Thu Được Bảo Giáp


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Sau khi nhân mã các tông phái phân chia yên vị, Phùng Ngạo Thiên khẽ phất tay,
lập tức có các đồng tử dâng hoa quả, đồ ăn đến các bàn.

Vì Đinh Hạo đạt được đệ nhất danh, nên dựa theo tục lệ, đoàn người Vô Cực Ma
tông chỉ ngồi ngay phía dưới Luyện Ngục Ma tông tại bữa tiệc này, đã qua rất
nhiều năm rồi, Vô Cực Ma tông mới được đối đãi long trọng đến như vậy.

Lúc trước mỗi khi đến Hồn Luyện tông hội, Vô Cực Ma tông cùng Hắc Ma tông bình
thường đều là xấu hổ mà rời đi, cho dù ngẫu nhiên một lần đến được tông môn
hội nghị của Đoạn Hồn Sơn, thì cũng chỉ ngồi ở cuối bữa tiệc, sao có thể nghĩ
được đãi ngộ như hôm nay được.

Khẽ phất tay áo, Phùng Ngạo Thiên nhắc mọi người yên lặng, đảo mắt một vòng
rồi nói:

- Hôm nay mọi người có thể ngồi lại với nhau không phải dễ dàng, cũng là quy
định không đổi. Đã trăm năm qua, Vô Cực Ma tông đều là môn phái xếp hạng cuối
của Đoạn Hồn Sơn, nhưng tại Hồn Luyện tông hội lần này, đệ tử Đinh Hạo của họ
đã tỏa sáng rực rỡ, danh tiếng vang dội, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bổn
nhân. Mặc dù lần này Hắc Ma tông toàn quân bị tiêu diệt, nhưng cũng không tổn
hại gì đến tông chỉ của bổn hội, cường giả sinh tồn đã là thiên cổ đạo lý
không thể thay đổi, hy vọng các tông phái khác cũng sẽ có các trường hợp đột
phá như thế nữa. Tông phái phát triển như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ
lui, các tông phái yếu cần phải nhớ kỹ điều này, để không dẫm vào vết xe đổ.

Phùng Ngạo Thiên dừng một lát rồi nói tiếp:

- Các tông phái cường thịnh cũng chính là Đoạn Hồn Sơn cường thịnh. Hiện nay
tại Tu Chân Giới, sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, ngoại trừ Đoạn Hồn Sơn của ta,
các tông phái khác thực lực cũng dần dần cường mạnh hơn, không kém hơn chút
nào so với Đoạn Hồn sơn chúng ta. Nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực tăng
cường thực lực, thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị các tông phái khác thu
thập, đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Phùng Ngạo Thiên vừa mới nói xong, các tông chủ cũng đều luôn miệng tán thành,
sau đó quay sang thảo luận cùng nhau.

Một lát sau, từ khu vực Âm Dương tông, một người cao lớn đứng lên, người này
tuổi khoảng ba mươi, làn da trắng muốt giống như của nữ nhân, bên ngoài mặc
thanh sam trông càng thêm nho nhã phi phàm.

Người này thi lễ cùng Phùng Ngạo Thiên rồi nói:

- Phùng tông chủ nói rất phải, bọn tại hạ tại Đoạn Hồn sơn dưới sự che chở
của Luyện Ngục Ma tông, được phát triển xuôi chèo mát mái. Bất luận như thế
nào, chỉ cần có người dám xâm phạm đến uy nghiêm Đoạn Hồn sơn, không cần quý
tông xuất thủ, Âm Dương hòa hợp tông ta sẽ là tông phái đầu tiên không tha cho
hắn.

Nhìn trang phục tựa hồ thân phận là tông chủ của Âm Dương hòa hợp tông, nhưng
ngoài người này ra Đinh Hạo còn để ý thấy một thiểu phụ mỹ lệ, câu hồn đoạt
phách cũng ăn mặc giống như vậy, bèn nghi hoặc nhìn sang Trần Lĩnh.

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Đinh Hạo, Trần Lĩnh khẽ giải thích:” Âm Dương
hòa hợp tông vì có công pháp đặc thù, nên tông chủ so với các tông phái khác
có chút bất đồng. Tông chủ các tông phái khác đều là một người, nhưng tông này
lại có hai vị tông chủ, phân biệt tu luyện Âm quyết và Dương quyết.”

- Dương tông chủ có suy nghĩ như thế thật là làm cho Ngạo Thiên này cảm kích
vô ngần, bất quá Đoạn Hồn sơn của chúng ta há có thể để ai cũng trêu chọc được
sao! Trừ Ngũ đạo tông phái ra, ai dám đến Đoạn Hồn sơn này giương oai chứ!

Phùng Ngạo Thiên ngạo nghễ nói.

- Phùng tông chủ, tại hạ ngày trước có nghe được một ít tin tức, không biết
có nên nói ra hay không?

Dương Ma ngập ngừng nói.

- Oh, là chuyện gì có thể làm Dương tông chủ để ý như thế, cứ nói ra đừng lo
lắng!

Phùng Ngạo Thiên sảng khoái đáp lại.

- Nghe nói lần trước tại Tụ Bảo tông hội đã từng xuất hiện tam thức kiếm
quyết của Tiên giới. Tại hạ cũng chỉ là nghe đệ tử thuật lại, không biết là
thật hay giả, nhưng vừa vặn lúc đó Tinh Nhiên tiểu thư hình như cũng ở tại Cú
Khúc sơn, nói vậy đối với việc này tông chủ cũng có chút phán đoán chứ?

Dương Ma hỏi.

Vừa dứt lời, nhân mã các tông phái đều tĩnh lặng, tâm trí hoàn toàn tập trung
vào nội dung cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Sự tình kiếm quyết Tiên
giới đã cách nhiều ngày, nhưng cũng không thể ngăn cản được lòng tham của mọi
người.

- Đúng là có việc này, nhưng bổn tông cũng là sau khi sự việc xảy ra mới
biết, nghe nói kiếm quyết này đã bị Huyết Ma Liệt Sơn đoạt được, còn có ẩn
tình nào khác hay không, bổn tông cũng không biết được.

Nhìn nhân mã các tông phái đều chú ý tới việc này, Phùng Ngạo Thiên bình thản
nói, vừa dứt lời, không hiểu vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Đinh Hạo.

- Oh, hóa ra là thế, xem ra thật sự là tiện nghi cho Liệt Sơn lão ma rồi,
cũng may y vô môn vô phái, nếu không đối với các tông phái đều là một sự uy
hiếp cực lớn.

Dương ma kinh hãi nói.

- Không sai, Liệt Sơn đắc thủ cũng còn hơn là để Ngũ đại tông phái đắc thủ, y
là một tán ma, nên dù tu vi có tăng tiến nữa, đối với cơ nghiệp Đoạn Hồn sơn
ta cũng không có gì uy hiếp.

Phùng Ngạo Thiên dừng một lát rồi nói tiếp:

- Cho dù hắn luyện tam thức kiếm quyết Tiên giới đến mức nào, thì hắn vốn là
tu luyện Huyết Thần quyết, nếu lấy công pháp này để thi triển kiếm quyết căn
bản là sẽ không phát huy được uy lực của kiếm quyết, cho nên bọn ta cũng không
nên để ý tới làm gì.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phi thường đồng ý, nếu kiếm quyết này
rơi vào tay Đạo môn thì mới có tác dụng lớn nhất, vì công pháp của Đạo môn phù
hợp với kiếm quyết Tiên giới, chắc chắn có thể phát huy tất cả uy lực của kiếm
quyết. Thực tế mà nói, Đạo môn tam tông thực lực siêu phàm, nếu như lại có
thêm được kiếm quyết thì đúng là đại họa cho Ma môn, nếu là bị Liệt Sơn đắc
thủ được thì ngược lại mọi người đều vui vẻ mà tiếp nhận, vô luận như thế nào
thì y cũng là người trong Ma đạo.

Phùng Ngạo Thiên ho nhẹ một tiếng, tập trung chú ý của mọi người về mình, giơ
tay lên, phía trên chiếc bàn ở trước mặt đột nhiên xuất hiện mười chiếc hộp
gấm.

Nhìn thấy biến hóa như vậy, tất cả mọi người đều biết thời khắc quan trọng
nhất của Hồn Luyện tông hội đã đến, kỳ thật đệ tử các tông phái tham gia thi
đấu mục đích cuối cùng cũng vì mấy vật trong hộp mà thôi.

- Các vị, mười người đứng đầu của Hồn Luyện tông hội kỳ này sẽ tương ứng nhận
được mười bảo vật bên trong hộp, cho nên bên trong hộp rốt cuộc có vật gì,
người nào có được mở ra sẽ biết, bổn tông cũng không thể nói ra, bất quá tất
cả đều là thượng phẩm pháp khí, tuyệt đối có thể đề cao thực lực mọi người một
bậc.

Phùng Tinh Thiên cười nói.

Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, vẻ mặt của các đệ tử tham gia thi đấu xếp
hạng đầu đều hết sức kinh hỉ.

Ngay cả Đinh Hạo cũng không khỏi có chút ham muốn, khó trách mỗi lần đến Hồn
luyện tông hội, tất cả mọi người đều liều chết tranh đấu, thượng phẩm pháp khí
quả thật là có sức hấp dẫn không nhỏ, mấy loại pháp bảo này ngay cả đến các
trưởng lão cũng chưa chắc sở hữu, huống chi là các đệ tử đời thứ ba.

Không thể nghi ngờ về việc mấy vật đó có thể giúp đột tăng thực lực, nhưng đã
có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay, Đinh Hạo đối với pháp khí công kích quả
thật không quan tâm nhiều, trong lòng tò mò không biết đệ nhất danh sẽ được
vật gì trong hộp, thật sự có chút chờ mong.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Phùng Ngạo Thiên chợt giơ tay phải lên,
mấy chiếc hộp gấm vốn đang lơ lửng trước mặt đột nhiên như bị lực vô hình tóm
lấy, phân biệt bay tới các đệ tử thắng cuộc.

Một chiếc hộp bay đến trước mặt Đinh Hạo, hắn đang muốn giơ tay đón lấy, bỗng
dưng chiếc hộp thay đổi quỹ tích chuyển động, né qua bàn tay của hắn, đánh
thẳng vào mặt.

Nhìn thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo vẫn bình thản, tay trái đang lơ lửng tại
không trung khẽ rung lên, phát ra tiếng “ong ong”, mấy đạo bạch quang theo năm
ngón tay bắn ra, đem luồng chân khí lưu lại trên chiếc hộp chặt đứt hoàn toàn,
chiếc hộp sắp đụng vào mặt Đinh Hạo đột nhiên ngừng lại, rơi xuống tay hắn.

Đinh Hạo cung kính lãnh đạm nói:

- Tạ ơn tông chủ ban tặng pháp khí!

- Tốt, tốt! Ngươi có thể đạt được danh vị đệ nhất của tông hội cũng không
phải do may mắn, Vô Cực Ma tông mấy trăm năm rồi cuối cùng cũng có sự đột
biến. Hy vọng ngươi có thể đem công pháp Vô Cực Ma tông phát dương quang đại,
hắc hắc, cố gắng đừng làm ta thất vọng! Phùng Ngạo Thiên nói đến đoạn sau thì
cười nói rất vui vẻ, không biết có ý đồ gì.

Đinh Hạo cảm giác dường như Phùng Ngạo Thiên đối với mình đặc biệt chú ý, chắc
là do Phùng Tinh Nhiên mà thồi, Đinh Hạo thầm nghĩ tự giễu mình.

Đinh Hạo luôn miệng khiêm tốn, đem công lao nhường cho tông chủ Lý Nam Thiên
và các vị trưởng lão, làm cho mấy người cảm thấy vô cùng mát mặt, đối với Đinh
Hạo càng trở nên hòa khí nhiều hơn.

Thò tay vào trong hộp, Đinh Hạo lập tức tỏ vẻ kinh hỉ. Nguyên lai trong hộp là
một bộ ô hắc bảo giáp, thượng phẩm pháp khí mặc dù hiếm hoi, nhưng về mặt công
kích thì tương đối nhiều, còn về mặt phòng ngự thì lại càng trân quý hơn, do
đã có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay, nên Đinh Hạo cần nhất chính là loại pháp
khí này. Mặc dù thân thể mình vô cùng cường hãn, nhưng nếu có bảo giáp hộ thân
đương nhiên càng thêm an tâm vạn phần. Lần trước Âm Phong đã dâng tặng cho
mình một kiện bảo giáp, hiềm nỗi phẩm chất chỉ là trung phẩm, nên đã tặng lại
cho Trần Lĩnh, nhưng lần này mới đích thực là thượng phẩm bảo giáp, hoàn toàn
bù đắp cho khiếm khuyết phòng ngự của mình. Có kiện giáp này trong tay, với
thân thể cường hãn của mình, các công kích bình thường đều có thể coi thường,
thực lực chắc chắn sẽ được đề cao lên rất nhiều.

Vốn Đinh Hạo có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay thực lực cũng đã thực sự không
kém, hơn nữa càng ngày càng thuần thục Cửu U Quỷ mị quyết, Bát Sí Tử Máng lại
đã tiến hóa đến hai cánh, thân thể vô cùng mạnh mẽ, thu được thêm bộ giáp như
này, có thể nói công thủ đều tốt, hiện giờ đối thủ đồng cấp nếu gặp phải Đinh
Hạo, khẳng định là sẽ chết không thể nghi ngờ gì, cho dù là khiêu chiến vượt
cấp, chỉ cần thực lực cách biệt không quá nhiều, ai thắng ai thua cũng chưa
biết chắc.

Phùng Tinh Nhiên thấy Phùng Ngạo Thiên phân phát bảo vật xong, bèn nháy mắt
với y một cái, Phùng Ngạo Thiên hiểu ý nói:

- Trước kỳ đại hội, ta có nói qua đệ nhất danh chẳng những có thể lấy được
pháp khí tương ứng, mà còn có thể được tiểu nữ tặng một vật. Ah, Đinh Hạo tiểu
ca hãy đi theo tiểu nữ để lấy vật phẩm đi!

Y vừa nói ra lời này, Đinh Hạo lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của
mọi người xung quanh. Hai phụ tử này một tung một hứng, có ý tứ gì mấy lão
tông chủ đều đã thành tinh nên đều hiểu cả, chỉ biết thầm hận môn hạ đệ tử của
chính mình không bằng người ta.

Đám người Vô Cực Ma tông ánh mắt kỳ lạ nhìn Đinh Hạo, thật sự nghĩ không ra vì
sao Đinh Hạo có thể phong quang như thế, hắn gia nhập tông môn bất quá có hơn
mười năm ngắn ngủi, có thể đạt được thành tựu như vậy thật sự là quá mức ngoài
dự liệu. Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng là người của Vô Cực Ma tông, đối với
bổn tông chỉ có trăm lợi mà vô hại, nếu có thể lợi dụng cơ hội tạo quan hệ với
Luyện Ngục Ma tông, thì chắc chắn càng có thêm nhiều lợi ích.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo sớm biết hắn không có
chạy thoát lần này rồi. Trong kỳ đại hội, bản thân mình lại chưa từng nói ra
lời nào để cự tuyệt, trong lòng khổ não suy nghĩ mọi cách, nhưng thật sự là
không có biện pháp gì thỏa đáng, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, đi theo
Phùng Tinh Nhiên mà thôi.

Phùng Tinh Nhiên đi trước, Đinh Hạo trong lòng buồn bực không nói lời nào, cúi
đầu theo sau nàng ta. Một lát sau, Đinh Hạo bỗng thấy nàng dừng lại, ngẩng đầu
nhìn lên, vừa nhìn xung quanh thì sắc mặt đại biến.

Không biết vô tình hay cố ý mà Phùng Tinh Nhiên lại dẫn Đinh Hạo tiến vào
trong khuê phòng của mình. (mọi người chú ý, chương sau sẽ cấm trẻ em dưới 10
tuổi và người già trên 50 tuổi, mong mọi người chấp hành đầy đủ


Vô Cực Ma Đạo - Chương #50