Người đăng: MrTiep
Hắc hắc, tại sao tiểu tử có thể biết được Thiên thi pháp quyết thì xin thứ cho
ta không thể phụng cáo. Bất quá, theo ta được biết, nếu dựa theo Thiên thi
pháp quyết mà luyện chế thì uy lực của cổ thi hẳn là không chỉ có như thế mới
phải. Thiên thi chính thức có thể phi thiên độn thổ, hơn nữa còn tâm thần
tương thông với người tu luyện, căn bản là không sợ pháp bảo phá tà !
Đinh Hạo nghi hoặc nói.
Nghe Đinh Hạo nói vậy, Mấy người còn lại vẻ mặt đều nghi hoặc, tựa hồ không
thể tưởng tượng được vì sao Đinh Hạo đối với pháp môn tu luyện của Thiên Thi
Thượng Nhân lại hiểu rõ như vậy.
Thở dài một hơi, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương giải thích:
Tiểu ca nói không sai, nếu có thể có được phương pháp luyện chế chính xác, uy
lực bộ cổ thi này của lão phu có thể đề cao lên gấp mười lần cũng không chừng,
lại càng không sợ cái gì vật phá tà. Chỉ là Thiên thi pháp quyết đầy đủ đã
biến mất cả ngàn năm qua, hiện tại lão phu sử dụng chỉ là một bản thiếu sót
chỉ còn một phần tư, đương nhiên không thể phát huy được uy lực chính thức của
Thiên thi.
Gật gật đầu, Đinh Hạo thoải mái nói:
Nguyên lai là như thế.
Nói xong thì trầm mặc không nói, chỉ đứng nhìn Âm Vô Xương mà suy tư. Mấy
người còn lại không biết ý tứ của Đinh Hạo rốt cuộc là gì, đều nhìn Đinh Hạo
chăm chú, một lời cũng không nói.
Một lát sau, Đinh Hạo nhìn Âm Vô Xương trầm giọng nói:
Âm lão bây giờ đã gia nhập vào Vô Cực Ma Tông ta, đương nhiên sẽ là người một
nhà. Được rồi, trong tay tiểu tử có một pháp môn tu luyện có lẽ đối với Âm lão
có chút tác dụng.
Nói xong, một khối ngọc giản màu xanh lục từ trong tay Đinh Hạo bắn ra. Âm Vô
Xương bất ngờ không kịp đề phòng, cuống quít đón lấy.
Vừa mới đem tâm thầm nhập vào trong đó, trên mặt Âm Vô Xương lộ ra vẻ cuồng
hỉ, ánh mắt si mê, đột nhiên quỳ một chân xuống, hướng về phía Đinh Hạo hành
một đại lễ, cung kính nói:
Ân tặng pháp của Tiểu ca hôm nay, Âm Vô Xương trọn đời không quên. Chỉ cần lão
phu còn sống một ngày, sẽ vĩnh viên trung thành với Vô Cực Ma Tông.
Nói xong, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương run rẩy đem ngọc giản mà Đinh Họa
tặng để vào trong trữ vật thủ trạc.
Trông thấy biến hóa giữa hai người như vậy, những người khác đều lộ vẻ chấn
kinh, thế nào cũng không nghĩ ra Đinh Hạo như thế nào lại có sư môn pháp quyết
của Âm Vô Xương.
Đưa tay nâng Âm Vô Xương dậy, Đinh Hạo cười nói:
Âm lão nghiêm trọng rồi, Âm lão đã là Khách khanh trưởng lão của tông môn ta,
tiểu tử đương nhiên nên đem vật ấy dâng tặng. Huống chi cho dù nó ở lại trong
tay của tiểu tử, cũng không phát huy được công dụng của nó.
Mắt thấy Âm Vô Xương vừa mới nhập môn đã nhận được chỗ tốt, mặt những người
khác đều mang vẻ chờ đợi nhìn hai người Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhìn Liệt Sơn hơi gật gật đầu, Liệt Sơn vẻ mặt buồn bực, không tình
nguyện nói:
Hắc hắc, đã vào Vô Cực Ma Tông, Liệt Sơn ta đương nhiên sẽ không bạc đãi mọi
người.
Nói xong, huyết thủ vung lên, vài món pháp bảo đã bay về phía mấy người Ma Môn
– chính là những vật lấy được từ trên người mấy kẻ trong Đạo Môn.
Mắt thấy pháp bảo đưa đến trước người, mấy người trong Ma môn đều lộ vẻ vui
mừng, đưa hai tay ra nhận lấy, trong lòng lại thầm nghĩ có lẽ gia nhập Vô Cực
Ma Tông đúng là một quyết định sáng suốt.
Thấy Liệt Sơn làm như vậy, Đinh Hạo mỉm cười, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh nữ
tử Ma môn kia, tay phải xòe ra, Huyền thiên lưu ly tráo lấy được từ Lưu Vũ
Đình đã xuất hiện trong tay.
Hắc hắc, chiếc tráo này tặng cho sư tỷ đi. Mong rằng sư tỷ đại nhân đại lượng,
không để ý đến chuyện mấy ngày trước. À, sư tỷ có thể cho tiểu đệ biết tên
được không ?
Đinh Hạo lãnh đạm cười, đem Huyền Thiên lưu ly tráo dâng ra.
Nữ tử này vốn còn có chút tức giận, vừa thấy Đinh Hạo làm như vậy, khuôn mặt
lập tức vui vẻ, dịu dàng nói:
Ta gọi là Tạ Phương Hoa, ngươi nhớ kỹ nhé.
Nói xong cầm lấy Huyền Thiên Lưu Ly tráo chơi đùa một hồi.
Huyền Thiên Lưu Ly tráo bất quá chỉ là trung phẩm pháp khí, Đinh Hạo không để
vào trong mắt, có thể dùng nó để lôi kéo cho tông môn thêm một người, coi như
cũng không lãng phí. Huống chi xem công pháp của nàng thì tựa hồ như là bái sư
Hạ Trường Xuyên.
Ngoài mấy tên đệ tử Tâm Động trung kỳ lúc trước, bốn người khác đều là Phân
Thần kỳ. Có mấy người này gia nhập, thực lực của Vô Cực Ma Tông không nghi ngờ
gì là đã tăng lên rất nhiều, đến khi trở lại trên Đoạn Hồn sơn cùng với mấy
tông phái kia tranh đấu, tuyệt đối có thể làm cho họ chấn động.
Hiện giờ các vị mới lấy được pháp bảo, cần một thời gian nhất định để tu luyện
lại. Như thế này đi, ta mang các vị đến một chỗ bí ẩn, đợi các vị tu luyện
xong sẽ cùng với lão phu trở lại Vô Cực Ma Tông.
Huyết Ma Liệt Sơn nhìn mấy người đã chuẩn bị ổn thỏa liền nói. Nói xong liền
hóa thành một đạo huyết vụ nhằm một phía bay đi. Đinh Hạo liền cùng mấy người
còn lại trong Ma Môn ngự không mà đi. Đinh Hạo vốn đã đến Nguyên Anh Kỳ, lại
ngự Nghịch Thiêm Ma Kiếm nên tốc độ tăng nhiều. Trong khi phi hành còn ẩn ước
có thể cảm giác được khát vọng chém giết của Nghịch Thiên Ma Kiếm, Đinh Hạo
dám khẳng đinh Nghịch Thiên Ma Kiếm ẩn dấu bí mật cực kỳ lớn, chỉ là thực lực
của mình quá yếu, còn chưa thể tìm hiểu hoàn toàn mà thôi.
Một lúc lâu sau, Huyết Ma Liệt Sơn đem mấy người tới sơn động lần trước, sau
khi bố trí vài đạo cấm chế tại cửa liền cùng Đinh Hạo rời đi, định tiếp tục
tìm kiếm người còn sống sót tại Di Thiên đầm.
