Người đăng: MrTiep
Cười xong, Đinh Hạo nghiêm mặt nói:
Đợi sau khi thăm sư phụ rồi, ta tính rời khỏi tông môn đi tìm Huyết Ma Liệt
Sơn, kéo hắn gia nhập tông môn ta, đợi lần tới quay về tông sẽ định lại đại
cục, nắm vững Vô Cực Ma Tông trong tay chúng ta. Có Liệt Sơn tọa trấn Vô Cực
Ma Tông, ta xem thử coi Hắc Ma Tông có còn dám càn rỡ với tông môn ta nữa
không, đến lúc đó thù mới hận cũ sẽ cùng đem ra tính toán rõ ràng một lượt !
Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra rồi, Hồ Thạc vẻ mặt phấn chấn, giây lát sau
mới nói được:
Sư đệ lần này xuống núi có nắm chắc trong thời gian ngắn mang Liệt Sơn về
không ? Đừng kéo dài đến mười năm tám năm. Bởi vì sư đệ qua lần Hồn Luyện Tông
hội này đã có danh tiếng rất lớn, chắc chắn đã đắc tội với không ít người. Nếu
đệ về quá trễ, sợ rằng tông môn chúng ta sẽ gặp phải nguy cơ trí mạng mất !
Nghĩ một lúc lâu, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Sư huynh quả nhiên suy nghĩ chu toàn ! Bất quá chuyện này đệ đã có kế sách
trong lòng. Trước khi xuống núi lần này, đệ sẽ đến Luyện Ngục Ma Tông tìm kiếm
Phùng Tinh Nhiên nói rõ mọi chuyện, nhờ nàng ta chiếu cố cho tông môn chúng
ta. Nếu tông môn chúng ta gặp phải chuyện gì không giải quyết được, huynh có
thể đến Luyện Ngục Ma Tông tìm nàng, nàng nhất định sẽ có biện pháp giúp đỡ
tông môn chúng ta vượt qua khó khăn, đợi đến khi đệ về núi sẽ tính toán tất cả
một lượt !
Gật gật đầu, Hồ Thạc nói:
Như vậy là vạn vô nhất thất rồi. Sư đệ cứ yên tâm rời đi, ta nhất định sẽ
phòng thủ thật tốt tông môn trong thời gian này, lại có thêm Phùng tiểu thư
giúp đỡ chiếu cố, hẳn là sẽ không có chuyện gì quá lớn. Đợi khi sư đệ quay về,
đến lúc đó mới là lúc chúng ta đại triển thủ cước !
Thấy Hồ Thạc nói như thế, Đinh Hạo không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm. Tuy
hắn chưa từng thấy qua thủ đoạn của người này, nhưng qua lời ăn tiếng nói cũng
đủ biết người này phi thường, liền lưu lại vật phẩm tu luyện rồi cáo từ rời
đi.
Đi thẳng đến nơi ở của sư phụ Trần Lĩnh, vừa thấy huyễn trận ở cửa, Đinh Hạo
liền biết Trần Lĩnh đang ở trong phòng, cất giọng nói:
Đồ nhi Đinh Hạo đặc biệt đến bái kiến !
Lời vừa dứt, huyễn trận trước cửa đã lập tức biến mất không thấy.
Tiểu tử thối, lâu nay ngươi chạy đi chơi ở chỗ nào ? Sao giờ mới đến bái kiến
vi sư ?
Giọng nói Trần Lĩnh từ trong phòng phát ra.
Đinh Hạo vừa mới tiến vào trong phòng, huyễn trận sau lưng lại tự động xuất
hiện. Ngẩng đầu thấy khuôn mặt xấu xí của Trần Lĩnh, Đinh Hạo trong lòng có
chút cảm giác thân thiết, những bực bội với Trần Lĩnh lúc trước đã sớm quên
mất.
Sao đồ nhi lại thấy sư phụ bây giờ đã khác với trước kia ? Sư phụ đã đạt đến
Nguyên Anh hậu kỳ rồi phải không ?
Đinh Hạo phán đoán.
Nghe thấy câu này, Trần Lĩnh cười lên một tiếng nói:
Nhãn quang của tiểu tử ngươi thật sự không tầm thường. Không sai, vi sư hiện
tại tu vi đã tiến đến Nguyên Anh hậu kỳ, đều là nhờ công pháp tu luyện và tinh
thạch mà hảo đồ nhi ngươi tặng cho. Bất quá tiến bộ của vi sư làm sao so được
với hảo đồ nhi ngươi chứ !
Nói rồi hai người đều cất tiếng cười to, Đinh Hạo nói:
Ha ha ha, giữa sư đồ chúng ta vốn không cần phân biệt lẫn nhau, đồ nhi có đồ
tốt đương nhiên biết phải hiếu kính sư phụ trước tiên !
