Hồn Luyện Tông Hội


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 41: Hồn Luyện tông hội

- Hồ đồ ! Trở về cho ta !

Mọi người còn chưa có phản ứng, bên kia Phùng Ngạo Thiên đã giận dữ hét lên.
Cùng theo tiếng thét Phùng Ngạo Thiên vuơn tay ra về phía Phùng Tinh Nhiên một
cái, không gian tựa hồ tự nhiên sinh ra một cỗ hấp lực, chỉ thấy Phùng Tinh
Nhiên giãy dụa liên tục, nhưng lại không cách chi trốn thoát, trong giây lát
nữ tử này đã bị Phùng Ngạo Thiên kéo ra phía sau, nhưng lại chẳng hề nổi giận
mà hướng về phía Đinh Hạo không ngừng cười quỷ dị !

Mà lúc này Ngô trưởng lão đã lại quay về Phùng Ngạo Thiên không ngừng trình
bày, Phùng Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Đinh Hạo ở đằng xa, nghe Ngô trưởng lão
kể không ngừng gật đầu !

Một lát sau Ngô trưởng lão kể xong xuôi, lui về phía sau một bước, mà Phùng
Ngạo Thiên thì hướng Phùng Tinh Nhiên nhẹ giọng hỏi gì đó, chỉ thấy Phùng Tinh
Nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu lầm rầm chẳng nói, lại qua một lúc lâu, Phùng Tinh
Nhiên ánh mắt kiên định ghé tai Phùng Ngạo Thiên nói vài câu, Phùng Ngạo Thiên
lắc lắc đầu tựa hồ không đồng ý, cha con hai người lại thấp giọng tranh cãi
một hồi, sau đó giống như đạt thành hiệp nghị !

Vừa xong chuyện, Phùng Tinh Nhiên giận dỗi trừng mắt liếc Ngô trưởng lão một
cái, Ngô trưởng lão thần tình khổ sở, cúi đầu không nói ! Mà Phùng Tinh Nhiên
lại đắc ý cười, lại vừa cười khanh khách vừa nhìn Đinh Hạo, nhưng cũng không
nổi giận nữa !

Vốn là Hồn Luyện đại hội sắp bắt đầu thì lại bị nữ tử này một trận náo loạn
khó khăn trở ngại đến bây giờ, Phùng Ngạo Thiên thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi
người cũng có chút xấu hổ, giải thích :

- Tiểu nữ điêu ngoa đã khiến chư vị phải đợi lâu, Ngạo Thiên ta xin lỗi tất
cả mọi người. Ân, tông hội lần này sắp bắt đầu rồi, bất quá lần này ngoài việc
thưởng vật phẩm như đã định, tiểu nữ còn có một vật phẩm tư nhân khác dâng
lên, còn rốt cuộc là vật gì thì Ngạo Thiên cũng không biết ! Mong các vị tuấn
kiệt toàn lực trổ tài, không phụ kì vọng của tông môn cũng như của ta !

Những lão nhân đang ngồi đều là nhân vật đã thành tinh, biểu hiện đặc thù của
Phùng Tinh Nhiên đối với Đinh Hạo đã khó tránh khỏi bị mọi người nghĩ này nghĩ
nọ, lại nghe Phùng Ngạo Thiên giải thích như vậy, càng khiến đối với quan hệ
của hai người có nhận thức mới, đều không khỏi tự có tính toán của riêng mình
!

Đinh Hạo đột nhiên cảm thấy lãnh khí nặng nề dồn đến, nhìn bốn phía chung
quanh, phát hiện tựa hồ đệ tử các tông đối với mình đột nhiên đều sinh ra sát
ý, trong lòng thầm mắng Phùng Tinh Nhiên nữ tử này quả nhiên không có hảo ý,
loại tình huống này rõ ràng là do một tay nàng tạo thành, chẳng lẽ nàng thực
sự nghĩ rằng mình có khả năng ứng phó hết sao? Mặc dù biết rõ nữ tử này ái mộ
mình, nhưng Phùng Tinh Nhiên làm thế khiến Đinh Hạo có chút không vui.

Phùng Ngạo Thiên nói xong khoát tay, ý bảo người các tông phái theo thứ tự đi
vào động, đột nhiên Phùng Ngạo Thiên hơi chau mày lại, mắt hổ thâm ý liếc nhìn
Đinh Hạo một cái, sau đó quay đầu nói với Lý Nam Thiên :

- Vô Cực Ma Tông các ngươi đợi một chút, bổn nhân có việc muốn hỏi !

Mọi người Vô Cực Ma Tông cảm thấy được sủng ái mà kinh hãi, Lý Nam Thiên đáp
lời đồng ý, ra vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Hạo. Đinh Hạo làm như không
thấy, trong một thời gian ngắn, người của những tông khác theo thứ tự đã vào
hơn phân nửa, vừa lúc Đinh Hạo định tiến vào động, Phùng Tinh Nhiên chẳng biết
khi nào đã vô thanh vô tức đi đến phía sau.

- Tiểu tặc, ngươi chính là đệ tử Vô Cực Ma Tông, hi hi, ta xem lần này ngươi
còn có thể chạy trốn đi đâu, Hồn Luyện tông hội lần này bằng vào thủ đoạn của
nguơi thì có thể dễ dàng vượt qua, đến lúc đó cha ta đối với ngươi cũng sẽ có
cái nhìn khác rồi, hắc hắc, rồi chúng ta…

Phùng Tinh Nhiên nhẹ giọng nói, đến đoạn sau lại trở nên lí nhí. Nhưng Đinh
Hạo thấy thần quang trong hai mắt thì đã biết nàng có ý định gì rồi liền đó
thấp giọng nói :

- Tiểu thư đã xem trọng Đinh Hạo quá rồi, ta tu vi thấp kém như thế, các tông
phái tham gia đều cao thủ như vân, có thể quá quan hay không còn phải xem
thiên ý thế nào, cho dù miễn cưỡng còn sống thì nàng với ta cũng không thích
hợp đâu!

Dứt lời liền không để ý đến nàng ta nữa, hướng đến sơn động tối đen vội vàng
đi tới.

Vừa vào sơn động Đinh Hạo nhận thấy đây là một thế giới hoàn toàn khác, trong
động rộng lớn phi thường, phía trước là một thông đạo uốn lượn không biết thâm
sâu đến đâu, phía trên động khẩu có đính một số khoả minh châu, phía trước lại
càng là một đường lấp lánh, một chút cảm giác hôn ám cũng không có, Đinh Hạo
nhìn trái ngó phải cũng không biết trong động này có gì hung hiểm, đang lúc
nghi hoặc, cửa động ở phía sau đã bị một cự thạch vạn cân “chi chi” lắn ra
phong kín lại.

Ngay lúc cự thạch hoàn toàn hạ xuống, từ cửa động một cỗ hoả diễm không biết
từ đâu tự dưng bốc lên, vài người tham dự ở phía sau cùng chưa kịp kêu lên
tiếng nào thì ngọn hoả diễm đã tràn tới nơi, bọn họ lập tức bị biến thành một
đống than đen. Nhưng ngọn lửa kia không dừng lại chút nào, đã nhanh chóng cuốn
về phía mọi người khiến tất cả sắc mặt đại biến, trong âm thanh huyên náo chỉ
có thể hướng về phía sâu trong thông đạo phía trước chạy như điên, những người
ở phía cuối cùng không kịp chạy bị ngọn lửa này nuốt chửng, giữa âm thanh kêu
thét chói tai còn trộn lẫn một mùi cháy khét kì dị !

Đinh Hạo cũng là một trong những người đang chạy như bay, nhưng cũng không
chật vật, người tham dự tu vi đều dưới nguyên anh, chưa có năng lực phi hành,
nhưng Đinh Hạo dựa vào Nghịch Thiên Ma Kiếm hoàn toàn không bị quy tắc này hạn
chế. Bất quá Đinh Hạo vẫn chưa ngự khởi Nghịch Thiên Ma Kiếm, tình huống lúc
này dù hung hiểm, nhưng Đinh Hạo chỉ bẳng Cửu U Quỷ Mị quyết đã có thể thoải
mái ứng phó, ngự kiếm để bay vào lúc này rõ ràng là đại tài tiểu dụng, quan
trọng nhất là nếu không cần phải bộc lộ thì không bộc lộ, đến thời điểm mấu
chốt xuất kì bất ý phát ra mới có thể phát huy tác dụng.

Trải qua mấy tháng tu luyện, Đinh Hạo sử dụng Cửu U Quỷ Mị quyết càng thêm
thành thạo, một hiện tượng kì quái dần bị mọi người phát hiện, rõ ràng thấy
Đinh Hạo đã bị liệt diễm phía sau thôn phệ, trong lòng còn chưa kịp cảm thấy
vui vẻ, đã thấy phía trước mình một Đinh Hạo khác đang sinh long hoạt hổ tiếp
tục điên cuồng chạy về phía trước, mọi người còn tưởng bản thân hoa mắt mà
sinh ra ảo giác nhất thời, nhưng lúc xuất hiện hiện tượng lặp đi lặp lại, mọi
người đã biết Đinh Hạo khẳng định sử dụng bí pháp mà làm nên, không khỏi phải
đánh giá lại thực lực của Đinh Hạo một lần nữa.

Nhưng lúc này mọi người phát hiện thông đạo phía trước đột nhiên hẹp lại, khó
khăn lắm mới có thể cho vài người thông qua, mà tốc độ ngọn lửa lại không
giảm. Không chút do dự, mọi người trong lúc đó đều tự xuất thủ công kích, chợt
truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết, những người đi ở phía trước đã bị mấy kẻ
đi sau ra tay đánh lén, có hai người trong khoảnh khắc đã bị phi kiếm xuyên
qua cơ thể.

Lúc này Đinh Hạo đã vô thanh vô tức ra tay, dựa vào Cửu U Quỷ Mị quyết, Đinh
Hạo thân thể chợt loé liền đã đến chỗ Hắc Ma Tông tụ tập. Hai đệ tử Hắc Ma
Tông sau khi phát hiện ra thân ảnh Đinh Hạo, cười gằn một tiếng, nhưng lại đột
ngột phát hiện bản thân không thể động đậy, hai người mặt lộ vẻ hoảng sợ,
tiếng thét chói tai vừa truyền ra thì đã bị liệt diễm thôn phệ. Thân ảnh Đinh
Hạo vừa hạ xuống, tiện tay liền đánh về hai đệ tử Hắc Ma Tông hai đạo Phược
Linh quyết, mặc dù thời gian trói buộc chỉ là ba giây, nhưng với tốc độ tiến
tới cao như vậy, một khắc dừng lại cũng đồng nghĩa tử vong. Đang muốn lại ra
tay đánh lén thêm vài người, ngọn lửa đã đến gần, Đinh Hạo đành hậm hực bỏ
qua, thân hình lại chợt loé, lúc Đinh Hạo hiện ra đã xuyên qua thông đạo hẹp
hòi, quả nhiên là quỷ dị vô cùng.

Vừa mới xuyên qua thông đạo nhỏ hẹp đã nhìn thấy phía trước một lối ra sáng
ngời, Đinh Hạo biết là cửa ải thứ nhất đã qua.

Sau đi qua lối ra, lọt vào tầm mắt chính là một mảnh không gian sương mù bao
phủ, vô biên vô tận, bất quá tình huống loại này Đinh Hạo quen thuộc nhất, dao
động thế này rõ ràng là một huyễn trận, mà huyễn trận chính là một trong những
thứ sở trường của Đinh Hạo.

Ở trong trận một lát, trong lòng tự dưng dâng lên một loại sát ý tàn bạo, Đinh
Hạo kinh ngạc rồi lập tức nhận ra công dụng của trận này, suy tư một lúc xác
định trận này hẳn là “Ma Tâm Sát trận”, công dụng trận này chỉ có một, đó là
đem mặt phản diện của con người toàn bộ khuếch đại, khiến mặt ác của nhân tính
hoàn toàn lộ ra. Nếu như tâm trí không cứng rắn, lúc đó rất dễ dàng lâm vào
chém giết không ngừng, hoàn toàn mất đi lý trí công kích tất cả những người
mình gặp chung quanh, không chết không dừng.

Sát khí trong lòng chậm rãi tích tụ, Đinh Hạo tuy có phương pháp khắc chế,
nhưng vẫn chưa sử dụng, Đinh Hạo tin tưởng bản thân tuyệt đối có thể không
theo phương pháp gì mà vượt qua cửa này, bèn yên lặng mà nói với chính mình,
cắn răng chịu khổ khắc chế sát ý trong lòng.

