Người đăng: MrTiep
Trần Lĩnh vừa thấy mấy người Huyết Ma Liệt Sơn cười tàn bạo thì trong lòng
phát lạnh, vốn định mở miệng giải thích nhưng hiện giờ lại không thốt ra được
lời nào.
Một lát sau, Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
Nhìn sư phụ hình như đối với người của Thị Hồn Tông có chút am hiểu, chẳng
biết lai lịch người này như nào mà tại Vô Cực Ma Tông lại kiêu ngạo như thế,
thực không coi Vô Cực Ma Tông ra gì!
Đinh Hạo vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Trần Lĩnh, mấy
người Huyết Ma Liệt Sơn lúc này trong lòng sát khí đại thịnh, căn bản không
thể khống chế mà hiển lộ ra ngoài. Bị mấy ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú, Trần
Lĩnh toát mồ hôi lạnh.
Hắn bối rối gãi đầu giải thích:
Người này họ Lục tên Nhai, là hộ pháp trưởng lão của Thị Hồn Tông, tu vi Phân
Thần sơ kỳ. Nguyên do lúc trước Tông Chủ Lý Nam Thiên đang khai thác mỏ khoáng
phụ cận Thị Hồn Tông thì bị hắn phát hiện, Lý Nam Thiên ăn trộm gà không được
ngược lại còn bị mất gạo, chẳng những một ít khoáng thạch vất vả đào được bị
tên này thu về toàn bộ, hơn nữa Lục Nhai lòng tham vô đáy, nhân cơ hội mà áp
chế tông môn ta. Hắn nói Lý Nam Thiên khai thác khoáng thạch từ lâu nên phải
trả lại nhiều hơn nữa. Lục Nhai mò đến tông ta gây rối mà Tông Chủ Lý Nam
Thiên vốn là người yếu nhược, đụng phải Thị Hồn Tông đương nhiên không dám
chống cự, nên gọi dạ bảo vâng, làm cho tất cả môn nhân tông ta bị hắn không
ngừng vũ nhục, tên này quả nhiên càng được thể lấn tới! Hết sức ngạo mạn!
Nói đến đây, trên mặt Trần Lĩnh lộ vẻ phẫn hận. Trong lòng Đinh Hạo cũng hết
sức giận dữ, trầm giọng nói:
Quả đúng là cơ hội trời cho, tại hạ còn đang lo không biết làm thế nào mới có
thể lập lại uy thế!
Liếc mắt nhìn bốn lão, Đinh Hạo băng lãnh nói:
Bốn lão lát nữa chỉ cần đem mấy tên này toàn bộ giết sạch, thì chức vị trưởng
lão càng thêm vững chắc, Vô Cực Ma Tông muốn cường thịnh quật khởi thì cần
phải có máu tươi của những tên này trợ giúp!
Bốn người Âm Vô Xương làm sao còn không hiểu tâm ý của Đinh Hạo, Mai Thiên Lý
cười lạnh một tiếng nói:
Đã như vậy, bọn tại hạ còn phải chờ cái gì nữa, cứ đi ra ngoài đánh chết sạch
bọn chúng là được rồi!
Đinh Hạo cười nói:
Mấy tên này không giết được, đối với chúng ta mà nói, bọn họ khác gì linh đan
diệu dược hả, xin bốn lão bắt sống toàn bộ, Phân Thần kỳ thì giao cho Liệt
lão, mấy tên khác thì để ta cùng với Hồ Thạc hấp thu. Hắc hắc, sau khi giải
quyết việc này thỏa đáng, tiểu Tử nhi tiện sẽ chính thức truyền thụ Vô Cực Ma
Công cho bốn lão!
Vừa nghe Đinh Hạo nói thế, bốn người Âm Vô Xương trong lòng vô cùng mừng rỡ,
hiện tại mấy người mặc dù đều có tu luyện công pháp, nhưng Vô Cực Ma Công thần
kỳ dị thường, hoàn toàn có thể trở thành công pháp tu luyện phụ trợ cho bọn
họ. Chỉ cần có thể phát huy năng lực thôn phệ chân nguyên của Vô Cực Ma Công,
đối với việc tu luyện của bọn họ từ nay về sau, lợi ích vô cùng to lớn không
thể ước lượng. Còn các tác dụng khác của Vô Cực Ma Công, bọn họ hiện giờ hoàn
toàn không để ý, dù sao đã ngồi chung thuyền cùng hai người Đinh Hạo Liệt Sơn,
lời thề đã phát ra, sự tình cho đến bây giờ, càng không hề cố kỵ.
Bốn người cuống quýt tạ ơn, định rời đi bắt giữ đám người Thị Hồn Tông thì
Đinh Hạo trong lòng chợt động, nhổm người dậy, vội nói:
Hay là tiểu tử cùng đi với bốn lão, bất luận như nào trước mắt cứ xem như bốn
lão là người từ bên ngoài đến, hơn nữa đều là do tiểu tử đem mấy người gia
nhập vào Vô Cực Ma Tông, nếu ta không ra gặp, thì lại tưởng bỏ qua cho bọn
chúng!
Mấy người đang muốn rời đi thì Trần Lĩnh cùng Hồ Thạc lục tục đứng lên, cả mấy
tên đồ đệ của Tử Mộc tam lão cũng đứng hết lên. Mấy người này lén nhìn về phía
Huyết Ma Liệt Sơn đang ngồi với vẻ mặt quái dị, Trần Lĩnh lúng túng cười giải
thích:
Bổn Tông thường ngày vẫn bị khi nhục, bây giờ đồ nhi muốn đại phát thần uy, vi
sư đương nhiên phải ra chiêm ngưỡng một phen.
Hồ Thạc vừa nghe Trần Lĩnh nói thế thì luôn miệng tán thành.
Đinh Hạo nín cười nhìn hai người, biết bọn họ ngồi cùng với Huyết Ma Liệt Sơn
nhất định là không được tự nhiên, nhưng cũng không vạch trần, hắng giọng nói:
Được rồi, bọn ta cùng đi ra nào!
Đinh Hạo vừa nói ra lời này, mấy người khẽ thở phào, xem ra hung danh Huyết Ma
Liệt Sơn quả là vang dội khắp nơi!
Thấy mấy người định rời khỏi phòng, Huyết Ma Liệt Sơn huy động song thủ, mấy
đạo Huyết Mang tại đầu ngón tay chớp động, cấm chế trước cửa trong nháy mắt
tiêu thất. Làm xong hết thảy, lão vẫn không hé răng nói lời nào, chỉ khẽ gật
đầu với Đinh Hạo.
Sau khi nở nụ cười đáp lễ Huyết Ma Liệt Sơn, Đinh Hạo cùng mọi người chậm rãi
rời khỏi phòng.
Một lát sau, đám người Đinh Hạo theo thanh âm lúc trước tìm đến chỗ của mấy
người Thị Hồn Tông, đến nơi chỉ thấy Vô Cực Ma Tông tứ vị trưởng lão đang khom
người cung kính thấp giọng giải thích điều gì đó với ba người Thị Hồn Tông.
Mấy đệ tử của tông môn đều mang ánh mắt cừu hận nhìn ba tên ngạo mạn kia, trừ
Lục Nhai, còn có hai tên đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ đứng hai bên tả hữu phía sau.
Ba người này bất luận là sư phụ hay đồ đệ đều hết sức ngạo mạn, lạnh lùng nhìn
Trương Hoành tứ lão đang cung kính, vẻ mặt toát ra sự khinh thường.
Khi mấy người Đinh Hạo đến nơi, Lục Nhai đang ngạo mạn đột nhiên cảm thấy bốn
ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, làm
sao cũng không ngờ tới trong Vô Cực Ma Tông lại đột nhiên xuất hiện bốn cao
thủ vô danh như thế. Y nhìn thấy sát khí không che khuất trong mắt bốn người
đang hướng về phía mình, trong lòng càng thêm sợ hãi. Tứ vị trưởng lão Vô Cực
Ma Tông đang thao thao giải thích thấy vậy bèn dừng lại, nhìn về phía mấy
người Đinh Hạo đang chậm rãi bước đến, Lục Nhai đột nhiên hỏi:
Không biết bốn vị đạo hữu đến từ nơi nào, tại hạ là Đoạn Hồn sơn Thị Hồn Tông
hộ pháp trưởng lão Lục Nhai, vì có việc muốn bái phỏng Vô Cực Ma Tông, chẳng
biết có ảnh hưởng tới bốn vị đạo hữu hay không, nếu có tại hạ lập tức xin cáo
lui!
Vừa nói ra lời này, môn nhân Vô Cực Ma Tông cảm thấy hết sức kinh ngạc, tên
này vốn dĩ vẫn hết sức kiêu căng ngạo mạn, không ngờ bây giờ lại có thể nói ra
những lời xu nịnh rẻ tiền như vậy.
Hắc hắc cười lạnh một tiếng, Âm Vô Xương nói:
Hóa ra là Lục đạo hữu, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, tại hạ vốn là tán tu Ma Đạo, bản
thân ngưỡng mộ Vô Cực Ma Tông nên đặc biết đến gia nhập. Hắc hắc, Lục đạo hữu
tại Vô Cực Ma Tông lại kiêu ngạo như vậy, thật sự là làm cho mấy người lão phu
không còn mặt mũi gì rồi!
Tử Mộc tam lão cũng đồng thanh cười lạnh, ánh mắt không hảo ý nhìn ba người
Lục Nhai, chậm rãi tiến tới, từ từ phong kín đường lui của bọn họ.
Lục Nhai vừa thấy động tác của bốn lão thì trong lòng phát lạnh, bốn người này
so với mình rõ ràng tu vi cao hơn một bậc, cho dù một chống một, bản thân cũng
chỉ có cách đào thoát mà thôi, bây giờ lại có những bốn người, sợ rằng ngay cả
cơ hội chạy trốn cũng không còn. Hơn nữa nhìn động tác của bọn họ thì biết đã
nổi sát tâm đối với chính mình, trong lòng sợ hãi đồng thời cũng nghi hoặc Vô
Cực Ma Tông có thể có cái gì hấp dẫn mấy người này gia nhập?
Khóe miệng giật giật, Lục Nhai giở giọng xu nịnh nói:
Bốn vị đạo hữu nghe ta giải thích, không phải do tông ta cường hoành, mà là Vô
Cực Ma Tông đào trộm khoáng thạch của Bổn Tông, nhưng không trả lại đầy đủ,
lão phu lần này đến đây cũng chỉ là muốn cùng với Vô Cực Ma Tông bàn bạc sự
tình đó mà thôi, căn bản không có ý tứ ngạo mạn gì cả!
Âm Vô Xương khẽ cười nói:
Thật không? Bất quá bốn người bọn ta hiện giờ cũng chỉ là khách của Vô Cực Ma
Tông, hắc hắc, bọn ta chỉ là cùng với Đinh Hạo tiểu ca có chút giao tình mà
thôi, Lục huynh không cần giải thích cái gì với bọn ta, hãy xem chủ nhân chân
chính ở nơi nào đi!
Nói xong, Âm Vô Xương khẽ hất đầu về phía Đinh Hạo đang đứng.
Lục Nhai biến sắc, kinh hãi quát to:
Đinh Hạo, đúng là Đinh Hạo đã đoạt được đệ nhất danh của Hồn Luyện Tông hội,
không phải ngươi tại Di Thiên đầm đã bị Huyết Ma Liệt Sơn bắt đi rồi sao, làm
sao có thể trong tay Huyết Ma Liệt Sơn mà vẫn còn sống như vậy chứ?
Hắc hắc, không ngờ việc của tiểu tử đến cả Thị Hồn Tông của ngươi cũng biết
được, thật là làm tiểu tử cảm thấy vinh hạnh quá!
Đinh Hạo giả vờ kinh ngạc nói, dừng một lát rồi lạnh lùng nói:
Tông môn ta khi nào lại đào lén mỏ khoáng của Thị Hồn Tông các ngươi? Mỏ
khoáng đó vốn là vật vô chủ, đã bị cố Tông Chủ Lý Nam Thiên phát hiện ra, do
đó phải thuộc về Vô Cực Ma Tông chúng ta, tông môn ngươi ỷ vào thực lực mạnh
mẽ mà cướp đoạt khoáng thạch của tông môn ta, có còn coi là thiên lý không
vậy?
Mỏ khoáng của tông môn ngươi à? Cố Tông Chủ Lý Nam Thiên?
Lục Nhai kinh ngạc thốt lên.
Lặng người một khắc, Lục Nhai mới hoàn hồn, trầm giọng nói:
Lão phu mặc dù không biết Vô Cực Ma Tông đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện của
Vô Cực Ma Tông khi nào lại đến lượt một đệ tử đời thứ ba như ngươi nói chuyện,
Trương Hoành trưởng lão, Tông Chủ Lý Nam Thiên đã không có mặt ở đây, vậy lão
phu sẽ không lưu lại nữa, xin cáo từ tại đây, hy vọng tông ngươi có thể nhanh
chóng trả cho Bổn Tông chút ít công đạo!
Nói xong đang định rời đi.
Đinh Hạo cười dài một tiếng, lạnh lung nói:
Ngươi cho Vô Cực Ma Tông ta là chốn không người à, muốn đến thì đến, muốn đi
thì đi. Hắc hắc, hôm nay chuyện này không thể do các ngươi quyết định được nữa
rồi!
Vừa nói ra lời này, đừng nói ba thày trò Lục Nhai, đến cả môn nhân Vô Cực Ma
Tông cũng đều biến sắc.
Một lát sau…
Ồ, Vô Cực Ma Tông các ngươi còn dám ra tay với lão phu nữa sao, chẳng lẽ ngươi
không sợ sẽ đưa Vô Cực Ma Tông tới họa diệt môn à?
Lục Nhai cả giận lạnh giọng nói.
Đem ánh mắt mọi người thu vào tầm mắt, Đinh Hạo không muốn cùng tên này dài
dòng nữa, nanh ác cười nói:
Tại Hồn Luyện Tông hội, tiểu tử đã đem đệ tử tông ngươi tham gia thi đấu toàn
bộ giết sạch. Hắc hắc, ngươi tưởng tiểu gia ăn chay hả? Trước khi chết ta nói
cho ngươi biết thêm điều này nữa, Hắc Thành Trọng đệ tử Thị Hồn Tông cũng chết
trong tay ta, nghe nói hắn là đồ tôn đắc ý của ngươi phải không? Bây giờ ngươi
có thể xuống dưới đó gặp gỡ cùng bọn chúng được rồi!
Vừa dứt lời, Đinh Hạo vung hữu thủ lên, nhìn Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương
bốn người phân phó:
Giết hết cho ta! Ồ, không! Bắt sống cho ta, hắc hắc!
Âm Vô Xương liếc mắt nhìn Tử Mộc tam lão đồng thanh cười nham hiểm, sát khí
toàn thân không hề cố tình áp bức nhằm về phía ba người Lục Nhai đang kinh
hoàng mà điên cuồng lao đến!