Bớt cái kiểu đó đi cho ta, thời gian qua ngươi lại chạy đi đâu ? Lúc ở Luyện
Ngục Ma Tông ngươi vô thanh vô tức bỏ đi, khiến bọn ta một đám nhàn rỗi ở lại,
ngươi thật sự là quý nhân luôn luôn bận bịu a !
Trần Lĩnh cười mắng.
Sư phụ quá lời rồi ! Không phải Đinh Hạo muốn bẩm báo với sư phụ, chỉ là
chuyện này còn có ẩn tình khác …
Đinh Hạo đem tất cả mọi chuyện thuật lại một lượt, cả chuyện lúc xuất quan gặp
Tông Chủ Lý Nam Thiên cũng nói ra không chút giấu giếm.
Nghe xong, Trần Lĩnh cúi đầu trầm mặc không nói.
Một lúc sau, Trần Lĩnh mới ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, trầm giọng nói:
Đồ nhi cuối cùng cũng tin tưởng vi sư, thật sự là vi sư an ủi vô cùng! Còn về
chuyện Thành Hùng, đồ nhi chỉ cần cẩn thận phòng bị. Bất kể như thế nào chúng
ta đều là người của Đoạn Hồn sơn nhất mạch, lại thêm có quan hệ với Phùng Tinh
Nhiên như vậy, chỉ cần ngươi không đi gây chuyện với hắn, hắn khẳng định cũng
không dám thẳng thắn xuất thủ hại ngươi, chỉ cần ngươi cẩn thận phòng bị người
đó ngầm hạ thủ là được !
Dừng lại một chút Trần Lĩnh giận dữ nói:
Tông Chủ Lý Nam Thiên quả nhiên hèn hạ vô sỉ, rõ ràng là đang ôm một tòa bảo
sơn, còn muốn giả bộ khốn khổ lừa lấy vật trong tay bọn ta. Hành vi như vậy
đúng là làm người ta lạnh lòng. Nếu hắn có thể đem chuyện mỏ quặng thông báo
rõ ràng, dốc toàn lực tông môn khai thác, khẳng định sẽ lấy được không ít
khoáng vật. Hành vi tự tư tự lợi như vậy tông môn làm sao còn có thể trông cậy
hắn làm chuyện gì được. Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo với mấy vị trưởng
lão, không thể để cho kẻ giả nhân giả nghĩa đó như ý được !
Lời này của Trần Lĩnh, Đinh Hạo cũng đồng cảm rất nhiều, hắn nghĩ một chút rồi
mới nói:
Đồ nhi lần này đến tìm sư phụ là muốn tính việc rời tông môn đi lại cho thêm
phần lịch duyệt một phen. Tu vi đồ nhi hiện tại tuy đã không còn yếu ớt, nhưng
kinh nghiệm còn non, huống gì biện pháp phòng bị chuyện Thành Hùng tốt nhất là
rời khỏi Đoạn Hồn sơn. Hơn nữa đồ nhi cũng đã đắc tội với không ít người trong
Hồn Luyện Tông hội, nên đồ nhi rời khỏi Vô Cực Ma Tông rồi, người khác muốn
báo thù tông môn ta cũng không có cớ nữa !
Suy nghĩ một chút, Đinh Hạo tiếp tục:
Đệ tử đời thứ ba Hồ Thạc trong Tàng Thư Phòng có quan hệ thân mật với đồ nhi,
hoàn toàn có thể tin tưởng được. Nếu như sư phụ gặp phải chuyện gì khó khăn,
có thể tìm hắn. Khi đó hắn sẽ đến Luyện Ngục Ma Tông thông báo cho Phùng Tinh
Nhiên, có lẽ có thể giúp đỡ được phần nào cho sư phụ. Đợi đồ nhi quay về núi
nhất định sẽ khiến sự phụ phải kinh hỉ một phen. Ha ha ha, đến lúc đó thầy trò
chúng ta không cần phải hạ mình uốn gối ở Luyện Ngục Ma Tông nữa !
Ồ, đồ nhi quả nhiên đã có sắp xếp. Cho dù đồ nhi có nói như thế nào vi sư đều
luôn tin tưởng. A, từ ngày đầu tiên thấy ngươi quật khởi, sư phụ liền biết
ngươi nhất định không phải là thứ ếch ở trong ao, bởi ngươi cái gì cũng lưu
lại một con đường thoái lui. Lập tức rời đi cũng tốt, vi sư chờ mong sự kinh
hỉ mà ngươi sẽ mang về !
Trần Lĩnh cười nói.
Đồ nhi nhất định không làm sư phụ người phải thất vọng!
Đinh Hạo cười nói, rồi rời khỏi tông môn bay đi.
Hai giờ sau, Đinh Hạo tự mình đến trước sơn môn của Luyện Ngục Ma Tông. Thấy
đồng tử giữ cửa đang đứng dựa tường, hắn liền đến trước mặt cung tay nói:
Đệ tử hàng thứ ba của Vô Cực Ma Tông Đinh Hạo cầu kiến Phùng Tinh Nhiên tiểu
thư của quý tông, hy vọng đạo hữu có thể nhắn giùm một tiếng !
Đồng tử vốn đang lười biếng lơ mơ, nghe thấy tiếng của Đinh Hạo liền đứng
thẳng người dậy, nghiêm mặt nói:
Thì ra là Đinh Hạo đạo hữu. A a, uy danh của Đinh Hạo đạo hữu gần đây tại hạ
nghe như sấm động bên tai ! Tiểu thư nhà ta đã sớm có dặn bảo, nếu một khi
Định đạo hữu đến, không cần bẩm báo lập tức đưa Đinh đạo hữu lên núi !
Đồng tử này cũng là người thức thời, do quan hệ của Phùng Tinh Nhiên, hắn
đương nhiên không dám càn rỡ với Đinh Hạo, so với lần trước Đinh Hạo cùng với
Tông Chủ Lý Nam Thiên lên núi đãi ngộ lại có khác biệt rất nhiều.
Lắc lắc đầu, Đinh Hạo giải thích:
Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta không định vào trong quý tông môn. Phiền đạo hữu vào
trong thông báo một tiếng, nói là Đinh Hạo đến rồi, ta ở đây chờ một lúc cũng
được !
Ồ, vậy à? Vậy cũng tốt, ta lập tức vào thông báo, Đinh đạo hữu xin chờ ở đây
một chút!
Đồng tử đó nghi hoặc một chút rồi nói, sau đó tất tả đi mất.
Một khắc sau một tiếng xé gió đã đập vào tai.
Tiểu tặc, ngươi cuối cùng cũng không cưỡng được phải đến tìm Tinh Nhiên rồi.
Hừ, ngươi thật là cao giá a, thế nhưng lại bắt bản cô nương đi ra nghênh đón
ngươi !
Còn chưa thấy người, thanh âm đã truyền đến trước rồi.
Đinh Hạo tai vừa nghe thấy giọng nói này, biết chắc là Phùng Tinh Nhiên đã bỏ
lại đồng tử đến thông báo ở phía sau mà đi tới trước, trong lòng có chút ấm
áp. Ngay cả nghe thấy lời hỏi tội của Phùng Tinh Nhiên cũng có cảm giác thoải
mái. Trong lòng hắn chấn động, lẽ nào chính mình đã có tình ý với nữ nhân này
?
Đang lúc suy nghĩ, thân hình Phùng Tinh Nhiên đã hiện ra. Nữ nhân này liếc mắt
nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có người, lập tức đổ cả thân thể mềm mại
của mình vào lòng Đinh Hạo. Đinh Hạo lúc này có tật giật mình, vội vàng đẩy
Phùng Tinh Nhiên trong lòng ra.
Hắn trầm giọng nói:
Có nơi nào yên tĩnh không, ta có chuyện muốn thương lượng với cô nương !
Thấy Đinh Hạo đẩy mình ra, Phùng Tinh Nhiên đang muốn phát hỏa, nhưng vừa nghe
thấy lời này của Đinh Hạo, cả hai tai đỏ hồng lên, cả nửa ngày sau mới ấp úng
nói:
Ngươi tìm nơi yên tĩnh để làm gì ? Không phải là lại muốn làm chuyện đó chứ ?
Như thế có phải là quá nhanh hay không ?
Nghe thấy câu này, Đinh Hạo không còn lời gì để nói. Hắn thật sự không hiểu
trong đầu nữ nhân này có cái gì nữa, vì sao bất cứ chuyện gì qua miệng nàng
cũng đều biến đổi hoàn toàn. Giây lát sau, Đinh Hạo mới khó khăn nói:
Cô nương nghĩ đến chuyện gì vậy, ta thật sự có chuyện trọng yếu đến tìm cô
nương thương lượng, cô nương đừng suy nghĩ lung tung. Mau dẫn ta tìm một nơi
yên tĩnh đi !
Lời này vừa nói, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt có chút thất vọng, cười duyên nói:
Sao không nói sớm đi, dọa người ta muốn nhảy dựng lên. Đi theo Tinh Nhiên !
Nói rồi hết sức tự nhiên ôm lấy cánh tay của Đinh Hạo, kéo hắn đi về phía bên
trái. Hương thơm thân thể thanh tân xông vào mũi khiến Đinh Hạo vừa ngửi thấy
một chút đã thấy trong lòng rung động, liền tùy ý để nàng làm như thế !