Định Hạo ngồi ở trên thân hình to lớn của Bát Sí Tử Mãng, khí thế so với Huyết
Ma Liệt Sơn còn muốn hơn vài phần.
Hai người tại Di Thiên đầm tìm tòi mấy ngày, cơ bản đã đem Di Thiên đầm lật
ngược hết lên một lần, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện có tung tích người
tu chân.
Liệt lão, đều là tại ngươi khi đánh nhau với Nhiếp Thiên thì bại lộ thực lực.
Khẳng định là đã dọa những kẻ trong Đạo Ma lưỡng môn định đến đây kiếm chỗ tốt
chạy sạch rồi, chuyện tiện nghi lần này xem ra cả hai chúng ta đều không chiếm
được nữa rồi !
Đinh Hạo nói đùa.
Nếu không phải lão phu lúc ấy muốn nuốt sống lấy tiểu tử nhà ngươi, thì làm
sao có thể bại lộ thực lực trước mặt Nhiếp Thiên chứ ? Bất quá đã không còn cá
để mà bắt, chúng ta tựa hồ cũng không cần tiếp tục ở lại Di Thiên đầm này nữa
thì phải.
Liệt Sơn cười đáp lời.
Đinh Hạo đang muốn trả lời, đột nhiên cảm nhận được động tĩnh của Bát Sí Tử
Mãng, liền không khỏi di lên một tiếng, nói:
Không ngờ được đến bây giờ trong Di Thiên đầm vẫn còn có người sống, Liệt lão
có hứng thú tới xem không ?
Hả ? Đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa ?
Hai người nhằm thẳng về phía trước bay tới. Chỉ một khắc sau đã thấy một lão
giả mặt đen thấp béo, quần áo lôi thôi vô cùng, cả người đều dính nước bẩn,
tựa hồ như đã từng vật lộn trong đầm lầy vậy.
Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc ?
Huyết Ma Liệt Sơn quát lên.
Người kia đang cúi đầu nhìn cái gì chợt ngẩng lên, hai mắt lóe lên kim quang,
kinh hô:
Huyết Ma Liệt Sơn ?
Hắc hắc! đúng là lão phu. Không ngờ được đến lúc này còn có thể gặp được Đan
Vương. Chẳng nhẽ Ôn đạo hữu tiến vào Di Thiên đầm cũng vì kiếm quyết trên
người lão phu sao ?
Huyết Ma Liệt Sơn cười lạnh nói.
Liệt Sơn, ngươi nói thế là có ý gì ? Phương pháp lão phu tu luyện chẳng phải
ngươi không biết. Hơn nữa lão phu biết thực lực của ngươi không thối lui rồi
mới đến Di Thiên đầm thu nhặt linh dược. Không ngờ ngươi lại hiểu nhầm lão
phu.
Ôn Hoài Ngọc tức giận nói.
Nói xong, thân thể thấp lùn của người này đột nhiên nổi lên khí thế kinh
thiên, dọa Đinh Hạo nhảy dựng lên, không nghĩ đến lão già này cũng là một cao
thủ tuyệt đỉnh.
Lắc lắc đầu, Liệt Sơn nói:
Lão phu cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, Ôn đạo hữu việc gì phải tức giận.
Không biết Ôn huynh chuyến này đi có thu hoạch gì không ?
Liệt Sơn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đinh Hạo, khóe miệng vừa động, đã truyền âm
đem lai lịch người này thuật lại một lượt.