Đúng trong lúc này thì một người xuất hiện trong tầm mắt, người này mặt mũi đỏ
sậm, toàn thân đầy máu, đã bị hãm vào điên cuồng, vừa thấy Đinh Hạo liền sát
khí tận trời chạy tới. Cũng không phải mọi người ai cũng có thể giống như Đinh
Hạo tự khắc chế bản thân.

Xem người này mặc áo màu lam, rõ ràng là đệ tử Thị Hồn Tông, tu vi bất quá chỉ
là dung hợp hậu kì, nhưng trong lúc cuồng bạo khí thế lại kinh người, làm Đinh
Hạo không dám coi thường.

Đinh Hạo dù chưa mất đi lí trí, nhưng do trận này ảnh hưởng cũng đã sớm chiến
ý ngập trời, đột nhiên có người chẳng biết chết sống đưa đến tận cửa, Đinh Hạo
không giận lại mừng, Nghịch Thiên Ma Kiếm sớm tới tay, không lùi mà tiến,
nghênh đón người kia đang chạy đến.

Khi còn cách người này khoảng ba trượng, Đinh Hạo đột nhiên phóng lên cao, từ
trên đánh xuống một kiếm hướng người này bổ tới, Nghịch Thiên Ma Kiếm như tia
chớp màu đen trong nháy mắt đã đến trước mặt người này, một kiếm này thế như
thiên quân, mà người nọ do tâm trí điên cuồng căn bản không né tránh, dám giơ
kiếm ngạnh kháng. Một tiếng nổ ầm vang lên, người này bị một kiếm của Đinh Hạo
bổ tới hai tay máu chảy ròng ròng, trong miệng nhổ ra một ngụm máu lớn, mà
Đinh Hạo phấn khởi không bị ảnh hưởng gì, mượn thế một kiếm này hạ xuống phía
sau thân người kia năm trượng.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy người này khoé mắt chảy máu, hình dạng như điên
cuồng, lại hướng Đinh Hạo xông tới, thế nhưng lại không bị thương thế hạn chế,
tốc độ ngược lại còn nhanh hơn vài phần.

Đinh Hạo lập tức hiểu được nguyên nhân là do trận này, người này càng điên
cuồng càng dũng mãnh, không ngừng thiêu đốt tiềm lực sinh mạng của chính mình,
đem tiềm lực hoàn toàn tiêu hao mới có thể chính thức đình chỉ.

Vừa biết được nguyên nhân, Đinh Hạo đương nhiên sẽ không tái phạm việc ngạnh
kháng ngu ngốc, lập tức lợi dụng Cửu U Quỷ Mị quyết quỷ dị để làm rối, cho dù
dưới tình huống bình thường, người này muốn phân biệt rõ huyễn thân với thực
thân cũng không dễ dàng, huống chi lúc này đang trong trạng thái cuồng bạo.

Người này hoàn toàn bị huyễn thân của Đinh Hạo mê hoặc, công kích mặc dù hung
mãnh nhưng cũng chỉ có thể đánh vào không trung, Đinh Hạo thì lại hết lần này
đến lần khác nhân cơ hội ra tay đánh lén, chỉ một lúc sau người kia công kích
dần trở nên chậm yếu.

Đinh Hạo chờ chính là lúc này, như quỷ mị phi thân mà lên, vừa ra tay đã chế
trụ được người này. Trong thời gian khoảng một chén trà nhỏ, người này đã bị
Đinh Hạo thôn phệ thành xác khô, cả thi thể cũng rơi vào trong bụng Bát Sí Tử
Mãng.

Đinh Hạo biết trận này có hạn chế thời gian, chẳng biết khi nào sẽ đột ngột
biến mất, liên tiếp mấy ngày, Đinh Hạo đều tìm người sống, sau khi sử dụng
đồng dạng thủ đoạn thôn phệ ba người, tu vi lại ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá,
Đinh Hạo lòng mừng như điên, thầm than chính mình tính toán sâu xa, chuyến này
đi không phải uổng công.

Sau đó lại càng hết sức đi tìm những người còn sống, dựa vào khuyết điểm mà
lấy mạng bọn chúng ! Không nhân lúc này giết đi vài tên, chờ đến khi tâm chí
khôi phục sợ là không thể dễ dàng như vậy.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #41