Người đăng: MrTiep
Hai người ngự kiếm bay không lâu lắm thì đã tới khu vực của Vô Cực Ma Tông,
thấp thoáng trông thấy đại môn. Đinh Hạo từ không trung hạ xuống,
đợi sau khi Phùng Tinh Nhiên đứng vững vàng, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Tiểu thư, lần đưa tiễn này Đinh Hạo cảm kích vô cùng. Chỉ là, ta phải bế quan
chữa thương, có lẽ không có thời gian chiêu đãi người, lúc này tạm biệt tại
đây được không ?
Phùng Tinh Nhiên liếc mắt dò xét Đinh Hạo một lượt, làm hắn toàn thân đều
không được tự nhiên, sau đó mới thản nhiên cười nói:
Ngươi đã đối với ta càn quấy như vậy, còn gọi Tinh Nhiên là cái gì tiểu thư
tiểu thư nữa, Đinh Lang giải thích thế nào về chuyện vừa rồi đây ? Từ nay về
sau không cho phép gọi ta như vậy nữa.
Ồ, đã vậy thì cả tên lẫn họ, cứ gọi ngươi Phùng Tinh Nhiên nhé, tốt !
Đinh Hạo lãnh đạm cười nói.
Không được, tên thì có thể gọi như vậy, họ thì bỏ đi ! Bằng không bà đây sẽ
không để ngươi yên đâu!
Phùng Tinh Nhiên tức giận nói.
Được rồi, được rồi. có thế cũng không yên. Vậy ta phiền ngươi khi trở về nói
với Tông Chủ giúp ta một tiếng, nói ta trở về tông môn rồi, cho nên việc ta
cùng với Thành Hùng đánh nhau không cần nhắc tới nữa.
Đinh Hạo nghiêm mặt nói.
Biết rồi, nam nhân bạc tình bạc nghĩa như Đinh Lang, quả thật là khiến Tinh
Nhiên lạnh lòng mà. Ngươi đối xử với ta như vậy, đến cả xưng hô cũng không
muốn sửa đổi. Bất quá bản cô nương đã nhắm trúng ngươi rồi, ngươi đừng mơ
tưởng vứt bỏ được ta. Ngươi trở lại Vô Cực Ma Tông tu luyện, chờ đến khi
thương thế tốt lên, nếu ngươi dám không đến Luyện Ngục Ma Tông tìm ta, ta nhất
định đem cả Vô Cực Ma Tông của ngươi hủy đi.
Phùng Tinh Nhiên uy hiếp nói, nói xong tiến tới ôm Đinh Hạo, hôn nhẹ lên mặt
hắn sau đó bay đi.
Mắt nhìn nàng rời đi, Đinh Hạo trong lòng cũng hỗn độn khó tả bằng lời, quan
hệ cùng nàng dây dưa không rõ. Nhớ tới tính tình nàng, hắn nhẹ giọng cười một
tiếng rồi nâng giá kiếm lên, nhằm thẳng đến hướng cái động dưới đáy hàn đàm mà
đi.
Tại Hồn Luyện Tông hội lần này Đinh Hạo thu hoạch rất lớn, chẳng những bắt
được bảo giáp phòng ngự thượng phẩm, tu vi cũng tiến thêm một bậc, đến cả kinh
nghiệm đánh nhau cũng càng thêm phong phú, quan trọng nhất là vãn hồi lại một
chút thanh thế cho Vô Cực Ma Tông đang xuống dốc.
Nghĩ đến hành vi của Thành Hùng với mình, Đinh Hạo trong lòng tức giận trào
dâng. Thành Hùng mặc dù miệng nói là chỉ giáo huấn mình một phen, nhưng ra tay
lại không lưu tình chút nào, nếu không có thực lực phi phàm của bản thân thì
sợ rằng cả một kích của hắn cũng chịu không được, người này rõ ràng là muốn
đưa mình vào chỗ chết. Hắn thực lực mạnh như vậy, lại đối với mình sinh ra sát
tâm, quả thật là tai họa. Nếu không phải bây giờ tu vi bản thân không đủ, thì
nhất định phải đem hắn ra giết đi trước !
