Bát Sí Tử Mãng


Người đăng: MrTiep

Lời người này vừa nói ra, ai nấy đều cất tiếng mắng to, cuống quít từ không
trung bay thẳng đến chỗ Bát Sí Tử Mãng, từng luồng Kiếm Mang như cuồng phong
bạo vũ, nhanh như chớp nhắm thẳng đến Bát Sí Tử Mãng.

Nhưng Bát Sí Tử Mãng dường như vốn không để ý đến công kích từ không trung,
tham lam mở to mắt nhìn thẳng vào hai nội đan màu đỏ và trắng của Huyền Dương
Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện phun ra đang ở giữa không trung.

Khi Kiếm Mang của mọi người từ trên không trung đánh đến, Bát Sí Tử Mãng kêu
lên một tiếng “chi chi” quái dị, rồi “vù” một tiếng nhắm thẳng đến hai viên
nội đan màu đỏ trắng của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện bay đến.

Những biến hóa liên tục này nói ra dài dòng nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong
chớp mắt.

Từ trước khi Bát Sí Tử Mãng đột nhiên xuất hiện, Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt
Thủy Thiện đã thấy bồn chồn bất an, bản năng động vật khiến cho cả hai cảm
nhận được uy hiếp của Bát Sí Tử Mãng. Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện
tuy cũng có thể tính là kỳ vật, nhưng so với thứ hung vật thượng cổ như Bát Sí
Tử Mãng lại rõ ràng là đẳng cấp vẫn còn kém xa. Cả hai tuy đã tu hành vạn năm,
nhưng đối với Bát Sí Tử Mãng vừa mới trưởng thành vẫn tồn tại sợ hãi y như cũ.

Mắt thấy Bát Sí Tử Mãng nhắm thẳng nội đan của mình phi đến, cả hai càng liên
tục dụng lực muốn thu hồi cho được nội đan đang lơ lửng giữa không gian. Nhưng
nội đan phun ra dễ dàng, muốn thu hồi lại cần hao tốn khí lực không ít. Lúc
này, Bát Sí Tử Mãng lại càng lúc càng gần đến.

Sau khi công kích đều rơi vào khoảng không, mọi người đều bay theo hướng Bát
Sí Tử Mãng, tốc độ bay đến rõ ràng là nhanh hết sức. Nhìn thì có vẻ người
trong hai phe Đạo Ma sẽ đến khu vực có hai viên nội đan trước Bát Sí Tử Mãng.

Chần chừ một chút, nhân mã hai phe liền phân biệt hướng về Huyền Dương Cáp Mô
và Âm Liệt Thủy Thiện phát ra công kích, tình huống xem ra tựa hồ cũng có ý
muốn đoạt lấy nội đan.

Hai con thu hồi nội đan vốn đã thong thả, lại bị mọi người cùng công kích cản
trở, lại càng chậm như sên bò. Hai viên nội đan liên tục rung động giữa không
trung, nhưng di động lại không lớn. Thấy biến hóa như vậy, người của cả hai
phe đều vui mừng, không còn công kích nữa, quay ngược về phía nội đan.

Nhưng vào lúc đó, Bát Sí Tử Mãng ở phía sau cuối cùng cũng đã đến kịp, cái
miệng mãng xà mở rộng, một luồng khói đen già thiên tế nhật cùng với mùi tanh
hôi xộc vào mũi phóng thẳng đến mấy người xông đến trước.

Mau lùi lại ! khói đen đó không được hít vào một chút nào cả !

Mấy người ở phía sau vội vã hô to.

Mấy người đang xông đến trước cũng rất có kiến thức, nội đan dĩ nhiên là quý
giá, nhưng cũng cần phải có cái mạng thì mới hưởng được. Từ trước khi mấy
người kia mở miệng hô lên, những người này đã lập tức lùi lại.

Khói đen đầy trời khiến cho khu vực rộng mấy trượng hoàn toàn bị bao trùm.

Đúng lúc này, tai mọi người nghe rõ hai tiếng rên rỉ. Giây lát sau, đợi đến
khi khói đen tản đi hết, hai viên nội đan màu đỏ trắng vốn lơ lửng giữa hư
không cũng đã không còn thấy tung tích.

Không còn được nội đan duy trì, quang mang trên thân thể hai con vật Huyền
Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện cũng dần dần ảm đạm, suy yếu đi rất nhiều.
Hai tiếng rên rỉ kỳ quái chính là do hai con vật phát ra, còn Bát Sí Tử Mãng ở
xa xa đã nhanh chóng hóa thành một điểm đen.

