Ma Liệt Sơn lạnh lùng nói.
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói ra lời này, bốn vị trưởng lão đều chấn động trong
lòng, thật sự là không nghĩ ra lão rốt cuộc là nhân vật thế nào mà những lời
cuồng vọng như vậy lại có thể nói ra một cách hết sức bình thản như vậy. Càng
kỳ quái hơn chính là mấy người Đinh Hạo cũng không hề kinh ngạc, tựa hồ như
thực lực của lão thực sự làm được như vậy.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, rồi Trương Hoành thận trọng hướng về phía Đinh
Hạo hỏi:
Không biết vị tiền bối này là cao nhân phương nào ? Vừa rồi trong phòng, tiền
bối bất động thanh sắc mà vẫn có thể ngăn cản Lục Nhai sử dụng Huyết Độn
Thuật, thật sự làm ta đại khai nhãn giới, vô cùng bội phục !
Đinh Hạo nhếch mép cười, liếc nhìn bốn người, nhàn nhạt nói:
Lục Nhai người này trước mặt Liệt lão lại dám hí lộng thi triển Huyết Độn
Thuật, không chết mới là lạ !
Huyết Độn Thuật ? Liệt lão ?
Mã Phong lẩm bẩm nói, một lát sau lão hít vào một hơi lãnh khí, kinh sợ nhìn
Liệt Sơn hô to:
Hóa ra chính là Huyết Ma Liệt Sơn tiền bối đại danh đỉnh đỉnh. Nếu tiền bối
muốn tiêu diệt Thị Hồn Tông nhỏ bé kia, quả thật là chuyện hết sức dễ dàng rồi
!
Ba trưởng lão còn lại nghe vậy sắc mặt cũng đại biến, cuống quýt hướng về
Huyết Ma Liệt Sơn hành đại lễ.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của bốn người như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn tỏ vẻ khó chịu,
phất tay lạnh lùng nói:
Miễn đi !
Bốn người đang bái lạy ở dưới, thân thể đột nhiên đằng không bay lên, rồi dừng
ở chỗ ngồi, còn Huyết Ma Liệt Sơn vẫn khép mắt lại, vô cùng lãnh đạm như
trước.
Nhìn thấy tình huống như này, Đinh Hạo trong lòng cảm thấy buồn cười. Bốn
người này tại tông môn mang chức vị trưởng lão, là những đại nhân vật, bình
thường đều cao cao tại thượng. Hiện tại gặp phải Huyết Ma Liệt Sơn thì lại
giống như chuột gặp phải mèo, ngày cả thở cũng không dám thở mạnh.
Thản nhiên cười một tiếng, Đinh Hạo mở miệng nói:
Được hưởng hồng phúc của Liệt lão, trên đường về sơn môn tiểu tử có thu thập
được một ít vật phẩm, có lẽ đối với các vị cũng có chút tác dụng.
Vừa dứt lời, Đinh Hạo không nhanh không chậm đem một ít vật phẩm cướp đoạt
được trên đường lấy ra. Không thèm để ý tới mục quang đang ngây ngốc của bốn
lão, Đinh Hạo lấy ra một ít vật phẩm không tính là trân quý, đẩy đến trước mặt
bốn lão, khẽ nói:
Mấy vật phẩm này lai lịch bất chính, hy vọng các trưởng lão có thể xử lý thỏa
đáng, nếu không sẽ đem đến cho tông phái ta tai họa diệt tông đấy !
Bốn người tám mắt tham lam nhìn những vật ở trước mặt, nghe nói thế thì hơi
sửng sốt một lát, nhưng hai vẫn nhanh như gió phân chia chỗ vật phẩm sách sẽ,
sau đó quay lại nhìn Đinh Hạo, đều cảm thấy càng nhìn hắn lại càng thuận mắt.
Bắt gặp ánh mắt kỳ dị của bốn người, Đinh Hạo biết được lấy lợi lộc ra dụ dỗ
quả nhiên đạt hiệu quả rất cao, phất nhẹ tay phải, trước mặt đột nhiên xuất
hiện một đống tinh thạch, lạnh giọng nói:
Bốn vị trưởng lão đem tinh thạch này về phân phát đều xuống dưới, để môn hạ đệ
tử tông phái ta sử dụng tu luyện, kể cả phương pháp tu luyện chính xác của Vô
Cực Ma Công tiểu tử vừa mới tặng và các pháp khí cường đại cũng chia đều cho
môn hạ đệ tử sử dụng, như vậy mới có thể khiến cho thực lực tông môn ta nhanh
chóng gia tăng. Nếu không, chỉ bằng mấy người Liệt lão căn bản không thể đem
tông môn ta phát dương quang đại được.
Dừng một lát, Đinh Hạo cười hắc hắc, nói tiếp:
Bốn vị cũng đừng cậy quyền mà mưu lợi riêng, sẽ khiến cho tiểu tử rất thất
vọng đấy ! Nếu vậy thì…
Đinh Hạo lời còn chưa dứt, bốn người sắc mặt đã đại biến, lén liếc mắt nhìn
Huyết Ma Liệt Sơn rồi đều lập thệ cam đoan sẽ đem vật phẩm phân phát cho các
môn nhân của mình.
Nghe bốn vị trưởng lão thề xong, Đinh Hạo mới tươi cười nói:
Tiểu tử cũng chỉ nói đùa với bốn vị mà thôi. Các vị đức cao vọng trọng, phẩm
đức cao thượng, sao lại có thể làm ra việc hèn hạ như thế chứ ! Hắc hắc, nếu
đổi lại là Tông Chủ Lý Nam Thiên ngày mới có thể làm ra những việc như thế,
nhưng kết cục của hắn mọi người đều đã thấy được rồi. Ồ, không biết bốn vị
trưởng lão còn có sự tình nào cần hỏi không ? Nếu không còn thì rời đi được
rồi !
Nghe Đinh Hạo nói thế, bốn người dở khóc dở cười, Trương Hoành cười nhìn Đinh
Hạo nói:
Ha ha, Đinh Hạo tiểu ca đã nói như thế, bọn tại hạ đương nhiên hiểu rõ trong
lòng, nhất định sẽ không làm các vị thất vọng đâu !
Dừng một lát, Trương Hoành liếc mắt nhìn Liệt Sơn, rồi lại nói:
Này… bốn người Âm lão đã gia nhập tông môn ta, không biết Huyết Ma lão nhân
gia có muốn gia nhập hay không ?
Đương nhiên rồi, nếu không Liệt lão bôn ba cả đoạn đường dài đến đây để du
ngoạn hay sao ?
Đinh Hạo khẳng định như thế, rồi nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của bọn họ thì lại
nói tiếp:
Bất quá Liệt lão đại danh đỉnh đỉnh mà chỉ làm trưởng lão tông môn ta thì cũng
có chút ủy khuất, tiểu tử cho rằng nên thăng chức là khách khanh cung phụng
mới thỏa đáng, chẳng hay bốn vị trưởng lão có đồng ý không ?
Huyết Ma Liệt Sơn vốn đang bế nhãn tọa thiền lúc này đột nhiên mở mắt ra, lạnh
lẽo quét qua bốn người.
Trương Hoành bốn người căn bản là vẫn luôn chú ý Huyết Ma Liệt Sơn, lúc này
thấy ánh mắt hung ác của lão trong lòng đều cả kinh, liên thanh luôn miệng
nói, không dám do dự chút nào:
Đồng ý ! đồng ý!
Liệt Sơn sau khi nghe bốn người nói thế mới tiếp tục nhắm mắt lại.
Mã Phong khẽ lau mồ hôi trán, vội vàng quay về phía Đinh Hạo nói:
Sư môn đã vô sự, bọn tại hạ xin cáo lui. Liệt lão bôn ba chặng đường dài đến
Vô Cực Ma Tông, nhất định là có chút mệt mỏi, bọn tại hạ không dám quấy rầy
Liệt lão nghỉ ngơi nữa !
Nói xong đánh mắt với ba người kia, e dè nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một cái rồi
rời khỏi phòng Đinh Hạo.
Nhìn thấy bốn người rời đi, Đinh Hạo cất tiếng cười to, nói:
Liệt lão quả nhiên hung danh vang xa a ! Bất quá như thế cũng tốt, đã giúp cho
chúng ta tiết kiệm không ít công sức !
Vừa dứt lời, trữ vật giới chỉ lóe lên, lại có thêm vài loại vật phẩm nữa đột
nhiên xuất hiện trong tay Đinh Hạo. Nhìn Trần Linh, Hồ Thạc hai người, Đinh
Hạo cười nói:
Sư phụ trong lòng sẽ không trách cứ đệ tử không đem pháp khí hiếu kính dâng
tặng đấy chứ ? Ha ha, những thứ tốt nhất đệ tử đều lưu lại cho hai người đây !
Vừa nói vừa đem vài loại thượng phẩm pháp khí đưa cho hai người bọn họ, dừng
một lát rồi lại xuất ra hai viên đan dược do Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc
luyện chế ra, sau khi đem công dụng nói ra kỹ lưỡng mới đưa cho hai người.
Nhìn thấy hai người đem vật phẩm cẩn trọng thu hồi, Đinh Hạo lại lấy ra một
trữ vật thủ trạc đưa cho Hồ Thạc, nháy mắt với hai người mấy cái, cười nói:
Tiểu tử không bạc đãi các vị chứ ? Hắc hắc, đệ tử trước khi ly khai tông môn
đã có nói qua, nhất định phải nắm giữ Vô Cực Ma Tông trong tay, hiện tại cũng
đã thực hiện được rồi !
Hồ Thạc chưa trả lời, Trần Lĩnh đã mặt mày hớn hở nói:
Hắc hắc, tiểu tử ngươi dấu giếm sư phụ ta đến khổ, thầy trò chúng ta ở cạnh
nhau lâu như vậy, tiểu tử ngươi cũng chưa tưng đem bí mật gì chia sẽ cùng ta,
rõ ràng là không tin tưởng vi sư rồi !
Hắc hắc, lúc ấy sư phụ vẫn nhìn tiểu tử đầy vẻ thèm thuồng, cùng người chia sẻ
ư ? Chỉ sợ sư phụ lúc ấy lại muốn một mình thụ hưởng thôi !
Đinh Hạo cười nhạo nói.
Trần Lĩnh vừa nghe nói thế, cảm thấy vô cùng xấu hổ, đang muốn phản ứng, chợt
nghe thấy một tiếng xé gió lao đến phía trên Vô Cực Ma Tông.
Đinh Hạo tiểu tặc, quay lại Đoạn Hồn sơn mà cũng không đi bái kiến bản tiểu
thư, có muốn sống nữa hay không hả ?
Trong không trung truyền đến tiếng hỏi tội của Phùng Tinh Nhiên.
Đinh Hạo vốn đang cười hi hi đột nhiên sắc mặt cứng đờ, trong lòng thầm than
không hay !