Nghĩ đến Phùng Tinh Nhiên sau khi trở về núi khẳng định sẽ không bỏ qua cho
Thành Hùng, Đinh Hạo cảm thấy có chút hả hê, chờ đến lúc thực lực bản thân đại
tiến thì nhất định phải đem những người liên can toàn bộ giết hết.
Tại hàn đàm tĩnh được khoảng nửa năm, thương thế của Đinh Hạo rốt cục đã hồi
phục. Đó cũng là nhờ vào đan dược chữa thương mà Phùng Tinh Nhiên tặng cho,
nếu không có viên đan dược đó thì sợ là còn phải mất thêm nửa năm nữa . Nghĩ
đến đây, Đinh Hạo đối với Phùng Tinh Nhiên thật sự có chút cảm kích !
Nghĩ lại, Đinh Hạo đem bảo giáp đoạt được ở Hồn Luyện Tông hội ra, cẩn thận
quan sát một lượt, phát hiện bảo giáp này sử dụng tài liệu đều là cực phẩm,
thủ pháp của người chế tạo nó cũng rất đặc biệt, khó trách có thể luyện chế ra
thượng phẩm pháp khí.
Một lát sau, Đinh Hạo lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một khối Nhu cương
thạch. Nhu cương thạch là vật cực kỳ hiếm thấy, nhìn tưởng mềm mại nhưng thực
tế vô cùng rắn chắc, hơn nữa đối với chân khí xâm nhập còn có tác dụng chống
đở nhất định.
Vô Tiêu Ma Viêm từ trong lòng bàn tay bốc lên. Đinh Hạo mặc dù ở trong động
dưới đáy hàn đàm, nhưng Vô Tiêu Ma Viêm tựa hồ căn bản không chịu ảnh hưởng
của hàn đàm, vẫn y như hoa của Ma giới tỏa sáng rực rỡ . Đem Nhu cương thạch
để vào trong đó, trải qua ba ngày công phu Nhu cương thạch mới bị nóng chảy
thành chất lỏng. Đinh Hạo sử dụng bí pháp đem Nhu cương thạch mới vừa biến
thành chất lỏng nhập vào mặt trước của bảo giáp, luyện chế thêm 3 tháng nữa,
rốt cuộc làm công hiệu bảo giáp đề cao thêm một phần.
Trải qua luyện chế một lần nữa, bảo giáp vẫn như cũ có màu ngăm đen, chỉ là
mặt ngoài có thêm một ít hoa văn quỷ dị, khi truyền chân khí vào trong đó thì
mấy hoa văn này lại như vật còn sống, chậm rãi lưu động, vừa thấy còn tưởng
rằng trên bảo giáp che kín bởi loài ba trùng dị vật, khiến kẻ khác có cảm giác
da đầu phát tê !
Tâm thần vừa động, bảo giáp đã phủ lên toàn thân Đinh Hạo, Hắc Mang chợt lóe,
bảo giáp xuyên thấu qua quần áo bên ngoài, bao trùm lấy thân thể.
Đinh Hạo thầm than, cũng may chính mình một lần nữa tế luyện lại, nếu không,
bảo giáp kia làm sao mà có thể sử dụng tùy tâm sở dục được. Vận chân khí một
vòng, theo đó quanh thân Đinh Hạo phát lên một màn hắc quang,bao trùm toàn
thân, trái phải nhìn một lần,Đinh Hạo cảm thấy vừa lòng.
Lại nửa tháng nữa, Đinh Hạo đem mấy trận đại chiến tâm đắc gần đây tự đánh giá
lại một lượt, nhưng rốt cuộc không có cảm giác tu vi có gì tinh tiến, liền
quyết định xuất quan.
Vừa mới rời khỏi hàn đàm, đang muốn hồi tông, đột nhiên bên tai truyền đến một
tiếng xé gió, Đinh Hạo tâm thần vừa động, lập tức ẩn thân, một lát sau có một
người xuất hiện trong tầm mắt.
