Thu Hoạch Pha Phong


Người đăng: MrTiep

Nguyên lai đám người trong Đạo Môn tấn công đã lâu mà vẫn không hạ được đột
nhiên tự lập thành một kỳ môn bát quái trận nhỏ, bát quái trận mặc dù chỉ là
một tiểu trận bình thường, nhưng do nhiều cao thủ Đạo Môn thi triển, cũng vô
cùng lợi hại, chỉ trong khoảnh khắc các tán tu của Ma Môn đã bị đánh cho phải
liên tiếp lui lại.

Trông thấy trận thế phe mình khó giữ được, người trung niên trông giống một
cái xác khô trong Ma Đạo sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, cắn chặt răng, lấy từ
trong trữ vật giới chỉ ra một vật, hóa ra là một cái Xác khô trăm năm, toàn
thân được bao bọc bằng khôi giáp. Sau đó hắn không thèm để ý đến những Kiếm
Mang mãnh liệt của những người trong Đạo Môn, nhảy lên hướng về phía bát quái
trận lao tới.

Các vị chú ý, thứ này là một bộ Bách niên cổ thi mà Thiên Thi Thượng Nhân Âm
Vô Xương tu luyện, cổ thi da dày xương cứng, căn bản không sợ Kiếm Mang chân
khí, ai có pháp bảo phá tà không ?

Lão giả cao gầy trong Đạo Môn vừa thấy cổ thi xuất hiện liền kinh hãi hô to
lên.

Những người trong Ma Đạo vừa thấy cổ thi của Âm Vô Xương có hiệu quả, lập tức
đều đi theo phía sau cổ thi, hướng về phía bát quái trận vốn trận thế đã đại
loạn xông đến, các loại pháp bảo Ma Đạo kì hình quái trạng đã lặng lẽ không
một tiếng động tập kích về phía những người trong Đạo Môn.

Nhưng đúng lúc này, trong bát quái trận đột nhiên có một đạo bạch quang sáng
chói đột nhiên bừng lên, đem Bách niên cổ thi của Âm Vô Xương hoàn toàn vây
lấy. Thân thể đang giật giật của cổ thi đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó trên
thân phát ra một chuỗi âm thanh lạ lùng “xì xì”, chỉ phút chốc sau, bộ khôi
giáp mà cổ thi mang trên thân đã bị bạch quang dung giải quá nửa.

Do khí cơ tương ứng với nhau, Âm Vô Xương cũng ngửa mặt lên trời thổ ra một
ngụm máu tươi, thân thể cứng đờ từ trên không trung rơi xuống, khi còn đang
rơi còn cố hô to lên một câu:

Đạo hữu Ma Môn giúp ta bảo vệ cổ thi !

Người trong Đạo Môn vừa mới chế trụ được Bách niên cổ thi của Âm Vô Xương, thế
công của người trong Ma Môn đã đến, mắng to vài câu rồi đều rút kiếm ra tái
chiến, so với trận đánh vừa rồi còn tàn khốc hơn vài phần.

Chỉ thấy một lão giả thấp lùn mà cường tráng trong Đạo Môn vừa mới tránh được
một chiêu của Mai Thiên Lý, vẫn còn đang thở dốc thì đã bị Hạ Trường Xuyên
phát ra một đoàn hắc khí bao lấy xung quanh, một lát sau đã bị hóa thành một
đám máu.

Mai Thiên Lý vừa quay đầu lại, lại phát hiện ra phía sau một đồng bạn trong Ma
Môn bị kiếm quang của lão giả cao gầy trong Đạo Môn kia xuyên qua, lập tức hét
lên bay về phía người đó.

Mà nữ tử Ma Môn tâm động kỳ lần trước từng trả lời Đinh Hạo đang cùng hai
người khác liên thủ vây công Lưu Vũ Đình, nhưng mà Lưu Vũ Đình có Huyền Thiên
Lưu Ly tráo hộ thân, lấy một địch ba nhưng một chút cũn không bị rơi xuống hạ
phong, còn có vẻ vẫn còn dư lực !

Lúc này trong lòng Đinh Hạo vừa động, trầm giọng nói:

Liệt lão có thể nắm chắc vô thanh vô tức đem huyễn trận của ta bố trí ra không
?

Huyết Ma Liệt Sơn đang dồn toàn bộ tinh thần nhìn vào đám người đang đánh
nhau, vừa nghe Đinh Hạo nói thế vẻ mặt sửng sốt, một lát sau nói:

Tiểu ca tính toán quả là cho đáo ! Không thành vấn đề, việc này giao cho ta
làm là được !

Dừng một chút Liệt Sơn tựa như cười mà không phải cười, nói:

Nếu trận này do ta chính tay bố trí, vậy bí mật của huyễn trận này lão phu
cũng sẽ hiểu rõ ràng. Tiểu ca ngươi thực sự nguyện ý đem bí mật của huyễn trận
chia sẻ cùng ta sao ?

Đinh Hạo trầm giọng cười nói:

Liệt lão nói đùa rồi ! Bây giờ ngươi và ta đã ngồi cùng một thuyền, đâu cần
phân biệt lẫn nhau. Huống chi Liệt lão đã vượt qua trận này một lần, trận này
đối với Liệt lão cũng đã vô dụng rồi !

Với tu vi lão phu mà vượt qua trận này cũng phải mất bốn ngày thời gian, công
dụng của trận pháp này đích xác rất phàm ! Được, đã như vậy trận này rút cuộc
phải bố trí thế nào ?

Huyết Ma Liệt Sơn cười nói.

Nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một chút, Đinh Hạo đem khẩu quyết của phương pháp bố
trí đọc ra một lượt. Nghe xong, Liệt sơn nói:

Thập Phương Huyễn Ma Trận, quả nhiên là trận giống như tên !

Trong lúc này hai phe vẫn đang liều mạng đánh giết. Mà chỉ trong chốc lát đó,
lại có ba người của cả hai phe Đạo Ma mất mạng trong trận chiến. Mắt thấy chân
linh của ba người vừa chết tiêu tán trong thiên địa, Liệt Sơn cùng Đinh Hạo
đều âm thầm tiếc nuối không thôi, đối với hai người bọn họ mà nói, mấy người
này đều là linh dược đại bổ a.

Không muốn trì hoãn thêm nữa, thân hình Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên từ bên
cạnh Đinh Hạo trống rỗng biến mất, mà trong đám đánh nhau ở giữa sân lại có
thêm một đoàn huyết khí cuồn cuộn di chuyển. Mọi người lúc này đều đang liều
mạng chiến đấu, sao có thể chú ý tới biến hóa này, chỉ là một lát sau, huyết
khí đã vòng quanh trường đánh nhau này được một lân.

Qua thời gian uống một tách trà, Huyết Ma Liệt Sơn lại xuất hiện bên cạnh Đinh
Hạo, trong tay cầm một viên đá kỳ dị màu đen, trầm giọng nói:

Đã bố trí xong, chỉ thiếu một khối cuối cùng này là trận pháp có thể tự vận
hành rồi !

Sửng sốt một chút, Đinh Hạo nói:

Vậy Lão Liệt còn chờ cái gì nữa ? Chết đi một người là chúng ta liền tổn thất
mất một đám linh dược a !

Liệt Sơn cười nói:

Hắc hắc, tiểu tử ngươi tâm địa ác độc không kém lão phu chút nào a !

Liệt sơn vừa nói xong, viên đá màu đen trong tay hắc thạch đã nhanh chóng bắn
vào giữa sân. Hắc thạch vừa rơi xuống, hoàn cảnh trong sân lập tức biến đổi,
mọi người đang đánh nhau vẻ mặt đột nhiên giống như gặp quỷ giữa ban ngày, lập
ức khoanh chân ngồi xuống để chống lại tâm ma đang tấn công đến.

Đinh Hạo cùng Huyết Ma Liệt Sơn liếc mắt với nhau, cười ác độc rồi cùng bước
vào trong.

Đinh Hạo đi thẳng đến chỗ nữ đệ tử Tâm Động hậu kỳ của Đạo Môn Lưu Vũ Đình
kia, còn Huyết Ma Liệt Sơn thì đi về phía bốn lão giả trong Đạo Môn vẫn còn
sống. Đinh Hạo đột nhiên quay lại nói:

Liệt lão chú ý đừng động đến người trong Ma Môn. Nếu sau này họ không nguyện ý
gia nhập vào Vô Cực Ma Tông ta, lại xử lý cũng không muộn.

Lão phu sao có thể phá hỏng chuyện tốt của Tiểu ca. Yên tâm đi, Liệt Sơn đã
đáp ứng người khác thì sẽ không nuốt lời đâu !

Huyết Ma Liệt Sơn cuồng tiếu nói.

Một lát sau, Đinh Hạo đi đến bên cạnh Lưu Vũ Đình, nữ tử này vẻ mặt sợ hãi
khoanh chân mà ngồi, tựa hồ gặp phải việc gì cực kỳ đáng sợ. Đinh Hạo biết
rằng cho dù là đang ở trong “Thập Phương Huyễn Ma Trận”, cũng không phải là
hoàn toàn không chút năng lực phản kháng, nhưng với tu vi tâm động kỳ của nữ
tử này, đối với Đinh Hạo cũng không khó giải quyết.

Đinh Hạo do dự một lát rồi cuối cùng vẫn đưa hai tay đến thiên linh cái của nữ
tử này, Vô Cực Ma Công điên cuồng bộc phát ra, một lát sau thân hình đầy đặn
của Lưu Vũ Đình dần dần khô quắt lại.

Đem thi thể ném cho Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo bắt đầu tranh thủ dò xét bốn
phía. Một lúc sau, bốn lão giả trong Đạo Môn đã hoàn toàn biến thành thây khô,
mà Huyết Ma Liệt Sơn cũng khoanh chân ngồi, xem ra đã bắt tay vào tiêu hóa hấp
thu tinh hoa chân nguyên. Nhìn lại thấy mấy người trong Ma Môn vẫn như cũ liều
mạng chống cự tâm ma, Đinh Hạo liền yên lòng.

Sau khi dùng tâm thần sai Bát Sí Tử Mãng đem thi thể của mấy người trong Đạo
Môn nuốt đi, Đinh Hạo đã khoanh chân mà ngồi, tiêu hóa tinh hoa chân nguyên
của Lưu Vũ Đình vừa mới thôn phệ.

Mấy ngày sau, Đinh Hạo mở hai mắt, nhờ tinh hoa chân nguyên của nữ nhân này,
thêm vào tinh hoa chân nguyên của mấy người lần trước đã thôn phệ, tính cả
hiệu lực của linh dược vẫn còn lưu lại trong cơ thể nữa, Đinh Hạo rốt cục đột
phá tới Nguyên Anh sơ kỳ.

Nguyên Anh kỳ chính là một ranh giới trong tu chân, đạt tới kỳ này có thể
chính thức ngự không phi hành, hơn nữa nội đan trong đan điền biến thành hình
trẻ con, từ nay về sau Đinh Hạo đã có thể tính là một cao thủ rồi.

Lúc này Đinh Hạo mới phát hiện Liệt Sơn đã sớm tỉnh lại, chính là đang nhìn
mình quái dị.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #64