Người đăng: MrTiep
Không ai có thể dự liệu được kết quả cuối cùng lại như vậy !
Người vốn đáng ra phải chết hiện tại ngược lại thản nhiên đứng đó. Người vốn
diệu võ dương oai lại tan thân nát thịt !
Thấy toàn bộ mọi người đều ngưng giao chiến, kinh hãi nhìn vào mình, Đinh Hạo
có chút sững sờ, nghi hoặc nói:
Mấy người sao lại dừng lại ? Tiếp tục đi chứ !
Nói rồi cười cười với nữ đệ tử Ma Môn, cất tiếng:
Ha ha, tại hạ đã sớm nói sẽ giúp đỡ sư tỷ một tay, bây giờ sư tỷ và ta không
ai nợ ai nữa rồi nhé !
Ai cần ngươi giúp đỡ ! Rõ ràng thân hoài tuyệt thế ma công, lại hết lần này
đến lần khác ra vẻ đáng thương trước mặt bọn ta, chắc chắn là không có lòng
tốt gì !
Nữ nhân này lại hoàn toàn không nhận ân tình, ngược lại còn mắng lên mấy câu.
Không cần biết đạo hữu xuất thủ vì lý do gì, nhưng một khi đạo hữu đã cao minh
như vậy, mà chúng ta cũng đều thuộc về Ma Môn, chúng ta cùng nhau ra tay giết
chết Lưu Vũ Đình được không ? Nếu không trưởng bối sư môn của cô ta quay lại
thì phiền phức to !
Vưu Vĩnh Minh vừa thấy tu vi của Đinh Hạo như vậy liền lên tiếng đề nghị.
Lời này vừa nói, khuôn mặt tươi cười của Lưu Vũ Đình liền biến đổi.
Có được Huyền Thiên Lưu Ly Tráo trong tay, đối phó với ba người kia nàng còn
có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng uy lực một kiếm vừa rồi của Đinh Hạo đã được
nữ nhân này trông thấy rõ ràng, mà ma kiếm đang nằm trong tay hắn có thể khẳng
định cũng là vật phi phàm, Lưu Vũ Đình thực sự không dám bảo đảm Huyền Thiên
Lưu Ly Tráo có thể ngăn cản được uy thế của một kiếm này hay không. Nếu như
người này gia nhập vào trận chiến, tự mình sợ là chống đỡ không kịp đến khi sư
phụ quay về rồi !
Lời vừa rồi của Vưu Vĩnh Minh vừa buông ra, quả nhiên làm cho mấy người Ma Môn
sắc mặt mừng rỡ, phảng phất như Lưu Vũ Đình đã là vật trong túi rồi vậy !
Đinh Hạo nhún vai kinh ngạc nói:
Chuyện của các vị đâu có quan hệ gì với ta, vừa rồi ta xuất thủ hoàn toàn để
báo đáp ân tình giải đáp nghi vấn của vị sư tỷ này. Bây giờ hai bên đã không
ai nợ ai rồi, chuyện sống chết của mấy vị sao ta phải quan tâm đến ?
Đinh Hạo vừa nói ra, ba người Ma Môn đều biến sắc, ai nấy đều không ngờ Đinh
Hạo lại nói ra những lời như vậy. Còn Lưu Vũ Đình vốn đang cẩn thận trông
chừng lại thở phào một hơi !
Tiểu tử ngươi lẽ nào lại không biết, người trong Ma Môn và Đạo Môn luôn cừu
địch với nhau sao ? Nếu như không giết chết Lưu Vũ Đình, chúng ta làm sao có
thể lấy được cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện chứ ?
Nữ nhân Ma Môn ở phía cuối cùng nhịn không được tức giận quát lên.
Chúng ta ? Sư tỷ nói thế sai rồi. Từ đấu tới cuối tại hạ đều không có ý muốn
cùng các vị chia hưởng cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo bình thản nói, thân hình đã chầm chậm đi về phía mấy người !
Nếu như ngươi không muốn lấy cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy
Thiện, thế vì sao ngươi lại không sớm đi đi mà cứ liên tục ở lại nơi này để
làm gì ?
Lưu Vũ Đình dịu dàng nói, thanh âm nhu mì vô cùng, nghe rất ngọt tai !
Đinh Hạo lại giật mình sửng sốt, dường như không ngờ thanh âm nữ nhân này lại
tuyệt vời như thế, giương to mắt hổ nhìn chằm chằm nữ nhân này một lúc. Lưu Vũ
Đinh mới bắt đầu hãy còn thản nhiên tự đắc, qua một lúc, giống như chống đỡ
không nổi ánh mắt của Đinh Hạo, phải quay đầu đi chỗ khác.
Giây lát sau, Đinh Hạo như đã nhìn no nê, mới mở miệng giải thích:
Mấy vị lại hiểu lầm tại hạ rồi ! Ta sở dĩ nói không muốn chia hưởng với các vị
cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện bởi vì ta muốn một mình
lấy hết mà thôi !
Nói rồi, Đinh Hạo thân hình vừa chớp động đã tiến được mấy trượng về phía thân
thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo vừa mới nói dứt lời, vẻ mặt mấy người đều biến hẳn, lại nhìn thấy
Đinh Hạo đã ra tay muốn đoạt lấy, ai nấy đều giơ kiếm nghênh đón muốn chặn lại
hành động bất ngờ của Đinh Hạo !
Kiếm Mang sáng như ngọc bất ngờ xuất hiện cuối chân trời, bốn luồng Kiếm Mang
không phân trước sau nhắm theo hướng bay đi của Đinh Hạo phóng tới, khí thế
cũng có chút tráng lệ.
Chỉ chốc lát, Đinh Hạo đang bay đã bị Kiếm Mang chém vào cơ thể. Mọi người vẻ
mặt đều vui mừng, dường như không ngờ Đinh Hạo vốn là tay cứng cựa mà lại giải
quyết thoải mái như vậy !
Đang muốn mở miệng châm chọc, lại phát hiện thân hình Đinh Hạo bị Kiếm Mang
xuyên qua đột nhiên quỷ dị biến thành một làn khói nhẹ tiêu mất giữa không
trung không còn tung tích, cũng không lưu lại một chút máu thịt nào giống như
người bị thương. Lúc này mọi người phát thấy được biến hóa không tầm thường,
không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía khu vực có cơ thể Huyền Dương Cáp
Mô và Âm Liệt Thủy Thiện ở phía sau.
Đinh Hạo kia lại không hề có chút thương tích, đang nhàn nhã thu lấy cơ thể
Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện vào trong thắt lưng giữ vật !
Cảm thấy được mấy người đang quay đầu nhìn lại, Đinh Hạo thu hoàn toàn hai vật
vào xong, ngẩng đầu cười dài một tiếng nói:
Đã nói rồi, ta muốn một mình lấy hết, đáng tiếc là các ngươi lại hiểu sai đi,
ra tay quá chậm trễ, vậy không oán trách được người khác rồi !
Ánh mắt mấy người như muốn bốc lửa lên, khẩu khí cười nhạo như vậy của Đinh
Hạo khiến mấy người giận dữ bộc phát hoàn toàn. Bốn tiếng thét cùng vang lên,
mấy người lại cùng nhau ra tay đánh về phía Đinh Hạo.
Lúc lắc đầu, Đinh Hạo nhẹ giọng cười nói:
Thực là có lỗi quá, tại hạ có chuyện quan trọng khác, không bồi tiếp các vị
được nữa !
Thân hình Đinh Hạo chỉ chợt lóe lên, đã như sóng nước gợn lên chớp mắt đã
không còn thấy tung tích đâu nữa !
Khi mấy người đến kịp nơi đó, đã phát hiện Đinh Hạo không để sót lại một mẩu
da thịt nào của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện. Mấy người quay ra
nhìn nhau, trong lòng âm thầm nhớ kỹ cái môn phái nhị lưu Vô Cực Ma Tông này.
Rời khỏi nơi đó rồi, Đinh Hạo trong lòng sung sướng vô cùng, thực sự không ngờ
đi chuyến này lại có biến cố như vậy, càng không thể tưởng được chính mình lại
có thể chiếm được toàn bộ bảo vật dễ dàng như vậy.
Lại đi tiếp về phía gần Huyết Ma Liệt Sơn thêm mấy trămg dặm nữa, Đinh Hạo
phát ra thông trì tinh thần gọi Bát Sí Tử Mãng đến hội hợp !
Một thời thần sau, đầm lầy phía trước cuồn cuộn chuyển động, thân hình dài vài
chục trượng của Bát Sí Tử Mãng đột nhiên nhảy ra, dọa Đinh Hạo chết khiếp.
Đinh Hạo cười ha hả nhìn Bát Sí Tử Mãng thân hình càng lúc càng lớn, đưa tay
nói:
Làm không tệ. Ha ha ha, đưa ra đây !
Bát Sí Tử Mãng đập đập hai cánh đằng sau lưng, đem kỳ hoa dị quả và nội đan
của hai vật nhổ vào trong bàn tay đang xòe ra của Đinh Hạo, trong miệng phát
ra tiếng kêu “chi chi” vui mừng, giống như đang lấy lòng Đinh Hạo.
Thấy Bát Sí Tử Mãng có động tác như vậy, Đinh Hạo làm sao lại không hiểu tâm ý
của nó, liền bảo nó dẫn đường đến một nơi an toàn, định cùng nó chia chác
chiến lợi phẩm !
Bát Sí Tử Mãng hoan hô một tiếng, dẫn đường hướng về phía trước phóng đi. Cười
nhẹ một tiếng, Đinh Hạo cũng nhảy lên không, ngồi lên trên cái lưng mãng xà
của Bát Sí Tử Mãng.
Cứ như vậy một người một mãng nhanh chóng rời đi. Trong khu vực Di Thiên đầm
này, Bát Sí Tử Mãng rõ ràng linh hoạt hơn hẳn Đinh Hạo, chỉ trong giây lát, đã
mang theo Đinh Hạo đi đến một khu vực bốn phía sương mù dày đặc. Đinh Hạo nghi
hoặc nhìn kỹ nơi này một lượt, phát hiện nơi này lại được thiên nhiên hình
thành một huyễn trận, nhưng đáo để là huyễn trận nào thì Đinh Hạo cũng không
biết được, càng tiến vào trong, huyễn trận càng cao thâm, nếu không có Bát Sí
Tử Mãng dẫn đường, thì với nhãn lực của Đinh Hạo sợ cũng không thể đi đến nơi
này. Xem ra có lúc linh vật thực sự có thể làm con người kinh hỉ !
Lại qua nửa khắc đồng hồ, Bát Sí Tử Mãng dừng lại, Đinh Hạo lúc này lại nhìn
quanh một lượt, phát hiện Bát Sí Tử Mãng đưa mình đến một nơi bốn phía là
nước, ở giữa đột nhiên xuất hiện một khu đất bằng phẳng.
Đinh Hạo nghi hoặc quan sát cẩn thận bốn phía, đột nhiên mặt lộ vẻ cuồng hỉ !
Khu đất dài đến trăm trượng này vốn đầy các loại kỳ hoa dị thảo, tuy không có
loại nào kỳ trân thế gian hiếm có như Nhân Nguyên quả, nhưng những dược thảo
này cũng rất phi phàm. Mà những viên đá trên mặt đất cũng đều là những tài
liệu quý giá cho việc luyện khí, tuy không có sinh ra tinh thạch, nhưng tài
phú ẩn chứa trong đó tuyệt đối có thể khiến những người tu đạo nổi lòng tham.
Không một chút do dự, Đinh Hạo đã lấy trữ vật giới chỉ ra, bắt tay thu thập
những vật phẩm quý giá thấy được, trong lòng vui sướng khôn tả. Tính ra lần
này dù tìm không thấy Huyết Ma Liệt Sơn, chỉ cần thu hoạch trước mắt cũng đã
không uổng chuyến này. Xem ra từ nay về sau phải đi ra ngoài nhiều một chút,
nói không chừng còn có thể gặp nhiều chuyện tốt !
Hai thời thần sau, Đinh Hạo đã thu thập kỳ hoa dị thảo trong khu vực mỗi loại
vài cái, cùng với Nhân Nguyên Quả cẩn thận cất vào một cái bình pha lê, mà tài
nguyên luyện khí cũng chọn lấy trong mỗi loại vài chục một trăm viên, xem ra
cũng đã đủ cho mình sử dụng mới ngừng tay. Sau đó lại xem kỹ khu đất, Đinh Hạo
mới phát hiện ra mình làm như vậy cũng bất quá chỉ mới lấy được một phần mười
những vật phẩm trên mặt đất.
Những bảo vật này chắc chắn bị ảnh hưởng của trận pháp thiên nhiên mà tập hợp
thành, nếu không thì không thể nào có khả năng tập hợp quá nhiều tài nguyên
quý giá ở một chỗ như vậy.
Thu vật phẩm lại xong xuôi, Đinh Hạo đưa tay vẫy vẫy, Bát Sí Tử Mãng nhu thuận
tiến đến. Đinh Hạo cười cười xòe tay ra, hai tay có hai mảnh lá cây của Nhân
Nguyên quả và nửa quả Nhân Nguyên quả, một phần tư nội đan của Huyền Dương Cáp
Mô và Âm Liệt Thủy Thiện, lại còn có một chút linh thảo vừa mới hái lấy.
Bát Sí Tử Mãng vui mừng mở rộng cái miệng to như chậu máu ra. Đinh Hạo vẫy tay
một cái, đem hết mọi vật trên tay trái đưa vào trong miệng Bát Sí Tử Mãng, còn
những vật trong tay phải lại đưa vào miệng của chính mình !
Một người một thú đều lập tức ngồi xuống tĩnh tọa ngay trên vùng đất đó, bắt
đầu toàn lực hấp thu dược lực của linh vật !