Đoạt Mênh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc là nhân vật nửa chính nửa tà. Công pháp người
này tu luyện chính là lấy đan nhập đạo, cùng với phương pháp tu luyện bình
thường bất đồng rất lớn. Người này bình thường chỉ ở danh sơn Đại Xuyên thu
tập tài liệu luyện đan, rất ít kết giao với người khác. Nhưng người này đối
với luyện đan dược vô cùng trác tuyệt, tại Tây đại lục cùng với Đan Si Tạ Diệp
Phi của Thanh Vân Tông được xưng là Lưỡng Đại Đan Vương. Tu vi của Ôn Hoài
Ngọc cũng rất cao, cùng Thiên Yêu Nhiếp Thiên là cùng cấp cao thủ.
Sau khi nghe Liệt Sơn nói xong, Đinh Hạo nghĩ đến hai quả Nhân Nguyên quả
trong trữ vật thủ trạc của mình, trong lòng hơi động.
Chỉ thu tập được một chút vật phẩm bình thường, đang định tìm đến nơi sâu hơn.
Ôn Hoài Ngọc thấy Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng giải thích như vậy, sắc mặt cũng
bình thường trở lại, nhưng vẫn lạnh giọng nói.
Nga, lão phu tại Di Thiên đầm cũng đã được mấy ngày. Dị vật, linh dược bên
trong chiểu trạch này không biết bao nhiêu mà kể, Ôn đạo hữu như thế nào lại
không có thu hoạch gì ?
Liệt Sơn nghi hoặc hỏi.
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói chuyện vừa truyền âm cho Đinh Hạo:
Thực lực của Ôn Hoài Ngọc bất phàm, hơn nữa khắp người đều là đan dược trân
quý vô cùng. Nếu có thể giết người này, đối với ngươi và ta đều là có lợi. Chỉ
là ta mặc dù có thể thắng hắn, nhưng Ôn Hoài Ngọc là kẻ cáo già thành tinh,
nếu là toàn lực chạy trốn, sợ rằng lão phu cũng không giữ được hắn, Tiểu ca có
chủ ý hay nào không ?
Đinh Hạo vừa nghe Liệt Sơn nói vậy liền biết người này đã nảy sát tâm. Nhưng
ba người bây giờ đứng gần nhau như vậy, với tu vi của mình mà truyền âm nhập
mật, khó giữ được khỏi bị người ta phát giác, huống chi trong lòng Đinh Hạo
còn có ý định khác, nhẹ hướng Liệt Sơn lắc đầu.
Liệt Sơn thấy thần sắc của Đinh Hạo như vậy, trên mặt hiện vẻ sự nghi hoặc.
Chiếu theo sự quan sát mấy nhày nay của Liệt Sơn, tiểu tử Đinh Hạo này tâm
ngoan thủ lạt, tựa hồ cũng không có tâm nhân từ gì. Nhưng lại ra hiệu như vậy
là có ý tứ gì ? Liệt Sơn quả thực là đoán không ra.
Bên trong Di Thiên đầm này xác có không ít dị vật linh dược, chỉ là mấy linh
vật này đều có linh tính, hơn nữa tận lực tránh khỏi khí tức của con người,
sao có thể dễ dàng thu được chứ. Ai, này cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên của
mỗi người, không thể nào cưỡng cầu được !
Ôn Hoài Ngọc thở dài, nói xong liên tục lắc đầu, tựa hồ không muốn nói chuyện
nhiều với Liệt Sơn.
Ôn lão, ngươi xem vật này có phải linh dược hay không, có thể làm tài liệu
luyện dược không ?
Lúc này trong tay Đinh Hạo đột nhiên hiện ra một bình ngọc chứa Nhân Nguyên
quả được đậy kín, trầm giọng hỏi.
Hít một hơi khí lạnh, Ôn Hoài Ngọc kinh hãi quát:
Nhân Nguyên quả ? Thật là Nhân Nguyên quả ! Có quả này ta hoàn toàn có thể
luyện chế một lô cực phẩm đan dược. Tiểu ca là ở nơi nào tìm được vật này ?
Liệt Sơn cũng kinh ngạc dị thường, rồi rốt cục cũng hiểu vì sao Đinh Hạo không
đồng ý giết người này.