Ưỡn Ngực Cười To


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Vượt qua được lưới kiếm, Đinh Hạo tăng tốc độ đến cực hạn, “vù” một tiếng đã
lao ra khỏi động.

Vừa ra đến nơi, chợt nghe mấy tiếng hô kinh ngạc từ bốn phía vang lên, Đinh
Hạo dừng lại nhìn xung quanh, phát hiện nhân mã các tông phái sớm đã tập trung
chờ đợi bên ngoài động.

Nhân mã các tông phái đều không thể ngờ rằng người ra khỏi động đầu tiên lại
chính là Đinh Hạo, Vô Cực Ma tông liên tục trong các lần Hồn Luyện tông hội
đều là toàn quân bị diệt, các lần gần nhất càng không có người nào dám tham
gia thi đấu, tình thế hiện giờ lại biến hóa ngoài dự đoán, tất cả đều kinh
ngạc nhìn Đinh Hạo, thấp giọng bàn luận.

Nhìn thấy đoàn Vô Cực Ma tông ở phía sau, Đinh Hạo chậm rãi bước đến bên cạnh
sư phụ Trần Lĩnh, kể cả tông chủ Lý Nam Thiên cùng tứ lão, đều mang vẻ mặt bất
ngờ khó tin nhìn Đinh Hạo, như thế nào cũng không thể nghĩ đến việc Đinh Hạo
sẽ đạt thành tích trác tuyệt này, vốn tưởng rằng lần đầu tham gia thi đấu sẽ
chuốc lấy nhục nhã, nào ngờ hắn lại không chịu thua kém, chẳng những không hề
thương tổn, mà còn đạt được thành tích tốt nhất từ lúc Vô Cực Ma tông thành
lập đến nay. Mấy người bọn họ nhìn vẻ mặt kinh ngạc, hâm mộ của mọi người xung
quanh, đều cũng cảm thấy vinh hạnh, nhìn Đinh Hạo đã thuận nhãn hơn trước rất
nhiều.

Trần Lĩnh cũng đang cười vui vẻ nhìn Đinh Hạo, hắn mặc dù đối với thực lực của
Đinh Hạo cũng hiểu hơn một chút, nhưng chỉ cho rằng Đinh Hạo có thể bảo trụ
tính mạng mà thôi, cũng không ngờ tới hắn có thể đoạt được đệ nhất danh, với
vị trí ân sư thụ nghiệp của Đinh Hạo, hắn xem như có thể ngẩng cao đầu được
rồi. Lúc này hắn nhìn Đinh Hạo lại càng thấy đáng yêu, ân oán trước kia của
hai người đã nhanh chóng quên sạch sẽ.

Còn chưa đi đến khu vực của Vô Cực Ma tông, một tiếng xé gió vang lên bên tai
Đinh Hạo, chính là Phùng Tinh Nhiên chặn trước mắt hắn.

Đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kỳ dị, liếc nhìn Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười nhẹ,
nói:

- Kể cả trưởng bối của tông môn ngươi cũng đều không ai coi trọng ngươi,
nhưng bổn cô nương đã sớm biết tiểu tặc ngươi chắc chắn có thể đạt được thành
tích như thế, nếu không làm sao có thể xứng đáng làm vị hôn phu của Tinh Nhiên
được!

Thanh âm của nàng tuy khá thấp, nhưng nhìn hành vi lúc này, cho dù không nói
gì, mọi người cũng có thể đoán được quan hệ của hai người chắc chắn không phải
tầm thường.

- Đa tạ tiểu thư đã ưu ái, tại hạ có lẽ suýt chút nữa không gượng dậy được,
nếu không có nàng trước đó rắp tâm hãm hại, ta làm sao có thể gặp nhiều sự cố
như vậy được!

Đinh Hạo thần tình lãnh đạm, nhàn nhạt nói.

- Tiểu tặc ngươi đừng tưởng ta hại ngươi, nếu ta muốn hại ngươi, chỉ cần ta
ngầm ra lệnh cho người tông ta xuất thủ hại ngươi, ngươi có thể đứng đây đắc ý
được nữa không hả!

Phùng Tinh Nhiên cũng không thèm để ý, vẫn cười nói như cũ.

- Hắc hắc, thật sự như thế không, vì sao tên Thành Giao người của tông nàng
cứ nhất nhất nhằm vào ta, tại hạ thiếu chút nữa đã chết trên tay hắn rồi!

Vừa nghe nàng ta nói vậy, Đinh Hạo ngược lại không giận mà cười nói.

Phùng Tinh Nhiên sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Lại có chuyện này sao, Thành Giao sao lại không biết tốt xấu như thế, hừ
hừ, xem ra bổn cô nương thật sự phải hảo giáo huấn hắn một trận mới được, trên
Đoạn Hồn sơn này làm có thể để hắn càn rỡ như vậy được!

Nghe nàng ta nói thế, Đinh Hạo cũng không hề để ý, né qua bước nhanh đến phía
Vô Cực Ma tông.

Thấy hắn làm thế, Phùng Tinh Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng to lớn
của hắn, rồi lại khẽ cười, rảo bước về phía Phùng Ngạo Thiên.

Nhìn thấy Đinh Hạo bước tới, tông chủ Lý Nam Thiên dẫn đầu mọi người bước ra,
cười to nói:

- Tốt! tốt! tốt! Bổn tông vì ngươi mà vinh quang rồi, Đinh Hạo, thành tích
của ngươi như thế thật là gây ấn tượng cho mọi người. Từ lúc ngươi gia nhập
tông môn, bổn tông vốn đã đoán biết ngươi tuyệt đối bất phàm, ngươi thật sự
làm cho bổn nhân kinh hỉ không thôi! Tông môn chúng ta có đệ tử như ngươi,
không hưng thịnh không được!

Đinh Hạo thầm mắng một tiếng, rồi cung kính nói:

- Tông chủ nói thế làm Đinh Hạo xấu hổ rồi, Đinh Hạo có thể có thành tích như
này đều do tông môn ban cho, chứ bản thân sao dám nhận công, nếu không có tông
môn chú tâm tài bồi, Đinh Hạo sẽ vẫn chỉ là một thợ săn phàm tục mà thôi. Tại
hạ đối với công ơn của tông môn vẫn ghi nhớ trong lòng, hôm nay may mắn thắng
trận, có thể vì giúp tông môn vinh dự một chút, cũng đều tính là công lao của
tông chủ và các trưởng lão mà thôi!

Nghe Đinh Hạo tâng bốc như thế, mấy người bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái,
tứ vị trưởng lão mặc kệ thật giả, cũng đều liên tục khen ngợi hắn. Trần Lĩnh
bước đến gặp Đinh Hạo, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt là thật tâm chúc
mừng, Đinh Hạo cảm nhận được thiện ý khẽ cúi người đáp lễ.

Khi Đinh Hạo cùng mấy người đang nói chuyện, thì chợt có vài đạo xé gió từ
trong động vang lên. Một lát sau, Hứa Phong dẫn đầu nhảy ra, sau đó là Âm
Dương tông Phí Tính cũng nối tiếp phi ra, rồi bốn người còn lại của Luyện Ngục
Ma tông theo thứ tự xuất động, cuối cùng chính là Huyết Sát Tông Lục Tuyết Vân
cùng mấy người của Phù Chú tông.

Hứa Phong nhìn thấy Đinh Hạo, cười dài nói:

- Đinh đạo hữu quả nhiên hảo thủ đoạn, tại hạ cam bái hạ phong, oh, Đoạn Hồn
sơn lại có nhân vật như này, thật sự là may mắn của bổn tông, từ nay về sau,
bọn tại hạ còn phải tích cực trao đổi giao lưu thêm mới được!

- Hứa đạo hữu coi trọng quá rồi, nói như thế thật làm Đinh Hạo thêm phần hổ
thẹn, cách làm của ta có chút không quang minh chính đại, mong rằng đạo hữu
rộng lượng bỏ qua!

Thấy Hứa Phong tỏ khí độ như thế, Đinh Hạo luôn mồm khiêm tốn.

- Đinh huynh quá lo lắng rồi, bọn tại hạ là người trong Ma đạo, chỉ nhìn kết
quả, mặc kệ quá trình, cho nên Đinh huynh không cần để tâm vấn đề đó nữa!

Nghe Đinh Hạo nói thế, Hứa Phong cười to giải thích, vừa dứt lời bèn tiến đến
khu vực Luyện Ngục Ma tông.

Lúc hắn vừa rời đi, thì Lục Tuyết Vân lại bước đến, ngoan độc nhìn Đinh Hạo
nói:

- Đinh đạo hữu trong động ban tặng thứ gì, Tuyết Vân nhất định ghi nhớ trong
tim, sớm muộn cũng có một ngày cả vốn lẫn lãi trả lại hết cho Đinh huynh!

- Hắc hắc, nếu cô nương có ý như thế, tại hạ sẽ hết sức phụng bồi! Đinh Hạo
cười to đáp lại.

Nghe hắn nói thế, Lục Tuyết Vân hung hăng trừng mắt lườm hắn, rồi quay người
đi về hướng Huyết Sát tông.

Đến lúc này, lần Hồn luyện tông hội này mới xem như chấm dứt hoàn toàn, nhưng
kết quả lại có mấy tông vui, mấy tông sầu. Cao hứng nhất đương nhiên là Vô Cực
Ma tông, chẳng những đạt được đệ nhất danh, quan trọng nhất là Đinh Hạo đã lấy
lại được danh khí cho Vô Cực Ma tông, phỏng chừng từ nay về sau các tông khác
sẽ không dám coi nhẹ sự tồn tại của tông môn này nữa.

Thảm hại nhất lại chính là Hắc Ma tông cùng Thị Hồn tông, Hắc Ma tông thì toàn
quân bị diệt thê thảm nhất, còn mấy người của Thị Hồn tông kia như cá lọt lưới
bị Đinh Hạo gây trọng thương, phỏng chừng không mất một năm thì cũng sáu tháng
mới khôi phục lại hoàn toàn.

Giới Hồn luyện tông lại có biến hóa như này, hoàn toàn làm mọi người vô cùng
bất ngờ khó hiểu, chỉ biết tên Đinh Hạo kia phải gánh phân nửa trách nhiệm, vì
thế lúc này danh tự Đinh Hạo đã nổi danh khắp Hồn Luyện tông hội, ai ai cũng
biết đến.

Sau khi nhìn những người cuối cùng của các tông phái lục tục rời khỏi động,
Phùng Ngạo Thiên bước ra, quát khẽ:” Mặc kệ kết quả như thế nào, Giới tông hội
cuối cùng đã kết thúc thành công, mời các vị đi đến đại sảnh Luyện Ngục Ma
tông, tông môn ta sẽ phụ trách phát thưởng phẩm cho các vị!”

Vừa nghe lão nói thế, các vị tông chủ luôn miệng tán thành, rồi quay lại phân
phó người ở tông môn.

Chỉ có tông chủ Hắc Ma tông nhìn Phùng Ngạo thiên cười khổ nói:

- Phùng tông chủ, tông môn ta có chuyện quan trọng, huống chi đệ tử bổn tông
toàn bộ đều tử trận, cũng không thể đến tham dự được, mong Phùng tông chủ cho
phép bọn tại hạ cáo từ tại đây!

Phùng Ngạo Thiên tỏ vẻ bây giờ mới biết tình hình của tông môn này, thấy người
này nói thế, khẽ an ủi:

- Tư Đồ tông chủ cũng đừng quá để tâm, mỗi lần giới tông hội đều là như thế
cả, lần này thành tích không như ý, lần sau có thể thành công. Nhưng tông chủ
đã có ý rời đi, Ngạo Thiên cũng không miễn cưỡng nữa.

Tông chủ Hắc Ma tông thiểu não gật đầu, nguyên nhân là đệ tử tông môn hắn toàn
bộ tử trận, cả việc trong động phát sinh chuyện gì cũng không biết rõ, cho dù
sau này muốn trả thù, cũng không biết ra tay với ai.

Sau khi thi lễ cáo từ với Phùng Ngạo Thiên, người này dẫn đám người Hắc Ma
tông thiểu não rời đi. Nhìn thấy tình hình tông mông này như thế, các tông
khác đều tỏ vẻ cười nhạo, chỉ có đệ tử các tông tham gia thi đấu mới biết thực
lực tông môn này vốn bất phàm, nếu không chọc vào Đinh Hạo thì thành tích của
tông môn này cũng không đến nỗi bi đát như thế.

Đám người Vô Cực Ma thấy thống khoái nhất, người tông môn này gần đây đã khi
nhục tông môn của họ, hôm nay thấy biến hóa như vậy, cũng đều muốn ưỡn ngực
cười to.

Nhìn thấy đám người Hắc Ma tông rời đi, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ cười chế nhạo,
Trần Lĩnh vừa thấy vẻ mặt hắn như thế, thấp giọng dò hỏi:

- Hảo đồ đệ, rốt cuộc trong động đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hắc Ma tông toàn
quân lại bị diệt như thế?

- Tông môn này cùng tông môn ta đối địch, ta mới vừa vào động, đệ tử Hắc Ma
tông định dồn ta vào tử địa, nếu không có chút ít phân lượng, thì ý đồ của
chúng đã sớm thực hiện được, hắc hắc, bất quá… Nghe Trần Lĩnh hỏi, Đinh Hạo
thấp giọng kể lại.

Đám người Tông chủ Lý Nam Thiên đang cảm thấy phong quang vô hạn, vừa nghe
thấy Đinh Hạo muốn kể lại tỉ mỉ tình hình trong động, đều dỏng tại lên nghe
chuyện.

Một lát sau, Đinh Hạo đem một số chuyện có thể nói ra, thuật lại cho bọn họ,
nghe xong vẻ mặt mấy người vừa vui sướng lại vừa ưu tư, mặc dù cảm thấy thống
khoái, nhưng Đinh Hạo này lại tàn nhẫn như thế, đã hoàn toàn đắc tội với Hắc
Ma tông, cũng may trước mắt đệ tử Hắc Ma tông tham gia thi đấu toàn bộ bị giết
sạch, trong thời gian ngắn cũng chưa thể biết được chân tướng sự tình. Nhưng
giấy khó bọc được lửa, sớm muộn gì tông môn này cũng biết được, đến lúc đó Vô
Cực Ma tông chắc chắn phải chịu sự trả thù tàn khốc.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt bọn họ, Đinh Hạo có chút khinh thường, đúng là
mấy lão già thái độ phía trước sợ sói phía sau sợ hổ, mới làm cho Vô Cực Ma
tông phong quang như thế, đã nhập Ma đạo, coi như đi con đường tranh đấu mãnh
liệt, làm sao phải cố kỵ điều gì.

Sau một hồi công phu, nhân mã các tông đã lần lượt từ miệng các đệ tử tham gia
thi đấu biết được tình hình chân thực trong động, trên mặt đều lộ vẻ nghi
hoặc, ngưng trọng nhìn về phía Đinh Hạo ở đằng xa, hắn không thèm để ý, ngược
lại còn khom người đáp lễ.

Khi ánh mắt lướt qua Phùng Ngạo Thiên cùng Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo tâm thần
chấn động, cảm thấy ánh mắt hai người này có gì đó không ổn, mặc dù rất muốn
biết đó là gì nhưng lại không nhìn ra.

Nửa ngày sau, người của các tông phái cũng đã chuẩn bị xong, nhằm hướng đại
sảnh Luyện Ngục Ma tông bay đến.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #49