Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 38: Các Hoài Quỷ Thai
Trong Vô Cực điện, tất cả mọi người trong Vô Cực Ma tông đã tề tụ đông đủ.
Thời gian kể từ lần đại hội trước chưa quá lâu nhưng người thì lại thiếu đi
một số. Chuyện hai kẻ thuộc Hắc Ma tông gây náo loạn hãy còn mới nguyên, nên
người nào cũng vẻ mặt khó coi dị thường, đến cả Trương Hoành hay ra vẻ ta đây
mà sắc mặt cũng đầy vẻ thất vọng, trầm ngâm không nói!
Lý Nam Thiên ho nhẹ hai tiếng khiến mọi người đều tập trung chú ý đến lão, rồi
từ từ nói :
- Chư vị, chuyện tiến cống trăm năm một lần ở Đoạn Hồn sơn cũng chỉ còn trong
khoảnh khắc, đã qua vài năm đi lịch lãm, không biết mọi người có thu hoạch
được gì không? Tuy có đệ tử rốt cuộc đã không trở về, nhưng vì tương lai của
tông phái ta, bổn nhân cũng không thể không làm như thế. Hy vọng các vị hiểu
được điểm khó xử của Nam Thiên?
Nói rồi vẻ mặt bi thương! Mọi người tuy không biết vẻ đau thương của lão là
thật hay giả, nhưng bởi vì hiện trạng hiện giờ, hành động của lão cũng là
không thể trách cứ được. Nghĩ đến uy vọng tông môn trước mắt, ai nấy sắc diện
đều âu sầu, không nói một lời.
Ngừng lại một chút, Lý Nam Thiên thấy không ai trả lời, đành lại mở miệng nói:
- Tại thời điểm sinh tử tồn vong này, mong rằng mọi người có thể đồng tâm
hiệp lực tương trợ bản tông vượt qua cửa ải khó khăn này!
Nói rồi ánh mắt nhìn đến trưởng lão Trương Hoành, nhưng Trương Hoành cúi đầu
trầm mặc không nói, không biết là do không thấy hay là cố ý làm vậy! Lý Nam
Thiên thấy Trương Hoành như vậy, lại nhìn sang ba trưởng lão còn lại. Lý Chính
Phi, Vương Toàn Đức, Mã Phong ba lão đều hiểu được tâm ý của Lý Nam Thiên,
nhưng không người nào lên tiếng trả lời!
Lý Nam Thiên có vẻ cũng có chút hổ thẹn, lại ho nhẹ rồi nói:
- Nam Thiên cũng biết chư vị khó xử, nhưng chuyện này vẫn phải đối mặt, nếu
không chúng ta đến cả sơn môn cũng không bảo toàn được, cho dù có được Thanh
Sát quyết cũng không cách nào tu luyện tu luyện a! Hy vọng các vị trưởng lão
đưa ra chút thành ý, ta thân là tông chủ lại càng phải có trách nhiệm!
Nói rồi Lý Nam Thiên lấy ra hơn mười khối cực phẩm tinh thạch, trăm khối
thượng phẩm tinh thạch, ngoài ra còn có dược vật khí tài của người tu chân để
lên bàn đá trước mặt. Bốn vị trưởng lão nãy giờ một mực im lặng cuối cùng cũng
có hành động!
- Ồ, ta không nghĩ được tông chủ vậy mà cũng có chút tích cóp. Tông chủ đã
hào phóng như thế, bọn ta cũng không thể không làm gì được!
Trương Hoành nói rồi liền đi tới đưa đồ ra, mấy lão kia cũng đi theo sau.
Đợi bốn lão lui rồi, Đinh Hạo nhìn thêm lần nữa phát hiện trên mặt đất lại có
thêm rất nhiều thứ, chỉ có điều so với những gì Lý Nam Thiên đưa ra rõ ràng có
chút tệ hơn. Lúc này Đinh Hạo mới ngầm hận mình lúc đó sao không tranh thủ lấy
thêm ít nữa những thứ trong tay Phùng Tinh Nhiên. Tông môn của mình mỗi trăm
năm đều cần phải suy nghĩ về chuyện tiến cống cho họ, Luyện Ngục Ma tông khẳng
định là giàu nứt đố đổ vách!
Mấy trưởng lão đã xong rồi, đệ tử hàng thứ hai theo thứ tự đi lên. Nhưng những
vật đệ tử hàng thứ hai dâng tặng còn đáng thương hơn, có người thế mà chỉ đưa
ra được một khối trung phẩm tinh thạch. Chỉ duy nhất làm cho mọi người kinh
ngạc tuyệt đối không ngờ chính là Trần Lĩnh, mình lão lại đưa ra được mười
khối thượng phẩm tinh thạch, cón có cả một cực khối phẩm tinh thạch nhỏ.
Biểu hiện này lập tức gây chú ý cho mọi người. Chỉ có tông chủ Lý Nam Thiên và
Mã Phong dường như đã sớm biết tình huống này, hai người thấy vậy chỉ gật gật
đầu. Đinh Hạo lập tức hiểu rằng Trần Lĩnh trước đó hẳn đã cùng hai người có
trao đổi ngầm. Đương nhiên, đối với xuất xứ của những tinh thạch Trần Lĩnh đưa
ra, Đinh Hạo trong lòng cũng rõ ràng.
Quay về đến bên cạnh Đinh Hạo, Trần Lĩnh nhẹ giọng nói:
- Đợi đến phiên con lên cũng phải có biểu hiện gì đó, nhưng nhớ kỹ không cần
quá mức, nếu không sợ có biến cố phát sinh!
Cân nhắc một chút, Đinh Hạo cũng nhỏ nhẹ hỏi:
- Dâng lên bao nhiêu mới thỏa đáng đây?
- Ta dâng ba con chỉ cần một!
Trần Lĩnh dặn dò.
Đinh Hạo gật đầu không nói!
Lý Nam Thiên thấy các đệ tử hàng hai đều có biểu hiện, liền lại than nhẹ:
- Bổn tông cũng biết đệ tử hàng ba là thiết thốn nhất, vì thế nếu như trong
tay có vật phẩm gì dâng lên cũng được, cũng không yêu cầu quá đáng!
Nói rồi liền thấy Trương Lợi lên đài dâng lên hai khối trung phẩm tinh thạch.
Giây lát thấy không một người tiến lên phía trước, Đinh Hạo cũng đi lên, đưa
ra năm khối tinh thạch trung phẩm nhỏ, chần chừ giây lát rồi lại đưa ra hai
khối tinh thạch thượng phẩm. Đinh Hạo còn chưa về đến chỗ ngồi liền nghe thấy
mọi người trong điện xì xào bàn tán. Phần lớn nói hai thầy trò mới phát tài
hay sao, vì sao lại giàu có như vậy, còn có người nói hai người quá là ngu
ngốc. Đinh Hạo không thèm để ý đến lời nói của mấy người, chỉ cảm thấy buồn
cho bọn họ! Đi qua bên cạnh Mã Phong, Đinh Hạo thấy ánh mắt Mã Phong kỳ lạ,
dường như có chút vui mừng, dường như có chút oán hận!
Đợi thêm giây lát, thấy không còn người nào đi lên dâng thêm, Lý Nam Thiên sắc
mặt vui mừng nói:
- Ta đã biết mọi người sẽ không bao giờ vì chuyện khó khăn lại trốn tránh.
Tuy còn hơi thiếu một chút, nhưng chúng ta sẽ nghĩ thêm biện pháp bổ sung vào.
Cho dù phải dâng phi kiếm trong tay ta cũng nhất định phải để cho bản tông một
tấc đất để cắm dùi trên Đoạn Hồn sơn!
Lời này của Lý Nam Thiên đúng là tình thâm ý trọng, có tấm lòng cúc cung tận
tụy vì tông môn cho đến chết cũng không nói gì. Mọi người ngầm rủa người này
dối trá không có sĩ diện, nếu thật sự là như vậy sao còn nhớ mãi không quên
những vật trong túi của người khác, đợi mọi người theo thứ tự đưa những vật
tích trữ lên, hắn ngược lại mới nói như vậy. Thực tại làm mọi người không còn
tâm tình gì cảm động. Thấy mọi người đều không có chút phản ứng nào, Lý Nam
Thiên dường như cũng thấy chán, ngừng lại một chút rồi lại nói:
- Mọi người biết cứ mỗi lần trăm năm tiến cống xong đều có cử hành Hồn Luyện
đại hội. Tông phái chúng ta đã liên tục mấy phen bỏ qua quyền tham dự. Không
biết lần này nên ứng phó như thế nào mới tốt, có nên buông tha như những lần
trước hay không?
Lúc này ánh mắt Trần Lĩnh liếc qua Đinh Hạo. Đinh Hạo trong lòng lập tức hiểu
mấy phần, biết lão chắc chắn đã đem chuyện này bàn luận thỏa đáng, không khỏi
có thêm vài phần hảo cảm với lão.
Nhưng đúng lúc đó, trưởng lão Mã Phong tiến lên trước một bước nói:
- Tông chủ, tuyệt đối không thể như thế. Lão phu nhận thấy bổn tông phái
tuyệt đối không có thể buông tha như vậy nữa. Hiện tại tông phái ta thực lực
tuy có yếu nhất ở Đoạn Hồn sơn, nhưng cũng không phải không có hy vọng lật
ngược tình thế. Nhưng nếu như mỗi lần có hoạt động, tông phái ta đều không
tham dự, chính lại làm người ta càng xem thường hơn thôi. Nếu thật như thế,
oai nghiêm của tông phái chúng ta ngày càng đi xuống, sớm muộn gì cũng có ngày
bị người ta quên đi hoàn toàn!
- Lời của Mã trưởng lão thể hiện sâu sắc tấm lòng đối với bản tông. Không
sai! Đúng là bởi vì tông phái ta từ từ thoái lui mỗi lần có hoạt động ở Đoạn
Hồn sơn, mới khiến thế lực tông phái ta ngày càng suy nhược, những tông phái
còn lại càng lúc càng khi dễ đối với tông phái ta! Nếu như chúng ta có lòng
chuyển biến cục diện này, thì phải bắt đầu từ lần Hồn Luyện tông hội này.
Nhưng mà đệ tử hàng thứ ba của tông phái chúng ta thực lực quá yếu, dường như
không có người nào thích hợp thì phải?
Vẻ mặt Lý Nam Thiên lộ vẻ khó khăn.
- Tông chủ có điều không biết, đồ tôn của ta Đinh Hạo tuy nhập môn muộn,
nhưng hắn tu luyện lại khắc khổ dị thường, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà đã tu
luyện đến Dung Hợp kỳ, có thể vì tông môn nhận lấy trách nhiệm nặng nề này
chăng?
Mã Phong nói to, giọng nói đắc ý vô cùng.
Hai người bên xướng bên họa, đến lúc này mọi người còn chưa biết hai người đã
sớm đạt được thỏa thuận ngầm!
- Ồ. Quả thật như vậy. Chỉ không biết là Đinh Hạo có tình nguyện vì bản tông
mà làm việc không. Dù sao điều này cũng có chín phần chết một phần sống, còn
phải hỏi qua hắn thì bản nhân mới quyết định được!
Lý Nam Thiên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói.
Mã Phong quay lại trước Đinh Hạo nói:
- Ngươi có tình nguyện vì bản tông tham dự đại hội lần này không?
Đinh Hạo há còn không biết tâm ý của hai người, trong lòng thầm than quả nhiên
có tinh thạch là được việc thôi. Nhưng Trần Lĩnh cũng đúng là có chút tài
năng, nếu không cũng không thể sắp xếp thỏa đáng mọi việc chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn như vậy.
Biểu tình của Đinh Hạo lúc này so với Lý Nam Thiên phảng phất còn tình thâm ý
trọng hơn, trầm giọng nói:
- Vì đại kế của bản tông, Định Hạo lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết
không từ nan!
- Hay! Nói hay! Đinh Hạo ngươi tuy nhập môn muộn, nhưng đối với tông môn có
cống hiến không nhỏ. Bản tông có thể thu nhận được đệ tử như ngươi, Vô Cực Ma
tông không cần sợ không có ngày xuất đầu lộ diện!
Lý Nam Thiên hiền hòa ngắm nhìn Đinh Hạo, luôn miệng khen ngợi! Còn Đinh Hạo
thì cúi đầu luôn miệng không dám, nào là sư môn ân trọng như núi, sư phụ dạy
dỗ có phương pháp …. chối khéo đi.
Mà Trần Lĩnh cứ mãi vuốt râu ra vẻ an lòng từ lâu, tựa hồ thật sự có chút
phong thái ân sư. Mấy người này trong lòng đều biết bụng người, phối hợp nói
ra lại như nước chảy mây trôi, quả nhiên là vô sỉ xảo trá đến cùng cực!
Mấy người còn đang kẻ tung người hứng, Trương Hoành đã không kiên nhẫn được
nữa cất tiếng:
- Chúng ta tin Vô Cực Ma tông dưới tay tông chủ chắc chắn có ngày phát dương
quang đại, bất quá tông chủ còn phải sớm tính toán việc thiếu thốn vật phẩm,
nếu không cả đến sơn môn chúng ta cũng không giám chắc giữ lại được, còn nói
gì đến tư cách tham dự Hồn Luyện tông hội, rồi lại còn chọn người thật tức
cười! Không biết tông chủ có nghĩ đến hay không?
Lời này của Trương Hoành nói thật sự không chút khách khí. Trong mắt Lý Nam
Thiên và Mã Phong vẻ lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất ngay, sắc mặt không hề thay
đổi.
- Trương trưởng lão nói rất có lý. Nếu là như vậy, Nam Thiên lập tức chuẩn bị
những thứ còn thiếu cho lần tiến cống này. Mấy vị trưởng lão bận rộn, đại hội
này kết thúc ở đây có được không?
Lý Nam Thiên vẫn cười như cũ nói.
- Tông chủ nói đúng, chúng ta tạm dừng ở đây, hy vọng tông chủ có thể bổ sung
thêm những vật còn thiếu để bảo tồn được cơ nghiệp tông môn ta!
Nói rồi Trương Hoành phẩy tay dẫn mọi người rời đi! Tựa hồ không biết bởi lời
nói này mà vẻ mặt Lý Nam Thiên lại biến đổi.
Thấy lão dẫn đầu rời đó, mấy trưởng lão còn lại cũng hướng về phía Lý Nam
Thiên cáo từ ra đi. Đinh Hạo và Trần Lĩnh theo sau Mã Phong cẩn thận vô cùng.
Trần Lĩnh thấy Mã Phong càng đi càng xa, quay lại nhìn Đinh Hạo với ánh mắt vô
cùng đắc ý, ý muốn nói mình không phụ lòng của Đinh Hạo! Đinh Hạo thấy ánh mắt
của lão cũng ra dấu cho lão, khiến lão theo mình đi. Trần Lĩnh sắc mặt vui
mừng, lập tức đuổi theo ngay.
Giây lát sau, hai người đến phòng của Đinh Hạo, tự mình bày ra trận pháp. Đinh
Hạo lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một vật để lên mặt bàn. Đó chính là bảo
giáp đã đổi được từ Tỏa Anh hoàn với Âm Phong chân nhân! Trần Lĩnh vừa thấy
bảo giáp vẻ mặt vui mừng, biết chắc chính là vật mà Đinh Hạo đã đáp ứng. Trần
Lĩnh không chút khách khí liền lấy vật đó cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, sau
một hồi lâu dường như mới bình tĩnh lại chú ý đến ánh mắt thích thú của Đinh
Hạo liền cười xòa một cái, rồi lại cười ha hả lên nói:
- Đồ nhi quả thật là giàu có a. So với ngươi thì ta quá keo kiệt với sư phụ
của mình rồi. Ha ha, nếu là đồ nhi đã tặng, vi sư nếu khước thừ thì lại là
không cung kính rồi!
Nói rồi lại cười ha hả một tràng, cất bảo giáp vào trong trữ vật thủ trạc.
- Sư phụ sao lại nói vậy, vật gì của đồ nhi lại không phải của sư phụ người
chứ? Sư phụ có hảo ý với đồ nhi như vậy, trong lòng đồ nhi sao lại không biết!
Nếu như sư phụ không xuất thủ làm hại lần nữa, đồ nhi trong lòng lại càng vui
mừng!
Hai thầy trò nhìn nhau một lúc, đồng thời cười lên ha hả, tựa hồ đã quên hết
những chuyện không vui trong quá khứ.