Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Đinh Hạo có cảm giác như rơi vào miệng hổ, nghi
hoặc nhìn Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo cười nói:
- Tiểu thư đây là có ý gì vậy ? Chẳng lẽ ép hôn không được, lại định gạo nấu
thành cơm sao !
Đinh Hạo vừa nói ra lời này, Phùng Tinh Nhiên vốn đã không tự nhiên lại càng
xấu hổ, hung hãn trừng mắt lườm Đinh Hạo một cái, xấu hổ nói:
- Ai thèm cái gì "nấu thành cơm" với ngươi, bản tiểu thư chỉ là muốn đưa vật
đã đáp ứng thưởng cho ngươi thôi !
Nói xong lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra ba viên cầu màu lam lớn đưa cho Đinh
Hạo. Đinh Hạo ban đầu vốn không thèm để ý, nhưng khi cầm viên cầu trong tay
quan sát cẩn thận một lượt thì biến sắc hỏi:
- Cái này có phải là Huyền Sát Âm Lôi không ?
- Ồ ? Không ngờ được là kiến thức thức của nguơi cũng không tầm thường !
Phùng Tinh Nhiên kinh ngạc nói, sau đó ngừng lại một chút rồi mới giải thích:
- Đây chính là Huyền Sát Âm Lôi. Ta đem việc Huyết Ma lần trước nói hết với
cha ta, cha ta liền vào bảo tàng của Luyện Ngục Ma Tông chúng ta lấy ra tám
viên Huyền sát Âm Lôi đưa cho ta dùng để phòng thân.
Đinh Hạo biết Huyền Sát Âm Lôi này là một trong những pháp bảo ác độc nhất của
Ma môn, phương pháp luyện chế rất ít người biết mà uy lực lại cực kỳ kinh
người. Sau khi dùng tâm thần tương thông với Huyền Sát Âm Lôi rồi phát ra, có
thể sinh ra một vụ nổ kinh thiên động địa, phạm vi có thể bao trùm mười
trượng, bị nó đánh trúng lập tức hôi phi yên diệt*.
Huyền Sát Âm Lôi tại Tu chân giới cực kỳ nổi danh, nhưng nguyên nhân là nó quá
tàn độc, phương pháp luyện chế cực kỳ khó khăn cho nên những người biết đến
Huyền Sát Âm Lôi bình thường đều là các lão tiền bối tu chân, hơn nữa dùng một
viên là ít đi một viên nên hơn chục năm gần đây chưa từng thấy nó xuất hiện
tại Tu chân giới. Đinh Hạo còn tưởng rằng không còn ai có Huyền Sát âm lôi
nữa, không nghĩ tới Luyện Ngục Ma tông quả nhiên còn có vài viên.
Xem ra Phùng Ngạo Thiên quả nhiên đối với đứa con gái này này phi thường yêu
quý mới đưa cho vật phẩm trân quý này để phòng thân.
- Hắc hắc, đã là hảo ý của tiểu thư, Đinh Hạo từ chối lại thành bất kính !
Mắt nhìn thấy bảo vật, Đinh Hạo làm sao có thể khách khí, lời cảm tạ chưa nói
hết đã cầm lấy ba viên Huyền Sát Âm Lôi rồi.
Phùng Tinh Nhiên cũng chẳng để ý, chỉ có vẻ rất thú vị nhìn Đinh Hạo cất Huyền
Sát Âm Lôi đi, sau đó mới cười nói:
- Huyền Sát Âm Lôi là bảo vật quý, cha ta tổng cộng cho ta tám viên, bản cô
nương tặng cho ngươi ba viên, ý tứ rất nhiều, ngươi phải báo đáp ta thế nào
đây ?
- Hắc hắc, cái gì mà báo đáp với không báo đáp, là ngươi nguyện ý cho ta, ta
lại không phải là xin của ngươi, huống chi đây cũng coi như là phần thưởng của
ta, đổi lại nếu kẻ khác đứng thứ nhất không phải cũng đưa cho hắn sao ?
Đinh Hạo cười gian xảo.
- Thúi lắm, ngươi cho rằng ai ta cũng cho bảo vật này hả ! Ngươi và người
khác giống nhau làm sao được. Huống hồ ta sớm biết ngươi nhất định sẽ đứng thứ
nhất. Tiểu tặc ngươi gian trá như vậy, thực lực lại cũng không kém, cả Huyết
Ma Liệt Sơn cũng chẳng làm gì được ngươi, huống chi là cái tông hội nhỏ bé này
!
Phùng TInh Nhiên cãi lại.
- Sư muội, ai ở trong phòng muội vậy ?
Đúng lúc Đinh Hạo đang định trả lời thì ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm
thấp của nam nhân.
- Ồ, là Thành sư huynh sao ? Là ta đáp ứng cấp tặng phẩm cho người đứng nhất
Hồn Luyện tông hội, bây giờ đang thực hiện mà thôi!
Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Phùng Tinh nhiên hơi đổi.
- Có phải Đinh Hạo đạo hữu Vô cực Ma Tông không ? Đạo hữu có thể ra ngoài một
chút được không ? Thành Hùng có việc muốn thỉnh giáo!
Nam tử tự xưng là Thành Hùng ở bên ngoài nói giọng vẫn như bình thường, nhưng
Đinh Hạo lại có thể nghe ra một cỗ nộ khí bị cố đè nén xuống, tự nghĩ mình và
người này không có liên quan gì, tại sao hắn lại tức giận vậy ? Đinh Hạo nghi
hoặc thầm nghĩ.
- Thành Hùng là anh ruột của Thành Giao, người đứng đầu Hồn Luyện tông hội
lần trước, bây giờ đã tu luyện đến Nguyên anh hậu kỳ, ông nội hắn Thành Hoàng
là đệ nhất hộ pháp trưởng lão của Luyện Ngục Ma tông, tu vi so với cha ta chỉ
kém hơn nửa bậc!
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên thấp giọng giải thích.
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo liền biết phiền toái đã đến rồi, khi đi ra khỏi
cửa phòng Phùng Tinh Nhiên thì tay đã cầm pháp khí chuẩn bị sẵn sàng.
Một thanh niên cao lớn chắp tay đứng ngoài cửa, mặc đạo bào màu đen, lưng ong
tay vượn. Thấy Đinh Hạo rời khỏi phòng thì đôi lông mày rậm của Thành Hùng
chau lại, nói:
- Người trong Ma môn chúng ta tuy vốn không để ý phép tắc, nhưng sư muội đưa
nam tử lạ vào khuê phòng thì cũng có chút không ổn. Ồ ! Ngươi là Đinh Hạo, đệ
đệ ta đúng là bị thương trong tay ngươi ?
Câu sau của Thành Hùng đã mang theo một tia nộ khí.
- Không sai, Hồn Luyện tông hội vốn không có quy định hạn chế gì, huống hồ là
đệ đệ ngươi ra tay đánh lén ta trước, ta ra tay cũng chẳng sai gì, chẳng lẽ ta
để mặc cho hắn chém giết ?
Mắt thấy người này không hỏi trắng đen xanh đỏ gì đã như vậy, Đinh Hạo cũng
lạnh lùng nói.
- Trước khi vào Hồn Luyện tông hội, ta đã nói với bọn họ là đừng gây khó dễ
gì cho Đinh Hạo. Thành Giao hắn lại không biết tốt xấu như vậy, còn có thể oán
được ai nữa. Cứ tự cho mình thực lực mạnh mẽ, bây giờ bị thương dưới tay người
khác lại phàn nàn, thật đáng đời !
Phùng Tinh Nhiên thấy Thành Hùng hỏi tội Đinh Hạo, liền đứng ra.
Lúc Đinh Hạo vừa phản bác lại, khuôn mặt Thành Hùng tuy có vẻ bất thiện, nhưng
không hiện ra nhiều lắm. Nhưng lời nói của Phùng Tinh Nhiên rõ ràng là che chở
cho một phe, hắn lập tức nhìn Đinh Hạo với đôi mắt đầy sát khí.
Mặc dù chợt loé rồi biến mất nhưng không thoát khỏi mắt Đinh Hạo vốn vẫn quan
sát kĩ người này. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, rồi đột nhiên bừng tỉnh, xem
ra hắn tới đây vì chuyện của đệ đệ có lẽ chỉ là cái cớ mà thôi, lý do chính là
dò xét Phùng Tinh Nhiên, trong lòng càng khẳng định người này chắc chắn là ái
mộ Phùng Tinh Nhiên, mượn chuyện của đệ đệ đến đây sinh sự. Cùng với đó, lời
nói vừa nãy của Phùng Tinh Nhiên lại thành khéo quá hoá vụng, vốn người này
chỉ là thử một chút, lúc này đã khẳng định giữa hai người có quan hệ, trong
lòng thầm than Phùng Tinh Nhiên quả nhiên là tai tinh, chỉ cần ở cùng hắn một
chỗ là lập tức có chuyện xấu tới cửa.
- Hắc hắc, mặc kệ ai đúng ai sai, nhưng Thành Giao là đệ đệ của ta, mà ngươi
cũng không đúng, cho nên đừng trách ta ra tay giáo huấn !
Thành Hùng mắt thấy Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo ánh mắt khác lạ, đuơng
nhiên không tin giữa hai người không có chuyện gì.
Lời nói vừa hết, một đạo hồng quang phá không xuất ra, như mặt trời giữa trưa
tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến mắt Đinh Hạo vừa mới thích nghi với hào quang
xong thì kiếm quang đã đến trước mắt rồi !