Súc sanh giỏi thật ! Mọi tiện nghi đều bị nó cướp hết. Hải Ba các ngươi ở lại
đây xử lý thân thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện, vi sư đuổi
theo Bát Sí Tử Mãng !

Mai Thiên Lý quay lại nói với mấy người đứng bên cạnh Đinh Hạo. Nói xong, vội
vội vàng vàng phóng theo hướng Bát Sí Tử Mãng biến mất. Nhưng mấy người trong
Đạo Môn cũng không chịu thua kém, từ trước khi Mai Thiên Lý nói dứt lời đã
xuất phát đi trước.

Kỳ hoa dị quả, hai viên nội đan của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện,
Bát Sí Tử Mãng vừa mới vào kỳ trưởng thành, cho dù là tu chân giả nào đi nữa,
vào lúc này sợ là đều sẽ không thể chống lại sức dụ hoặc lớn như vậy !

Mấy luồng thân ảnh như lưu tinh hoa phá không gian, đột nhiên biến mất !

Lúc này, Đinh Hạo tuy vẻ mặt không chút biến đổi, nhưng trong lòng lại tràn
ngập cuồng hỉ. Kỳ hoa dị quả, hai viên nội đan của Huyền Dương Cáp Mô và Âm
Liệt Thủy Thiện đều đã thành vật trong tay, làm sao có thể không cao hứng
được. Trong Di Thiên đầm, nếu Bát Sí Tử Mãng thực sự muốn trốn tránh, căn bản
là không kẻ nào có khả năng tìm ra được nó. Tại cái đầm lầy rộng lớn cùng với
dị vật hoành hành này, Bát Sí Tử Mãng hoàn toàn giống như rồng về biển rộng.
Nếu như vừa rồi không phải Đinh Hạo thông qua tâm thần ra lệnh, Bát Sí Tử Mãng
lấy được nội đan rồi chỉ cần chui vào trong đầm lầy bên dưới thì sợ cả cái
bóng của nó những người này cũng không tìm thấy được !

Mắt thấy những người trong sư môn đều đã rời đi, vài đệ tử cả Ma lẫn Đạo còn
lưu lại đây đều tham lam nhìn vào thân thể của hai con dị vật đã mất đi nội
đan.

Khi hai con vật vừa mới di động, muốn trốn vào đầm lầy, hầu như là hành động
cùng một lúc, đệ tử hai phe Ma Đạo như chuồn chuồn đạp nước lướt thẳng về phía
hai con vật. Trong khi bay đến, các loại pháp khí đều được cầm sẵn trong tay.

Không còn nội đan duy trì, tu vi Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện yếu
đi thê thảm. Khi trông thấy những biến hóa đó, cả hai đều không dám dây dưa
nữa, nhanh chóng chạy trốn về phía đầm lầy, những chiêu tấn công Liệt Viêm và
Băng Tiễn như phong ba bão táp đều không thấy xuất hiện !

Đúng là thừa dịp nguy cơ của người mà lấy mạng sống của người !

Nhưng nếu như hai con vật không mất đi nội đan chống đỡ, mấy người kia cũng
không dám gan to mật lớn công kích thẳng thắn như vậy. Nhưng lạc đà gầy chết
vẫn to hơn ngựa, nói thế nào đi nữa thì hai con vật cũng đã tu hành vạn năm,
tuy là nội đan không còn trong người, nhưng toàn bộ thân thể của chúng tự
nhiên có dụ hoặc rất lớn đối với những người tu chân. Nếu để hai con vật trốn
được xuống đầm lầy, phương viên của Di Thiên đầm cả vạn dặm, cho dù có bản
lĩnh bằng trời cũng không tìm thấy được.

Vì thế đệ tử mỗi phe đều chăm chăm xuất thủ công kích vào một con vật, ngăn
trở hai con vật này chạy thoát.

Lúc này, Đinh Hạo lửng thững đi từng bước giống như đang tản bộ, chầm chậm
hướng về phía mấy người đi tới. Mọi người mắt thấy Đinh Hạo đi đến, nhưng đều
không thèm để ý trong lòng, tu vi chỉ Dung Hợp kỳ lúc này vốn không có tác
dụng gì. Mọi người không một chút để ý, cứ tự nhiên tập trung tinh thần tấn
công hai con vật Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện đang bỏ chạy.

Hai con vật thấy đường lui đã bị phong tỏa, thú tính mạnh mẽ nổi lên, bất ngờ
từ trong miệng phun ra liệt viêm và băng tiễn, nhưng quang mang đã yếu đi
trông thấy cho thấy chúng không còn được nội đan duy trì. Công kích của hai
con vật đã không tạo thành được uy hiếp, kiếm khí của mấy người chỉ rung lên
một cái đã đánh tan liệt viêm và băng tiễn trong không trung !

Hai âm thanh gào thét vang lên, Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện đã bị
đệ tử hai phe Đạo Ma chém chết ngay tại chỗ. Đúng là ăn cắp gà không được mà
còn bị mất nắm thóc, hai con vật chẳng những không thể đoạt được kỳ hoa dị
quả, mà còn trước thì mất đi nội đan, sau đó mất cả tính mạng. Quả là đen đủi
tới cực điểm !

Nhưng vào lúc này, giữa chỗ ấy lại bắt đầu có biến hóa, một luồng tử khí mùi
tanh hôi từ trong tay một tên đệ tử tên Hải Ba cuồn cuồn tuôn thẳng đến mấy
người trong Đạo Môn.

Ha Ha ha, Vương Hải Ba ! Đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy mà. Tử Khí Ma Yên ở
mức Tâm Động trung kỳ đối với bọn ta làm sao có tác dụng được ? Chỉ có thể để
làm dáng làm vẻ mà thôi !

Một nam tử áo trắng của Đạo Môn cười châm biếm. Nói xong, bất ngờ phất tay một
cái đã tụ ngay thành một cơn lốc, chỉ chớp mắt đã thổi tan Ma Yên đang đến
gần.

Đúng vào lúc này, một nam đệ tử khác của Ma Môn đột nhiên xuất hiện ngay tại
khu vực Ma Yên vừa tiêu tan, người này hừ lạnh một tiếng, một luồng cương khí
màu xanh lục theo quyền phát ra, khí thế kinh người.

Đệ tử Đạo Môn kia vốn đang đắc ý lập tức biến sắc, thân thể mạnh mẽ xoay một
vòng tránh khỏi một quyền cương mãnh này. Người vừa vung quyền vẻ mặt mừng rỡ,
thế quyền lập tức biến đổi, cương khí lại như chớp xuất ra !

Lúc này, đệ tử Đạo Môn kia thế xoay đã hết, vẻ mặt biến đổi, mắt thì nhìn thấy
rõ ràng nhưng không cách nào tránh được. Đột nhiên một quang tráo từ trên
không trung hạ xuống vây hoàn toàn người này vào trong. Một tiếng “Ầm !” vang
lên, quyền vừa mới đánh vào quang tráo liền tiêu tan không còn, mà quang tráo
lại không hề rung động chút nào !

Đệ tử Đạo Môn đang kinh hoảng chợt thấy quang tráo bao quanh người, vẻ mắt
kinh hoàng lập tức bình tĩnh lại, quay lại vòng tay với một người nữ mặc áo
xanh cách hắn khoảng năm trượng về phía sau, cất tiếng:

Đa tạ Huyền Thiên Lưu Ly tráo của Lưu sư tỷ đã cứu giúp, nếu không thật sự đã
bị thương vĩnh viễn trong tay của tiểu nhân bỉ ổi đó rồi !

Nữ nhân áo xanh đưa tay lên một cái, Huyền Thiên Lưu Ly Tráo đó đã trở về
trong tay, nàng nhẹ giọng cười một tiếng rồi nói:

Tương sư đệ khách khí rồi ! Đó là chuyện Vũ Đình nên làm mà thôi !

Đinh Hạo đứng xa xa nhìn lại, tất cả mọi chuyện hắn đều nhìn rõ. Trong năm
người, nữ nhân xinh đẹp tên gọi Lưu Vũ Đình có tu vi cao nhất, có lẽ đã tới
Tâm Động hậu kỳ, bốn người còn lại đều ở mức Tâm Động trung kỳ mà thôi. Nhưng
nếu nói về thực lực, chiếm ưu thế tịnh không phải là Ma Môn nhân số đông hơn
ba phần, mà ngược lại lại là Đạo Môn có một người Tâm Động hậu kỳ chiếm ưu thế
so với phe Ma Môn một bậc. Vừa rồi mấy người Ma Môn hao hết tâm tư lừa gạt
được đệ tử họ tương kia, nhưng đến lúc quan trọng lại bị Lưu Vũ Đình cứu lấy
khiến âm mưu đánh lén bị thất bại trong gang tấc !

Qua một hơi nghỉ ngơi, hai người trong Đạo Môn cũng không nói nhảm nhiều, cùng
nhau xuất chiêu nhắm thẳng ba người trong Ma Môn đánh tới. Mắt thấy biến hóa
như vậy, ba đệ tử Ma Môn sắc mặt biến hẳn. Trong mấy người thì Vưu Vĩnh Minh
và nam đệ tử tên Hải Ba nghênh đón Lưu Vũ Đình, còn nữ đệ tử Ma Môn đã từng
trả lời Đinh Hạo lại đối phó với đệ tử họ Tương của Đạo Môn.

Cuộc chiến đấu khốc liệt lại bắt đầu. Lưu Vũ Đình bản thân đã cao thâm hơn mấy
người một bậc, lại có Huyền Thiên Lưu Ly Tráo phòng thân, nên một mình đối
địch hai người nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, ngược lại càng đấu càng
hăng. Bọn hai người Vưu Vĩnh Minh liên tục công kích đều bị Lưu Ly Tráo của
người nữ này ngăn trở bên ngoài, căn bản thật không thể đụng được đến nữ nhân
này.

Mà nữ nhân Ma Môn bên kia cũng bị người họ Tương bức phải thối lui liên tục,
thấy rõ cũng chỉ có thể duy trì không lâu được nữa.

Mấy người tự đánh với nhau, căn bản không ai để mắt đến Đinh Hạo. Nghĩ thời
gian cũng đã không sai biệt lắm, Bát Sí Tử Mãng đã bỏ rơi những người đuổi
theo, bây giờ mọi người hẳn là đang trên đường quay về đây !

Đệ tử Đạo Môn các ngươi đã quá xem thường người khác, ta đứng ở đây đã hơn nửa
ngày mà không một người kêu tới một tiếng, thật là không cho tại hạ một chút
sĩ diện nào cả !

Đinh Hạo cười một tiếng dài nói, rồi bước nhanh đến phía mấy người đang chiến
đấu với nhau !

Tai nghe thấy lời Đinh Hạo như vậy, mọi người lại vẫn không để ý, tu vi cỡ
Dung Hợp kỳ có thể làm gì được chứ. Chỉ có nữ đệ tử Ma Môn hừ lạnh một tiếng.
Đinh Hạo nghe thấy được, cười dài một tiếng nói:

Sư tỷ đừng vội, tiểu đệ đến để đền đáp ân tình vừa rồi sư tỷ giải nghĩa cho !

Nói rồi đi thẳng đến chỗ hai người đang đấu, một luồng Kiếm Mang màu đen mờ
nhạt vô cùng phát ra theo Nghịch Thiên Ma Kiếm nhắm thẳng đến đệ tử Đạo Môn họ
Tương đánh đến !

Người này vừa thấy Kiếm Mang, mặt lộ vẻ khinh bỉ, cười trào lộng nói:

Nếu ngươi đã thật muốn chết thì cũng không trách được ta. Sư phụ ta nói một
điểm cũng không sai, não của ngươi hẳn nhiên bị bệnh thật rồi, khó trách chỉ
với tu vi Dung Hợp kỳ lại đơn độc đi vào Di Thiên đầm !

Người này vừa nói vừa giao đấu với nữ nhân Ma Môn mà vẫn không hề rơi xuống hạ
phong. Hắn thấy Kiếm Mang nhàn nhạt của Đinh Hạo đánh đến thân thể, giọng tàn
nhẫn nói:

Ha ha ha, ngươi có thể sống đến ngày hôm nay đã có thể tính là kỳ tích rồi,
đạo gia hôm nay sẽ tiễn người lên đường !

Một luồng lệ khí màu xám tro theo cánh tay rung lên phát ra, gào thét nhằm
thẳng vào Kiếm Mang của Đinh Hạo đánh tới. Nữ nhân Ma Môn đang giao đấu vẻ mặt
bất nhẫn, nhưng chính mình còn không thoát được, chỉ có thể đưa mắt nhìn người
đó làm như thế.

Nét cười quỷ dị xuất hiện ở khóe miệng của Đinh Hạo, Kiếm Mang vốn nhàn nhạt
đột nhiên ma khí tăng mạnh, xuyên qua lớp lệ khí màu xám tro kẻ kia phát ra,
một chút cũng không dừng lại, ma khí bài sơn đảo rít gào mà đến trực tiếp phủ
kín người kẻ đó !

Ma khí đi qua, thân thể người đó đã thành một đống thịt bùng nhùng, máu thịt
bay loạn khắp nơi !

Mấy người còn lại quên cả việc đánh nhau, hoảng sợ nhìn Đinh Hạo đang cầm kiếm
trong tay, toàn thân ma khí ngập trời !


Vô Cực Ma Đạo - Chương #58