Người đăng: MrTiep
Nhìn thấy bốn người bọn họ cười độc ác, ba người Thị Hồn Tông thần sắc đại
biến.
Trong ba người, Lục Nhai tu vi cao nhất cũng chỉ là Phân Thần sơ kỳ, hiện giờ
muốn chống lại bốn cao thủ Phân Thần trung kỳ, rõ ràng là cửu tử nhất sinh.
Huống hồ nơi đây chính là Vô Cực Ma Tông, tuyệt đối không có kẻ nào nguyện ý
ra tay tương trợ bọn họ cả.
Bốn người Âm Vô Xương bắt gặp vẻ tuyệt vọng của ba người ngược lại không vội
chậm rãi mà đi tới, nguyên do là bọn họ ngay từ đầu lúc xuất động sát khí, đã
đem ba người giam ở chính giữa, bây giờ cho dù có chắp cánh sợ rằng cũng không
thể bay thoát.
Mắt thấy bốn người dần dần tiếp cận, Lục Nhai biết rõ hắn phải chết không thể
nghi ngờ gì nữa, nên cường ngạnh nói:
Trước khi ba người lão phu đến đây, đã từng báo qua Tông Chủ tông môn chúng
ta, nếu ba người lão phu táng mạng tại đây, Bổn Tông nhất định sẽ giành lại
công đạo!
Thấy tên này trước khi chết vẫn còn mạnh miệng, Đinh Hạo khinh thường cười
lạnh nói:
Hắc hắc, cho dù Tông Chủ ngươi không đến đây, bọn ta cũng muốn đến tông môn
ngươi một phen, chuyện này về sau không cần một kẻ sắp chết như ngươi phí tâm
suy nghĩ nữa.
Nói xong nháy mắt ra hiệu với bốn người Âm Vô Xương.
Vừa thấy ánh mắt của Đinh Hạo, bốn người không dám chần chờ nữa, bốn đạo thân
ảnh đột nhiên trong không trung tăng tốc, như thiểm điện lao đến ba người, bốn
đạo kiếm khí màu sắc khác nhau giăng khắp nơi, tổ hợp thành một chiếc lưới
rộng khoảng tám trượng, bao phủ lấy chúng.
Ba người Lục Nhai vừa thấy chiếc lưới áp xuống đỉnh đầu, hết sức sợ hãi, chỉ
thấy Lục Nhai cuống quýt tế khởi pháp bảo hộ thân, một lá cờ quỷ khí âm sâm
đột nhiên xuất hiện trong tay, vừa mới xuất thủ thì đã xuất hiện tầng tầng lớp
lớp âm phong lạnh lẽo, quỷ khóc lệ gào, như muốn phá tung chiếc lưới kiếm đi
ra.
Hạ Trường Xuyên vừa thấy bóng quỷ bay lượn, lớn tiếng cười nói:
Điêu trùng tiểu kê như thế mà cũng dám hí lộng trước mặt bọn ta hay sao?
Vừa dứt lời thì hào quang chiếc lưới càng ngày càng rực rỡ làm cho đám quỷ ảnh
trên đỉnh đầu ba người kêu gào “chi chi” liên tục, một lát sau, tất cả quỷ ảnh
đều lui xuống nhập vào lá cờ mà không dám ló đầu ra nữa, chiếc lưới vẫn như cũ
tiếp tục bao phủ lấy ba người bên dưới.
Sau khi đám quỷ ảnh nhập hết về, Lục Nhai cũng đem lá cờ thu hồi lại. Nhìn
thấy ba người sắp bị chiếc lưới bao phủ lấy thì trên mặt đột nhiên lộ vẻ tàn
nhẫn, ngửa mặt lên trời nhổ ra một ngụm máu tươi, thân hình đột nhiên tự bạo,
hóa thành một đạo huyết khí lao ra bên ngoài chiếc lưới.
Nhìn thấy biến hóa phát sinh như vậy, bốn người Âm Vô Xương hết sức bất ngờ
không kịp đề phòng, cuống quýt ứng biến. Nhưng tốc độ của huyết khí thật quá
nhanh, như trường hồng quán nhật, nên mặc dù tu vi cả bốn người đều là Phân
Thần trung kỳ mà cũng đuổi theo không kịp, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn đạo
huyết khí từ trong lưới kiếm thoát ra ngoài.
Trong lúc bốn người còn đang cảm thán bản thân quá khinh địch thì đạo huyết
khí vốn đang lao đi như tên bắn đột nhiên khựng lại giữa không trung, ngừng
một lát, rồi nhanh chóng quay lại rơi vào chiếc lưới chân khí của bốn người
kia, đứng im không thể động đậy.
Trước mặt lão phu mà dám múa may thi triển Huyết Độn Thuật, hừ, quả nhiên là
tự tìm đường chết, lại còn lãng phí trăm năm khổ tu, sao phải khổ thế?
Lúc này thanh âm lạnh lẽo của Huyết Ma Liệt Sơn từ trong phòng chợt vang lên.
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Huyết Ma Liệt Sơn không hổ danh là tuyệt thế cao thủ, cho dù người đang ở
trong phòng nhưng vẫn có thể nắm giữ toàn bộ tình thế bên ngoài, ngay cả Huyết
Độn Thuật cũng có thể nhấc tay là phá giải, thật sự đã vượt quá trí tưởng
tượng của mọi người. Tất cả môn nhân Vô Cực Ma Tông rốt cuộc cũng biết thể nào
gọi là tuyệt thế cao thủ.
Bên trong lưới sắc mặt Lục Nhai xám như tro, không biết là do Huyết Ma Liệt
Sơn tu vi cao cường chế trụ, hay còn do di chứng sau khi thi triển Huyết Độn
Thuật, dù sao thì hiện tại đối với việc đào thoát, hắn đã hoàn toàn tuyệt
vọng.
Cũng vào thời điểm này, môn nhân Vô Cực Ma Tông tất cả đều có một cảm giác
thống khoái chưa từng có từ trước đến nay, mặc dù biết rõ có thể sẽ phải đối
mặt với sự trả thù tàn khốc của Thị Hồn Tông nhưng nhìn thấy bốn người Âm Vô
Xương vây hãm ba người Lục Nhai, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc hết sức
sảng khoái.
Trong mắt bọn họ, Vô Cực Ma Tông từ trước đến nay cũng đều là mặc người ta đè
nén, khi nhục thì mới có thể sinh tồn tại Đoạn Hồn sơn này. Cho đến tận bây
giờ cũng chưa từng nghĩ đến Vô Cực Ma Tông có thể có một ngày đối mặt với các
tông phái khác với thái độ cường hoành như thế. Mấy người Đinh Hạo thật sự đã
làm cho bọn họ rung động tận trong đáy lòng, đối với tông môn lại thắp một
niềm hy vọng vốn đã tắt từ lâu.
Vô tình hình tượng mạnh mẽ của Đinh Hạo đã in sâu vào trong lòng bọn họ, mặc
dù tu vi của hắn trước mắt chỉ là “Tâm Động kỳ”.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của mọi người, tự nhiên trong lòng Đinh Hạo có chút
bi ai, chua xót, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, như tiềm long thăng
không, khí thế ngập trời.
Thanh âm vừa dứt, Đinh Hạo hào khí ngút trời sang sảng nói:
Từ nay về sau, Vô Cực Ma Tông chúng ta chấm dứt ngàn năm tu hành thấp kém! Bất
luận là ai, nếu còn dám vũ nhục tông môn, ta nhất định sẽ làm cho hắn cả đời
khó quên! Bây giờ nhân dịp này ta sẽ lấy máu tươi của ba tên Thị Hồn Tông này
mà lập thệ!
Đinh Hạo vừa nói xong, Âm Vô Xương lập tức hiểu ý, “xoát xoát” vài cái, không
thèm để ý đến ba người Lục Nhai đau đớn gào thét như quỷ khóc sói tru, cường
mãnh chặt đứt tay chân bọn họ, tại chỗ đứt đột nhiên xuất hiện mấy chiếc bát
ngọc trong suốt, hứng lấy huyết dịch của chúng.
Nhưng kỳ lạ là huyết dịch không lập tức chảy ra, dưới thủ pháp đặc thù của Âm
Vô Xương, huyết dịch ba người giống như nước trong vực sâu, bọn họ chỉ có thể
trơ mắt nhìn máu trong cơ thể chính mình từ từ chảy ra bên ngoài, sợ đến phát
khóc, thân thể mất đi tứ chi khẽ run rẩy, trông lại càng quỷ dị phi thường.
Đinh Hạo lãnh khốc nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng, nhẹ nhàng giơ tay lên,
một chiếc bát ngọc từ từ bay lên, “vù” một tiếng, lao đến tay Đinh Hạo. Nhìn
bốn phía xung quanh, Đinh Hạo lạnh giọng lập huyết thệ của Vô Cực Ma Tông, sau
đó nâng bát ngọc lên, “ực ực” vài tiếng uống cạn sạch, rồi tiện tay phất nhẹ,
chiếc bát ngọc quay lại vị trí cũ, tiếp tục hứng lấy máu tươi từ đoạn cụt bên
tay trái của Lục Nhai.
Phải uống trực tiếp máu tươi tanh tưởi như thế, nhưng Đinh Hạo lại làm vô cùng
hời hợt, tỉnh táo như thường.
Mọi người thấy Đinh Hạo làm vậy, đột nhiên trong lòng nổi lên một cỗ hào khí
xung thiên, nhìn thấy bát ngọc hứng máu vừa mới đầy, đều ào ào bước tới đón
lấy, mạnh mẽ uống cạn sạch giống như Đinh Hạo đã làm. Tại Vô Cực Ma Tông hiện
giờ bỗng dưng xuất hiện một bầu không khí oai hùng bao trùm, ngay cả bốn vị
trưởng lão cũng bị nó ảnh hưởng, lãnh khốc cầm bát ngọc trước mặt uống cạn.
Một lát sau, bên trong Vô Cực Ma Tông bất luận là trưởng lão hay đệ tử đời thứ
ba cũng đều không ít thì nhiều uống huyết dịch trong bát ngọc.
Nhìn thấy ba người Lục Nhai đang dần lả đi vì mất quá nhiều máu, Âm Vô Xương
khẽ vung tay lên, một đạo chân khí lất phất như mưa bụi bay qua, máu tươi tại
các chỗ đứt của ba người đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc, bá đạo của Đinh Hạo, Âm Vô Xương trong lòng khẽ
động, một niềm sùng kính vô cớ tự nhiên sinh ra, trầm lặng tiến đến phía sau
Đinh Hạo, bất động không nói lời nào.
Qua một lúc lâu.
Đinh Hạo thừa dịp này quay sang hỏi bốn vị trưởng lão:
Không biết bốn vị trưởng lão thương lượng với nhau như thế nào, có đồng ý cho
bằng hữu của tiểu tử gia nhập tông môn chúng ta hay không?
Nghe hắn hỏi như vậy, mọi người sắc mặt đều kích động nhìn mấy người Trương
Hoành, bắt gặp những ánh mắt chờ đợi đó, bốn người liếc mắt nhìn nhau, đồng
thanh nói:
Đã như vậy, bọn ta cũng nhân dịp này mời bốn vị đảm nhiệm chức vị hộ pháp
trưởng lão của Vô Cực Ma Tông chúng ta!
Vừa dứt lời, môn nhân Vô Cực Ma Tông không nhịn được, đồng thời vỗ tay hò reo,
sự yên lặng nhiều năm nay của Vô Cực Ma Tông đã bị thanh âm hùng tráng này bao
phủ.
Một lát sau, đợi những tiếng hò reo lắng xuống, Đinh Hạo nghiêm mặt nói:
Xin mời bốn vị trưởng lão theo tiểu tử vào trong phòng, ta có mấy lời này muốn
kể rõ với các vị!
Bốn người nhìn nhau, Trương Hoành nghi hoặc hỏi:
Chẳng lẽ ngươi vẫn còn dấu giếm chúng ta điều gì sao?
Nhìn Trương Hoành, Đinh Hạo xấu hổ cười nói:
Hắc hắc, trước kia tông ta do Tông Chủ Lý Nam Thiên một mình khống chế, tiểu
tử mặc dù có một ít bí mật, nhưng cũng không thể nào hồi báo với các vị trưởng
lão. Hiện giờ người này đã không còn, đã tới lúc tiểu tử phải thẳng thắn nói
ra với các vị!
Dừng một lát, Đinh Hạo bổ sung:
Việc này có quan hệ rất lớn đến tồn vong của tông ta!
Vừa nghe những lời này, bốn lão biến sắc, đang muốn truy hỏi thì Đinh Hạo đã
dẫn đầu tiến vào trong phòng và bốn người Âm Vô Xương mang theo ba tên đang
hôn mê kia đi vào theo.
Bốn vị trưởng lão nhìn nhau, không nói gì, sau đó cũng tiến vào bên trong.
Trần Lĩnh và Hồ Thạc cũng không hề cố kỵ, nhìn nhau cười nham hiểm, đi theo
thân ảnh bốn lão.
Các môn nhân lưu lại ở bên ngoài nhìn nhau, tò mò tiến đến ngoài cửa phòng
Đinh Hạo, ngưng tụ công lực ở tai để lắng nghe sự tình trong phòng nhưng cũng
đều không nghe rõ âm thanh gì.
Một lát sau, đột nhiên vang lên tiếng cười lớn mang vẻ kinh ngạc của Trương
Hoành, lẫn trong đó có câu nói:
Hóa ra là như thế!
Nhưng sau câu nói đó, cuối cũng vẫn không nghe thêm được thanh âm gì nữa.