Bức Nhĩ Động Thủ


Người đăng: MrTiep

Trông thấy Tông Chủ Lý Nam Thiên mới xuất hiện đã động thủ định giết một đệ tử
trong tông, Đinh Hạo cũng không hề động thân mà liếc mắt với Âm Vô Xương một
cái. Âm Vô Xương lập tức hiểu ý liền vung tay lên, một đạo hủ thi khí mông
lung mờ ảo vô thanh vô tức nhắm về phía đạo lôi điện màu xanh của Lý Nam Thiên
bay tới. “ Phách ba” một tiếng nhỏ vang lên, lôi điện màu xanh lập tức biến
mất vô ảnh vô tung, nhưng đạo hủ thi khí kia khí thế vẫn không giảm, chỉ hơi
khựng lại một chút rồi lại lao về phía Tông Chủ Lý Nam Thiên.

Sau khi lôi điện màu xanh biến mất, Tông Chủ Lý Nam Thiên tựa hồ mới để ý đến
đám người phía sau Đinh Hạo, nhìn đạo hủ thi khí kia sắp tới người y mới đột
nhiên lộ vẻ kinh hãi, cuống quýt phát ra hai đạo lôi điện màu xanh đánh tan
luồng hủ thi khí đang bay đến của Âm Vô Xương.

Thân hình lùi lại phía sau, Lý Nam Thiên cả kinh hỏi:

Ngươi là Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương ?

Một tiếng cười lạnh vang lên, Âm Vô Xương bước lên vài bước đến bên cạnh Đinh
Hạo lạnh lùng nói:

Chính là lão phu !

Âm đạo hữu vì sao vô duyên vô cớ đến Vô Cực Ma Tông ta ? Bản tông xử trí môn
hạ đệ tử có liên quan hệ với ngươi, chẳng lẽ Âm đạo hữu khi dễ trên Đoàn Hồn
sơn không còn người nữa sao ?

Lý Nam Thiên tức giận nói.

Vừa ngay lúc đó, “Xoát !” “xoát !” “xoát !” hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện
ngay giữa sân, chính là bốn vị trưởng lão Vô Cực Ma Tông cùng đám môn nhân đã
xuất hiện.

Trần Lĩnh cùng Hồ Thạc hai người vừa thấy Đinh Hạo lập tức lộ vẻ mừng rỡ, liền
bước nhanh đến phía Đinh Hạo, khi trông thấy mấy người phía sau thấy Đinh Hạo
lại càng vui vẻ, Trần Lĩnh cười nói:

Tiểu tử ngươi đi một lần là hẳn ba năm trời, cuối cùng cũng đã trở lại rồi.
Nếu ngươi về muộn vài năm nữa chỉ sự là không còn được gặp mặt vi sư rồi !

Hồ Thạc vẻ ngoài vẫn âm trầm không nói nhưng trong mắt lại lộ ra thần tình
kích động.

Hắc hắc, đồ nhi cũng bởi có chút chuyện nên mới về trễ, nếu không đã sớm trở
về Đoạn Hồn sơn rồi. Bất quá cũng không thể coi là quá trễ, nếu không làm sao
có thể thấy được bộ mặt thật của một số người chứ ?

Đinh Hạo cười nói, nói xong liền đảo mắt nhìn sang Tông Chủ Lý Nam Thiên.

Lúc này Lý Nam Thiên vẫn đang trợn mắt nhìn Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương,
Âm Vô Xương thì chỉ lạnh lùng nhìn lại, không thèm đáp lời.

Vốn Âm Vô Xương đã là Phân Thần trung kỳ, so với tu vi của Lý Nam Thiên đã cao
hơn một bậc nên không chút e ngại ánh mắt của họ Lý, nếu không phải Đinh Hạo
chưa ra ám hiệu thì sợ là Âm Vô Xương đã sớm khai đao với hắn rồi.

Thấy Âm Vô Xương trầm mặc không nói, Lý Nam Thiên đang muốn mở miệng truy vấn
tiếp thì cảm nhận thấy ánh mắt không mấy hảo ý của đám người đứng sau Đinh Hạo
đang nhìn mình, nhìn kỹ lại thì trong đó có mấy người tu vi cũng đã vượt quá
mình. Lý Nam Thiên cả kinh, lời vừa sắp ra khỏi miệng cũng đành phải nuốt lại.

Một tiếng cười lạnh vang lên, Trưởng lão Trương Hoành từ trong đám người bước
ra nhìn Lý Nam Thiên nói:

Tông Chủ, Tây Môn Dục là môn hạ đệ tử của lão phu, cho dù hắn có phạm lỗi gì
thì cũng không cần Tông Chủ động thủ. Còn chuyện người nói hắn nói xấu Tông
Chủ thì … cũng không biết là thật hay giả, nhưng tiểu tử này vốn rất thành
thật, điều này lão phu có thể đảm bảo, có phải là Tông Chủ đã nghe nhầm rồi
không ?

Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo cùng Trần Lĩnh, Âm Vô Xương mấy người cùng liếc
mắt nhìn sang, trầm mặc không nói gì.

Trương trưởng lão nói thế là có ý gì ? Chẳng lẻ với thân phận của bản Tông Chủ
lại tranh cãi với hắn sao. Thôi, chuyện trước không nói vội, bây giờ Đinh Hạo
dẫn theo một đám người lạ xông vào bản tông, cường hoành can thiệp vào việc
riêng của bản tông. Các vị trưởng lão thấy việc này thế nào ?

Lý Nam Thiên tức giận nói.

Ồ, Đinh Hạo là môn hạ đệ tử của bản tông, lần này dẫn bằng hữu về bản tổng làm
khách hình như cũng không có gì là không đúng. Chẳng lẽ Tông Chủ đến một điểm
khí lượng đó cũng không có ? Khí phách lúc trước của Tông Chủ ngài khi mang
toàn bộ tích súc trong tông ra hiếu kính cái đám Thị Hồn Tông kia … thật sự là
bất phàm a ! Tới bây giờ lão phu vẫn không quên được phong phạm Tông Chủ ngài
khi đó !

Trưởng lão Mã Phong âm dương quái khí châm chọc nói.

Vừa nghe nói thế, tất cả môn nhân Vô Cực Ma Tông đều lộ ra vẻ khinh bỉ với
Tông Chủ Lý Nam Thiên, duy có bọn môn hạ đệ tử của hắn vẫn lộ ra cái vẻ vô sỉ
!

Thấy thần sắc mọi người như thế, Đinh Hạo trong lòng mừng thầm, xem ra Thị Hồn
Tông vô tình đã giúp cho mình một tay, đám môn nhân này chỉ sợ là đã mất hết
tín nhiệm với Tông Chủ Lý Nam Thiên rồi. Đinh Hạo cười thầm trong bụng nhưng
vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ âm trầm nhìn về phía Lý Nam Thiên.

Bọn Huyết Ma Liệt Sơn cùng Tử Mộc tam lão đứng sau Đinh Hạo người nào cũng nở
nụ cười âm hiểm nhìn về phía Lý Nam Thiên, sát khí cũng từ từ ngưng đọng lại
trong không gian !

Vừa thấy ánh mắt của mọi người, Lý Nam Thiên lập tức biến sắc. lớn giọng quát:

Ta làm như vậy không phải vì suy nghĩ cho Vô Cực Ma Tông sao ? Nếu không phải
là ta nhẫn nhịn, Vô Cực Ma Tông sợ là đã sớm bị hủy dưới tay người khác rồi,
các người lẽ nào không thấy được nổi khổ tâm của ta sao ?

Nhưng cách làm uất ức như vậy thật sự là khiến cho người ta lạnh lòng a. Tiểu
tử cho rằng thà là cá chết lưới rách cũng không thể để người khác coi thường
Vô Cực Ma Tông chúng ta thế được. Với phương thức xử sự nhát gan sợ việc như
vậy, làm sao tu vi có thể tiến cảnh được chứ. Chỉ sợ là có trăm ngàn năm sau
Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không có thể phát triển gì được, chỉ khiến người
người nhạo báng mà thôi. Mọi người nghĩ thử xem !

Đinh Hạo lúc này đứng thẳng người uy phong lẫm liệt nói.

Thấy không khí như vậy, Đinh Hạo đương nhiên biết cách nắm lấy cơ hội !

Một tên đệ tử đời thứ ba như ngươi có tư cách gì ở trong bản tông lớn giọng ?
Cách làm của bản Tông Chủ tiểu tử nhà ngươi há có thể hiểu được ? Đừng tưởng
ngươi đứng đầu trong Hồn Luyện Tông hội thì có thể đứng đây mà kiêu ngạo !

Vốn Lý Nam Thiên muốn đương trường chém chết Đinh Hạo, nhưng nhìn đến mấy kẻ
âm lãnh bên cạnh Đinh Hạo, Lý Nam Thiên đành nuốt cơn giận này xuống, quay đầu
nhìn bốn vị trưởng lão phía sau trầm giọng nói:

Kẻ này nói những lời miệt thị bản tông như vậy, bốn vị trưởng lão cho rằng nên
xử lý thế nào ?

Bốn vị trưởng lão của Vô Cực Ma Tông đều là những kẻ thành tinh, thực lực của
mấy người đứng bên cạnh Đinh Hạo bọn họ cũng nhìn không ra, hơn nữa chỉ bằng
vào cảm giác có thể thấy so với Tông Chủ Lý Nam Thiên còn cường hoành hơn vài
phần. Vả lại bọn họ đối với vị Tông Chủ này cũng đã tâm tro ý lạnh, nên tất cả
đều quay đầu đi chỗ khác, xem như không thấy.

Thấy mấy lão xử sự như vậy, Lý Nam Thiên lại không giận mà cười nói:

Hảo ! Hảo ! Hảo ! Xem ta bốn vị đối với ta đã hết tình hết nghĩa ! Xem ra Vô
Cực Ma Tông quả là đã đến lúc suy bại rồi ! Bây giờ ta sẽ rời khỏi đây, từ nay
về sau không quản chuyện của Vô Cực Ma Tông nữa. Hắc hắc, ta cũng muốn xem thử
xem các người ứng phó với các tông phái khác như thế nào đây !

Nghe Lý Nam Thiên nói vậy bốn vị trưởng lão bỗng thấy hoảng hốt. Vô Cực Ma
Tông phát triển đến nay tuy không có khởi sắc, Tông Chủ Lý Nam Thiên tuy là
bất tài, môn nhân trong tông không ngừng phải chịu khuất nhục, nhưng cũng chưa
đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh.

Nhưng nay mai cả cao thủ Phân Thần sơ kỳ này cũng rời khỏi thì Vô Cực Ma Tông
quần long vô thủ so với bất kỳ tông phái nào trên Đoạn Hồn sơn này cũng chỉ có
một con đường chết, không có chút sức phản kháng nào. Đây cũng là nguyên nhân
chính mà mấy trưởng lão tuy không phục hắn, nhưng cũng không dám bức bách quá
đáng.

Nhưng vừa rồi bởi vì mấy lời oai phong lẫm liệt của Đinh Hạo, bốn người mới
liên thủ đẩy Lý Nam Thiên vào tuyệt cảnh, giờ cũng khó trách hắn nhân cơ hội
rời đi.

Mắt thấy Lý Nam Thiên muốn nhân cơ hội này bỏ đi, Đinh Hạo thần sắc vẫn không
đổi, thân hình khẽ động đã chắn trước mặt Lý Nam Thiên, trầm giọng nói:

Tông Chủ làm như thế hình có chút quá đáng rồi. Hơi chút là đòi rời tông, vậy
làm sao xứng với sự tín nhiệm của các môn nhân. Lúc này bản tông đang trong
tình cảnh nguy nan, Tông Chủ lại không quản đến sống chết của môn nhân mà muốn
ly khai, vậy là đã không hoàn thành trọng trách của một Tông Chủ rồi !

Lý Nam Thiên vốn đã vô cùng tức giận, nay nghe Đinh Hạo nói vậy lại càng giận
dữ hơn, cười lạnh nói:

Tín nhiệm ? Các người có tín nhiệm bản Tông Chủ sao ? Các ngươi đều là trước
mặt cung kính sau lưng thì nói xấu, bây giờ lại trách cứ ngược lại ta sao. Ha
ha, nực cười, thật là nực cười !

Nói rồi liền lách người khỏi Đinh Hạo, nhưng Đinh Hạo lại động thân vừa vặn
ngăn đường đi của hắn lại, trầm giọng nói:

Tông Chủ làm như thế là đã phạm vào tội “phản tông”. Không biết nên trừng phạt
thế nào đây ?

Mắt thất Đinh Hạo làm khó dễ, lại không ngừng mở miệng châm chọc, giờ còn vu
cho mình phạm tội phản tông, Tông Chủ Lý Nam Thiên rốt cục cũng không nhịn
được nữa, tựa hồ quên mất đám người quỷ dị sau lưng Đinh Hạo, nổi giận nói:

Việc của Bổn Tông khi nào thì tới lượt ngươi bàn luận, mau cút ngay đi !

Nói xong hai tay giang ra, hai đạo lôi điện màu từ lòng bàn tay hiện ra, như
tinh không phích lịch bắn về phía Đinh Hạo.

Vừa thấy Lý Nam Thiên phát thế công, Đinh Hạo không sợ mà còn lấy làm mừng, y
châm chọc họ Lý cũng chỉ là để chờ y ra tay mà thôi !


Vô Cực Ma Đạo - Chương #72