Không hổ là cao thủ Nguyên Anh kỳ, thực lực quả nhiên bất phàm, cũng may là
Đinh Hạo sớm có phòng bị, hơn nữa Thành Hùng vốn coi thường Đinh Hạo, vẫn chưa
sử dụng toàn lực, trước khi đạo kiếm quang đến người Đinh Hạo đột nhiên lùi
lại, Nghịch Thiên Ma kiếm đã nằm trong tay, một đạo hắc mang chém ra. "Ầm !"
một tiếng, thân hình Đinh Hạo lui về phía sau, một lát sau bụi bặm tan hết,
Đinh Hạo cũng không bị thương, chỉ là thở hổn hển vài cái.
- Hay ! Không ngờ là Đinh huynh lại có thực lực đến mức này, đệ đệ ta bị
thương dưới tay người quả nhiên không sai. Là ta quá coi thường thực lực Đinh
huynh, bất quá sau đây sẽ không thế nữa !
Thành Hùng thấy Đinh Hạo vẫn chưa bị thương, xuất ngôn tán thưởng, cũng có
chút phong phạm đại gia.
Vừa nãy người này đột nhiên ra tay, Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn không ngờ tới,
lúc này thấy Đinh Hạo vô sự, hít vào một hơi dài, bước nhanh tới bên cạnh Đinh
Hạo, cẩn thận hỏi Đinh Hạo có bị sao hay không. Sau khi xác định Đinh Hạo quả
nhiên vô sự, nữ nhân này vọt tới trước mặt Thành Hùng, cả giận nói:
- Ngươi thế là có ý gì, lại dám ở trước mặt bổn cô nương gây thương tổn cho
hắn. Với tu vi Nguyên Anh kỳ của nguơi chẳng lẽ không thấy thắng mà không võ
sao ?
Nữ nhân này vừa nói ra, Đinh Hạo đã thầm kêu không hay. Quả nhiên không sai,
khuôn mặt vốn đã hoà hoãn của Thành Hùng lập tức biến đổi, âm thanh lạnh lùng
nói:
- Cùng là đệ tử đời thứ ba, giao đấu với ta có gì không được, tu vi không
bằng người cũng chẳng oán được ai. Nhìn mặt mũi nguơi ta không lấy tính mạng
hắn là được !
Nói xong bước qua Phùng Tinh Nhiên bổ tới một kiếm. Kiếm này khí thế xung
thiên, kiếm quang vừa xuất ra đã phong kín đường lui của Đinh Hạo. Đinh Hạo
vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi, không chút do dự đem toàn bộ chân
nguyên nhập vào trong Nghịch Thiên Ma Kiếm, Nghịch Thiên Ma Kiếm lệ quang bạo
hiện, hắc khí như vòi bạch tuộc quấn quanh thân kiếm, khói đen cuồn cuộn tản
mát ra ma khí kinh người đánh về phía kiếm quang đang bay tới.
Lúc này Đinh Hạo bất đắc dĩ phải xuất toàn lực, Phùng Tinh Nhiên trông thấy uy
thế như vậy cũng quên mất chuyện ra tay tương trợ, mà Thành Hùng cũng biến
sắc, không ngờ thực lực Đinh Hạo lại cường hãn đến như vậy, hắn cũng xuất ra
toàn lực, kiếm quang vốn bá đạo vô cùng lại càng trở nên cuồng bạo như sóng
thần vuơn đến trời.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên, hào quang tan hết. Thành Hùng lui về
phía sau ba bước, khoé miệng rỉ máu, mà Đinh Hạo bị bay đến giữa không trung,
phun ra một vòi máu, huyết vụ tan hết thì đã không thấy tung tích của Đinh Hạo
đâu nữa.
- Thành huynh hôm nay ban thưởng, Đinh Hạo ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp !
Xa xa truyền đến tiếng cười dài bi thảm của Đinh Hạo.
Thành Hùng vừa nghe nói thế sắc mặt trầm trọng, nhìn thẳng Phùng Tinh Nhiên
nói:
- Tiểu thư, người này thực lực mạnh mẽ, nếu cứ mặc cho hắn phát triển, chắc
chắn một ngày sẽ uy hiếp đến địa vị Luyện Ngục Ma Tông chúng ta tại Đoạn Hồn
sơn, hi vọng tiểu thư bỏ qua tư tình, nhân lúc tu vi hắn còn kém, sớm tru sát
để phòng hậu hoạ!
Phùng Tinh Nhiên mắt thấy Đinh Hạo bị trọng thương còn phải nghe lời nói như
vậy, tàn nhẫn nói:
- Thành Hùng ngươi nhớ kỹ lời của bổn cô nương, nếu Đinh Hạo có mệnh hệ gì,
cả ông nội ngươi cũng không che chắn nổi cho ngươi đâu !
Phùng Tinh Nhiên nói xong liền đuổi theo hướng Đinh Hạo đã đi.
Vẻ mặt Thành Hùng méo mó đi, một lát sau hình như đã quyết định được điều gì,
gật gật đầu, sắc mặt sau đó lại chợt hiện lên vẻ âm độc tàn bạo.