Người đó chính là đệ tử đời thứ hai của Vô Cực Ma Tông, lần trước tại Tông hội
của Bổn Tông đã gặp qua một lần, hình như tên là Tô Vân Phong, theo sư phụ
Tông Chủ Lý Nam Thiên, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nhìn thấy Tô Vân Phong lúc này
đang lén lén lút lút tiến lên, thỉnh thoảng ngó quanh ngó quất, tựa hồ sợ
người theo dõi.
Đinh Hạo lập tức hứng thú, dán lên trên người một đạo ẩn hình phù, sau đó đi
theo khá xa phía sau. Lúc này tu vi Đinh Hạo đã qđã không còn như xưa, sử dụng
ẩn hình phù lại càng là nghĩ sao được vậy, bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của Tô
Vân Phong vốn là không thể phát hiện được.
Một lát sau, Đinh Hạo đi theo sau hắn đến một vách núi cao chót vót, giữa vách
núi có một thông đạo hẹp, một người qua cũng khó. Nơi đây phi thường hẻo lánh,
Đinh Hạo không nghĩ ra người này sao lại đến đây, vì vậy lại càng tò mò hơn.
Sau khi xuyên qua vách núi, thế nhưng lại phát hiện ra có một động thiên khác,
mặt sau của vách núi không ngờ lại là một mỏ khoáng cỡ nhỏ, các loại công cụ
đào móc ngổn ngang khắp nơi. Lý Nam Thiên cùng mấy đệ tử đời thứ hai đang phân
loại xử lý tài liệu từ mỏ khoáng. Xa xa quan sát một lượt, Đinh Hạo phát hiện
ra mỏ này khai thác không những chỉ được trung hạ phẩm tinh thạch, mà còn có
một chút khoáng thạch cơ bản dùng để luyện khí.
Bây giờ Đinh Hạo rốt cục đã biết vì sao Lý Nam Thiên tại lần tiến cống trước
có thể tự tin như vậy, nguyên lai người này sớm đã nắm chắc, trong lòng thầm
hận người này rõ ràng có nắm chắc, thế nhưng còn đi bức bách môn nhân cùng
khổ, thật sự là vô sỉ !
Mắt thấy Lý Nam Thiên, Đinh Hạo càng cẩn trọng hơn, không dám đi gần hơn,
tránh bị hắn phát hiện.
Vân Phong, lần này làm việc có thỏa đáng không, có bị người phát hiện không ?
Lý Nam Thiên hỏi.
Bẩm sư phụ, Vân Phong đã đem tài liệu khai thác lần trước để vào trong kho,
suốt cả đường đi vẫn chưa khiến cho người khác chú ý.
Tô Vân Phong khom người nói.
A, cũng được, đợi đợt tài liệu này khai thác xong, các ngươi có thể đem một ít
hạ phẩm tinh thạch phát cho các cấp đệ tử, từ nay về sau mạch của chúng ta
trong tông khẳng định một đường cường thịnh lên. Hừ, đến lúc đó xem bốn vị
trưởng lão kia còn ai dám không phục tùng ta.
Lý Nam Thiên lạnh nhạt nói.
Đương nhiên, sư phụ hùng tài đại lược, mấy vị trưởng lão không biết tốt xấu
kia chắc chắn sẽ phải phủ phục dưới chân sư phụ. Chỉ là nơi này gần sát Thị
Hồn Tông, quáng trận tuy là bọn ta phát hiện trước, nhưng chúng ta hay ra vào
ở chỗ này, thời gian lâu khó tránh khỏi bị Thị Hồn Tông phát hiện, đến lúc đó
bằng vào thực lực tông phái ta khẳng định là tranh đoạt không lại với Thị Hồn
Tông !
Tô Vân Phong vẻ mặt đau khổ nói.
Ai ! sư phụ cũng biết thế nên mới cho các ngươi gia tăng thời gian khai thác,
chỉ cần khoáng vật tiến vào trong kho của phái ta, sẽ không sợ tông phái khác
đòi trở lại, có thể khai thác bao nhiêu tính bấy nhiêu đi !
Lý Nam Thiên khẽ thở dài.
Nói xong, thầy trò mấy người không nói gì nữa, thở dài rồi tiếp tục đào móc
quáng vật tài liệu !
Đinh Hạo thấy cái gì cần biết cũng đều đã biết rồi, không nên ở lâu, lại cẩn
thận quan sát một chút bốn phía rồi liền vô thanh vô tức rời đi. Trong lòng
thầm nghĩ, mỏ khoáng vật này sớm muộn gì cũng là vật của Đinh Hạo ta, cư để
cho ngươi lăn qua lăn lại trước ột hồi đi !
Một lúc sau, thân hình Đinh Hạo đã xuất hiện ở Vô Cực Ma Tông !
Mấy đệ tử đời thứ hai, thứ ba không bế quan vừa trông thấy Đinh Hạo đều tự
thân đến chúc mừng. Vài người nhìn về phía Đinh Hạo ánh mắt vô cùng kỳ lạ, tự
hồ như là tông môn cứu thế chủ, Đinh Hạo vẫn khiêm tốn khách khí ứng phó,
không lộ chút tự đắc, một lát sau thấy có chút phiền toái, liền cáo từ mà đi.
Đinh Hạo vừa mới xuất hiện tại Tàng Thư Phòng, Hồ Thạc đã lập tức nói:
Sư đệ quả nhiên không phải người tầm thường, mặc dù sớm biết ngươi có thể đại
xuất danh tiếng, nhưng không ai ngờ tới sẽ có thành tích như thế, thật sự là
khiến chí khí Vô Cực Ma Tông chúng ta đại trướng a !
Đinh Hạo mắt hổ vừa đảo qua đã biết Hồ Thạc tu vi lại có tinh tiến, mặc dù
không thần tốc như mình, nhưng đem so với đồng bối không thể nghi ngờ gì cũng
là tiến triển cực nhanh. Đinh Hạo khách khí với hắn một lúc, nghĩ người này tu
luyện Vô Cực Ma Công, sinh tử hoàn toàn nắm giữ trong tay mình, hơn nữa quan
sát hồi lâu cũng biết Hồ Thạc là người có thể tin, liền đem việc ở Hồn Luyện
Tông hội kể rõ một phen.
Nghe Đinh Hạo tự thuật xong, Hồ Thạc trầm mặc một lát nói:
Theo lời sự đệ nói, nếu sư đệ có thể xử lý thỏa đáng việc Phùng Tinh Nhiên,
đối với sự phát triển của sư đệ có rất nhiều lợi ích, sư đệ cũng có thể dùng
thời gian ngắn nhất nắm giữ Vô Cực Ma Tông, vì sao sư đệ … ?
Ta không muốn mượn cảm tình nữ nhân làm đường đi, đối với ta, quan trọng nhất
chính là quá trình phấn khích tranh đấu, mà không phải kết quả cuối cùng. Đúng
là nếu như có thể lợi dụng tốt Phùng Tinh Nhiên, xác có thể làm gia tốc quá
trình, nhưng không hợp với nguyên ý của ta. Hắc hắc, huống chi ta sớm đã có
tính toán!
Đinh Hạo nghiêm mặt nói.
Hồ thạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Đinh Hạo ánh mắt chân thành bội
phục, một lát sau nghi hoặc nói:
Chẳng biết sư đệ có lương sách gì ?
Phái ta sở dĩ xuống dốc, thiếu nhất đúng là cao thủ, nếu có cao thủ bậc nhất
tọa trấn phái ta, lúc đó dám chắc không ai dám coi thường phái ta nữa !
Đinh Hạo âm thanh lạnh lùng nói.
Ồ, sư đệ có thể tìm được dạng cao thủ gì gia nhập phái ta, nếu thật có thể như
thế đương nhiên tốt nhất rồi !
Hồ Thạc hỏi.
Huyết Ma Liệt Sơn có đủ phân lượng không ?
Đinh Hạo cười nói.
Hồ Thạc lập tức biến sắc, một lát sau vẻ mặt lại thành mừng như điên, kinh hô:
Sư đệ có thực nắm chắc mời được Huyết Ma Liệt Sơn đến?
Đều tu luyện Vô Cực Ma Công, không còn do hắn làm chủ được nữa !
Đinh Hạo cười to nói.
Hồ Thạc thần sắc sững sờ, rồi cũng lập tức ngửa mặt cuồng tiếu !